Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1019: Chương 1019: Thỏ ngọc Chung Linh(Thượng)




Mà Âu Dương Hưng nhìn thấy người trẻ tuổi này, đầu tiên là giận dữ, sau đó biến sắc.

Khắp Đại Tấn, Đại Nguyên Âu Dương Hưng không sợ người nào.

Nếu như cố phải đưa ra một người thì cũng chỉ có Lục Nguyên đã đi Trung Ương Thiên Triều.

Dù sao thì đó cũng là một trong ba thần thoại của Hoa Sơn.

Chẳng qua hắn cũng không cho rằng Lục Nguyên sẽ trở lại dễ dàng được.

Nhưng hiện tại Lục Nguyên đã trở lại.

Âu Dương Hưng cũng biết truyền thuyết của Lục Nguyên, biết rõ đây là một người vô cùng mạnh, lại to gan lớn mật.

Nhưng Âu Dương Hưng cũng không sợ. Bây giờ đang ở Đại đô thành, là địa bàn của phụ thân mình. Phụ thân mình đã là cường giả tiếp cận phá toái hư không, Lục Nguyên còn chưa có năng lực tiếp cận cảnh giới này.

- Hóa ra là Lục huynh đến đây. Lục huynh cũng tới tham gia đại hội tam quốc nhất thống. Đương nhiên Lục huynh đã đến thì việc Hoa Sơn quy hàng có thể bỏ qua, coi như là nể mặt Lục huynh vậy.

Lục Nguyên lắc đầu:

- Ngươi đúng là đồ đần độn. Nói trắng ra là hiện giờ ta muốn giết ngươi.

Lục Nguyên cũng không tỏa ra nhiều sát khí nhưng giờ thực lực của hắn đã tới đây? Không cần phát ra nhiều sát khí cũng khiến cả đám người Âu Dương Hưng thấy như gặp thần gặp phật, giống như rơi xuống địa ngục vậy.

- Ngươi, ngươi không thể giết ta. Ta có phụ thân có thực lực tiếp cận phá toái hư không đó.

Âu Dương Hưng hô to tên cây cỏ cứu mạng của mình. Lục Nguyên nhịn không được mà bật cười. Làm gì mà Hỗn Độn cảnh tầng bốn cũng được coi là chỗ dựa chứ? Bản thân mình ngay cả người đạt nửa bước Thế Giới cảnh cũng đã từng giết, lập tức không chút do dự, kiếm khí tản ra, chém luôn Âu Dương Hưng.

Lập tức chung quanh đại loạn. Nhưng Lục Nguyên là một trong tam đại thần thoại của Hoa Sơn, thanh danh rất lớn, khí thế người của Đại Nguyên quốc có mạnh cũng tuyệt đối không dám ra tay, trong nháy mắt đã chạy sạch.

Chung Linh không khỏi ngây ngẩn nhìn Lục Nguyên. Đúng vậy, từ sau lần đó, mình cả ngày lẫn đêm đều nghĩ tới người này.

Rốt cục đã được gặp mặt nhưng giờ nàng lại không biết phải mở miệng thế nào.

Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này thì mình cũng không có cơ hội nữa.

Rốt cục Chung Linh quyết đoán:

- Lục Nguyên, ta...

Nàng định trực tiếp thổ lộ, lại bị Lục Nguyên vung tay ngăn cản lại:

- Ta biết rõ tâm tư của ngươi, chỉ là có một số chuyện, nếu đã qua rồi là qua luôn thôi.

Dứt lời Lục Nguyên liền cất bước đi. Đúng vậy, năm đó hắn có hơi động tâm với Chung đại tiểu thư này, đáng tiếc là cuối cùng bỏ lỡ mất. Chuyện cũ chỉ có thể là hoài niệm nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Bóng người áo xanh lập tức biến mất. Lục Nguyên muốn đi giết Âu Dương Vọng, không có thời gian dừng lại ở đây, trong nhất thời cũng không muốn dừng lại.

Mà Chung Linh hầu như ngã xuống mặt đất, hai hàng lệ chảy xuống, khóc không thành tiếng. Đã từng cho là mình không yêu, kết quả phát hiện ra là yêu. Nếu như năm đó biết vậy thì đã không nên nông nỗi. Nhưng trên đời làm gì có nếu như.

Mà mấy người Vô Kiếm tiên môn bên cạnh Chung Linh rốt cục cũng hiểu tại sao Đại tiểu thư nhiều năm như thế vẫn không lấy chồng. Thì ra là thế.

Nếu như đại tiểu thư có thể cưới Lục Nguyên - Một trong tam đại thần thoại của Hoa Sơn thì tất nhiên là một chuyện đáng vui mừng. Nhưng đáng tiếc là đã bỏ lỡ rồi. Nhìn đại tiểu thư đang khóc không thành tiếng, đám người Đoạn Hạ hơi hiểu ra. Đúng vậy đó, ai không từng qua thời tuổi trẻ chứ. Hơn nữa bọn họ giờ cũng không biết khuyên gì.

Ngay trong tích tắc này, ngân quang hiện ra.

Đây không phải là ngân quang mà là một thiếu nữ tóc bạc.

Đây là một thiếu nữ vẻ mặt xinh đẹp cực kỳ, mười hai mười tuổi, bỗng nhiên hiện ra.

Vốn thiếu nữ bình thường mười hai mười ba tuổi nhiều nhất chỉ được xem là tiểu mỹ nữ nhưng lúc này tất cả mọi người xung quanh không tự chủ được mà nghĩ tới từ "phong hoa tuyệt đại". Ánh mắt đám người Đoạn Hạ không tự chủ được mà phải đưa mắt về phía thiếu nữ tóc bạc này, không dời đi được một chút. Mà lúc này đám người muốn đi báo cho Âu Dương Vọng việc Âu Dương Hưng bị đánh chết cũng không tự chủ được mà dừng bước. Bọn họ đều bị vẻ tao nhã này hấp dẫn.

Đây là mị lực tới mức nào chứ?

Tiểu cô nương tóc bạc này là ai? Tại sao nàng lại ở đây?

Nếu như Lục Nguyên ở nơi này thì có lẽ sẽ phát hiện ra nữ tử tóc bạc này là Hằng Nga.

Hằng Nga bây giờ còn ở cảnh giới nửa bước Thế Giới cảnh nhưng khí thế trên người lại sâu không thể lường được.

Hằng Nga đi tới cạnh Chung Linh:

- Thỏ ngọc nhỏ ơi là thỏ ngọc nhỏ, không ngờ ngươi lại yêu Lục Nguyên, đúng là thú vị thật.

Chung Linh không khỏi ngạc nhiên. Tại thời điểm nữ tử tóc bạc này xuất hiện, nàng không tự chủ được mà bị hấp dẫn. Chung Linh gần đây cũng tự phụ về vẻ đẹp của mình nhưng hiện tại lại phát hiện ra mình không thể sánh với nữ tử tóc bạc này. Cả khí chất, vẻ đẹp của nàng đều hơn hẳn nàng. Hơn nữa nàng lại đang gọi mình là thỏ ngọc gì chứ?

Vào lúc này Hằng Nga đưa tay đè lê gáy Chung Linh. Trong nháy mắt vô số trí nhớ tràn vào trong não nàng. Chung Linh nhớ lại kiếp trước của mình cũng là nhân vật tung hoành thiên địa, đáng tiếc cuối cùng mất mạng. Ở trong óc Chung Linh còn có rất nhiều ký ức, mà ký ức của đời này chỉ là một đoạn ngắn mà thôi.

Theo lý mà nói thì quá nhiều trí nhớ tồn tại sẽ khiến một đoạn trí nhớ ngắn hạn trở nên không quan trọng nữa.

Nhưng chẳng biết tại sao Chung Linh phát hiện ra mình lại càng yêu mến Lục Nguyên hơn.

- Thật đúng là một con thỏ ngọc si tình.

Hằng Nga phất tay, kiếm vung lên. Chung Linh liền biến thành một con thỏ ngọc trắng như tuyết. Con thỏ ngọc này có linh tính vô cùng, thoáng cái nhảy phóc lên ngực nữ tử tóc bạc này. Thực ra thỏ ngọc cũng chỉ là thay đổi hình dáng, không khó khăn gì.

Bàn tay Hằng Nga vuốt ve thỏ ngọc:

- Yên tâm đi, nói không chừng bản cung có cơ hội khiến ngươi được như ý nguyện.

Gió nổi lên, gió thổi tung bay mái tóc bạc.

Ánh bạc đầy trời.

Thiếu nữ tóc bạc ôm con thỏ ngọc trên bộ ngực sữa cao ngất, đạp lên thiên không, biến mất trong thiên địa.

Nhưng thật lâu, thật lâu, thật lâu sau, người bên cạnh đều không có phản ứng gì. Không biết qua bao lâu, thiên địa mới khôi phục vẻ linh hoạt. Hình ảnh Hằng Nga và thỏ ngọc tuyệt đẹp biến mất tạo thành ấn tượng quá sâu sắc. Vốn đám người Đoạn Hạ khá quan tâm tới Chung Linh cũng chẳng biết tại sao lại không lo lắng lắm về việc Chung Linh biến mất. Đây là một loại khí chất khiến cảm xúc của người ta bị ảnh hưởng vĩnh viên. Thậm chí theo bản năng bọn họ cảm thấy đi theo nữ tử tóc bạc kia thì sẽ có kết quả không tồi. Thậm chí Chung Linh biến thành một con thỏ trắng đáng yêu cũng chẳng có vấn đề gì.

Nữ tử tóc bạc mang theo thỏ ngọc biến mất, thật ra đại biểu cho một chuyện khác. Có lẽ cuộc chiến của Hằng Nga sắp sửa bắt đầu rồi, muốn trở mình thành chủ nhân Tiên Cổ Văn mình, xoay chuyển đại thế của thiên địa rồi.

Lục Nguyên rốt cục cũng tới bên ngoài cửa hoàng cung của Đại Đô thành. Mà lúc này tại chính giữa hoàng cung của Đại Đô thành, nghi thức để các phái trong tam quốc thần phục đã bắt đầu.

Ở phía ngoài hoàng cung có không ít thủ vệ đang canh gác, vô cùng ghiêm cẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.