Sau đó không biết tại sao Tư Quá Nhai trở thành chỗ như vậy.
Chỉ cần là người Hoa Sơn tiên môn, ngươi làm sai, không nhẹ cũng không quá nặng thì ném vào Tư Quá Nhai hết. Phạm sai lầm nhẹ thì đương nhiên không cần đi, sai lầm nặng đi Tư Quá Nhai làm gì? Nếu ngươi cấu kết với yêu ma, lỗi lầm không thể tha thứ thì trực tiếp giết chết cho rồi.
Vùng Tư Quá Nhai tuyệt đối không phải nơi ở thoải mái.
Tuy không biết tình hình bên trong thế nào nhưng người đến Tư Quá Nhai đều là vẻ mặt ký ức đau khổ.
Tư Quá Nhai bản thân nó ở trong một sơn phong trong Hoa Sơn bách phong. Ngọn núi này mấy năm trước bị đệ nhị đại tổ sư dùng nhiều cấm pháp vòng bên trên, mặt sau lại có nhiều đời tổ sư lấy đủ các loại cấm pháp áp đặt. Hơn nữa những cấm pháp này đủ các loại, đủ các sở trường.
Cứ thế mấy ngàn năm, các loại cấm pháp xảy ra phản ứng.
Cho nên bây giờ cấm pháp ở bên Tư Quá Nhai phức tạp hỗn loạn cực kỳ. Giờ dù là chưởng môn Sở Đoạn cũng e rằng không thể phá nhiều cấm pháp như vậy, không biết bên trong rốt cuộc có bao nhiêu cấm pháp. Cấp bậc như cửu đại kiếm tiên đích thực rất vô địch, nhưng nếu ném vào trong cấm pháp quanh Tư Quá Nhai thì chắc chắn sẽ bị các loại cấm phấp hỗn độn, phức tạp khiến đầu óc choáng váng, bị vây đến chết bên trong. Luôn lưu truyền câu nói thế này: ‘Trận pháp mạnh nhất Hoa Sơn không phải hộ phong đại trận của các phong mà là trận pháp Tư Quá Nhai.’ Không sai, câu nói này quá đúng sự thực. Hộ phong đại trận các ngươi tuy rằng lúc thiết kế khá là phức tạp nhưng cuối cùng vẫn tuân theo nguyên lý nhất định, dựa theo các loại nguyên lý, đụng tới đại sư trận pháp thì cuối cùng vẫn sẽ bị phá.
Còn trận pháp Tư Quá Nhai, thật có lỗi, quá nhiều người bỏ thêm cấm pháp, đan xen vào nhau không cách nào phá nổi.
Vào Tư Quá Nhai chỉ có một con đường.
Con đường này hẹp dài, rộng chừng một trượng, dài mấy ngàn trượng, con đường này được gọi là Tư Quá Lộ.
Đi qua Tư Quá Lộ là sẽ tiến vào Tư Quá Nhai.
Lúc này Lục Nguyên bước trên Tư Quá Lộ, con đường hẹp dài này đúng là dài thật. Phạm vi hơn một trượng Lục Nguyên không dám đụng, sớm bị cảnh cáo rồi. Lục Nguyên đi đi, đột nhiên phát hiện phía trướ xuất hiện một ngọn núi nhỏ, chỗ này chính là nơi phải tới. Hắn lập tức leo lên núi, đến trên đỉnh chỉ thấy chỗ này là vách núi trống trải.
Trên vách núi trừ hắn ra còn có hai người ngồi xếp bằng.
Sắc mặt hai người cực kỳ lạnh lẽo. Một là ông lão gầy gò, một là ông lão khắc khổ.
Lục Nguyên đánh giá bốn phía, phát hiện trừ ngọn núi nhỏ ra mọi thứ xung quanh đều bị bao phủ trong hư không, chẳng có gì cả.
Ông lão gầy hỏi:
- Tiểu bối đến là kiếm khí tông?
Lục Nguyên nói:
- Đúng vậy, vãn bối là Hoa Sơn kiếm khí tông đệ thập đại đệ tử.
Đối với trưởng giả, tự xưng là vãn bối rất bình thường.
- Thú vị, tiến vào Tư Quá Nhai thấp nhất cũng phải trường sinh kỳ. Bình thường đệ thập đại đã tới trường sinh kỳ, không tệ, không tệ.
Ông lão gầy nói:
- Ta là kiếm tông Liên Niên, lão già mặt lạnh bên cạnh là khí tông Nam Cung Triết, đều là đệ cửu đại, xem như bậc sư thúc của ngươi.
Kiếm tông Liên Niên hỏi:
- Phải rồi, bây giờ Hoa Sơn thế nào? yến chưởng môn còn ngồi ổn ở ngai vàng đệ nhất Đại Tấn không?
Lục Nguyên ngây ra. Yến tổ sư đã phi thăng hai năm, bây giờ là Sở sư thúc tổ làm chưởng môn. Nhưng hắn ngẫm nghĩ thấy Tư Quá Nhai triệt để ngăn cách với bên ngoài, không biết tin tức hai năm nay là bình thường. Thế là hắn nói một hơi các việc lớn xảy ra tại Hoa Sơn, khiến kiếm tông Liên Niên sư thúc nghe liên tục kinh ngạc. Ông lão uy nghiêm bên cạnh cũng tập trung tinh thần nghe, lắng nghe bên ngoài có biến đổi như vậy thì ngẩn ra.
Hai năm nay Hoa Sơn xảy ra biến đổi thật sự quá lớn.
Lục Nguyên chỉ lấy làm kỳ là tại sao Tư Quá Nhai tổng cộng ba người, ba người này tính cả hắn, đây rõ ràng không đúng. Theo hắn biết thì nhân số Tư Quá Nhai thế nào cũng gồm mấy chục người chứ, sao chỉ có ba người được? Chỗ này ba người thuộc tông phái riêng, quá thú vị, kiếm tông, khí tông, kiếm khí tông, vừa lúc một tông một người.
Đây là một vách núi, không coi là cái gì tú lệ. Trên vách núi cơ bản trụi lủi, không mọc gốc cây ngọn cỏ nào.
Hoa Sơn vốn cỏ cây xanh biếc, cảnh sắc thâm u, nhưng vách núi này là ngoại lệ. Chỗ này không cỏ cây, không chim muông, chính là nơi thích hợp cho đóng cửa ăn năn.
Không sai, nơi này là Tư Quá Nhai.
Tại Tư Quá Nhai không tính quá lớn, trên ba góc ngồi ba người.
Trong đó một người gầy gò chính là kiếm tông đệ cửu đại Liên Niên, còn có một người uy nghiêm là khí tông Nam Cung Triết. Cuối cùng một góc ngồi thanh niên hai mươi tuổi mặc áo xanh, chính là Bắc phong Lục Nguyên. Lục Nguyên tiến vào Tư Quá Nhai đã mấy canh giờ.
Mới rồi trò chuyện Lục Nguyên đã hiểu tại sao Tư Quá Nhai chỉ có ba người.
Tư Quá Nhai không phải thật sự chỉ có ba người, chỉ là vùng này là nơi kiểm điểm, nhiều người quá chơi vui vẻ thì nói gì bế quan kiểm điểm nữa? Cho nên Tư Quá Nhai bị cắt thành nhiều dị độ không gian, nói đơn giản là đem một ngọn núi, vô số sơn phong tách ra, không thể giao lưu tới lui.
Một dị độ không gian chỉ nhốt ba người. Cố tình ba người này dựa theo thông lệ đều tính thế này, kiếm tông một người, khí tông một người, kiếm khí tông một người. Tuyệt đối không thể trên cùng vách núi xuất hiện hai người đồng tông, việc này là có nguyên nhân. Tư Quá Nhai này là do đệ nhị đại tổ sư xây dựng, thời đệ nhị đại kiếm khí tam tông đều đấu đến không ra hình dạng nên ném họ tới Tư Quá Nhai, còn muốn đấu đến đấu đi. Đệ nhị đại tổ sư Bắc phong cũng nổi giận, các ngươi muốn đấu chứ gì? Được thôi, các ngươi cứ đấu, tới Tư Quá Nhai tiếp tục đấu. Lão đem nhiều sơn phong trong Tư Quá Nhai dùng pháp lực đại thần thông cắt thành nhiều không gian dị độ, tiếp theo mỗi núi nhỏ hoặc là vách núi chỉ ném vào ba người, hơn nữa chia ra người ba tông.
Muốn đấu thì tiếp tục đấu tại Tư Quá Nhai. Đợi đấu ở Tư Quá Nhai đủ rồi, có thể bình tâm nói chuyện một bữa.
Kết quả cái hố này kéo dài đến hiện nay.
Lục Nguyên thế mới biết, hèn chi chỗ này chỉ có ba người.
Hơn nữa trải qua kiếm tông Liên Niên sư thúc giới thiệu, Lục Nguyên biết Tư Quá Nhai mỗi một năm có một tháng bình chướng không gian dị độ này sẽ biến mất, khi đó cả ngọn núi sẽ hiện ra. Nhưng chỉ gần là xuất hiện một núi nhỏ hay vách núi thôi, trong một tháng mọi người có thể giao lưu một phen. Tuy nhiên, chỉ có một tháng ma thôi.
Đa số thời gian vẫn phải cô đơn ở vách núi của mình tĩnh tọa chịu đựng cô độc.
Tư Quá Nhai vốn chính là chốn bế quan.
Liên Niên hỏi Lục Nguyên một số tình hình bên ngoài xong không lên tiếng nữa, không có hứng trò chuyện.
Ba người thuộc ba tông, tuổi Lục Nguyên cách họ quá lớn, trò chuyện không hứng thú, cho nên phút chốc tình huống lạnh tanh. Không giao lưu thì thôi, Lục Nguyên ngồi một bên muốn tìm phong cảnh đẹp. Nhưng vách núi này không có cảnh đẹp nào cả, thế nên hắn ngồi uống rượu. Dường như hai vị này không có hứng thú với rượu, Lục Nguyên uống rượu. Chốc lát sau, chỉ thấy phía xa phát ra từng đợt khói trăng.