Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1361: Chương 1361: Thời điểm phản kích (thượng)




Thanh Thánh kiếm đạo của Lục Nguyên quang mang càng ngày càng sâu.

Lục Nguyên sau khi giải quyết họa lớn cũng không tỏ ra gấp gáp, vẫn làm ra bộ dạng bị băng tuyết cổ làm khó khăn, miêu đao phó chủ văn minh có thể lấy tính mạng của Lục Nguyên bất kỳ khi nào, công kích ngày càng mãnh liệt, trong lòng y tràn ngập sảng khoái, lúc này một đạo cực độc cực hàn thình lình đánh tới, miêu đao phó chủ văn minh không ứng phó kịp lập tức bị thương tích, thế giới miêu đao của hắn bị sụp đổ một chút, khi thế giới của hắn hoàn toàn sụp đổ chính là lúc hắn phải tử vong.

Lục Nguyên rõ ràng đã phản kích hơn nữa vừa ra tay đã làm bị thương miêu đao phó chủ văn minh.

Mà một kiếm kia cũng khiến cho các phó chủ văn minh xung quanh phải sáng mắt lên, vnố rất nhiều người cho rằng cuộc chiến đã xong, nhưng xem ra hiện tại còn chưa kết thúc thậm chí còn có phần đặc sắc.

Lục Nguyên nhếch miệng cười:

- Chà thật không phải đã tới thời điểm phản kích.

Cánh tay của Lục Nguyên di chuyển, ngân hà kiếm quang cuồn cuộn đánh thẳng về phía miêu đao phó chủ văn minh, hiện tại chính là phản kích cuối cùng

Miêu đao phó chủ văn minh có ưu thế là đao pháp, đao pháp của hắn khí phách vô song, tuy nhiên hiện tại đã yếu đi rất nhiều.

Miêu đao phó chủ văn minh kỳ thật cũng là bị tuyệt sát nhất kiếm vừa rồi của Lục Nguyênlàm cho chấn kinh, Lục Nguyên ra tay thật là quá tàn độc, nhưng miêu đao phó chủ văn minh dù sao cũng là nhân vật cấp văn minh cảnh, y lập tức làm ra phản ứng, đối mặt với kiếm quang cuồn cuộn mà Lục Nguyên đánh tới, miêu đao phó chủ văn minh thi triển một tuyet học, miêu đao nhất vạn biến.

Miêu đao nhất vạn biến, đây là một bộ đao pháp phức tạp cực điểm.

Bộ đao pháp này tổng cộng chia làm một vạn chiêu.

Mà mỗi một chiêu có hàng vạn biến hóa.

Miêu đao phó chủ văn minh quát dài một tiếng:

- Lục Nguyên ngươi đừng tưởng vừa rồi đánh lén trúng ta một kiếm mà đắc ý, ngẫu nhiên mà may mắn mà thôi, đúng là ngươi rất mạnh, nhưng trước mặt ta chỉ là một con rùa đen, đi chết đi.

Miêu đao phó chủ văn minh đối với kiếm viên của Lục Nguyên chỉ cho rằng là một con rùa đen mà thôi, mà hiện tại Lục Nguyên triệt bỏ viên chi kiếm pháp không phải muốn chết là đi. Miêu đao phó chủ văn minh trong nháy mắt tế lên biến thứ chín mươi chín, miêu đao thiên cổ luận xuân thu, một đao này của hắn đánh ra có vô số hình ảnh thiên cổ hiện ra.

Miêu đao phó chủ văn minh dùng một chiêu này biến hóa nhiều tới cực hạn, những biến hóa này cũng có thể đả thương người, hơn nữa có vô tận biến hóa hắn không tin không bắt được Lục Nguyên rùa đen, Lục Nguyên ngươi đi chết đi, trong lòng y thầm nghĩa.

Lục Nguyên bình tĩnh nhìn một đao chém ra của miêu đao phó chủ văn minh kia, hắn đã sớm thăm dò quy luật đao pháp của miêu đao phó chủ văn minh, cho nên tương đối nắm chắc, Lục Nguyên nghĩ ra một biện pháp khá thú vị.

Nhất định phải đánh bại cho Miêu đao phó chủ văn minh buồn bực mà chết.

Viên cực thần kiếm một lần nữa ra khỏi vỏ.

Viên cực thần kiếm dẫn ra một đạo thanh ảnh.

Lục Nguyên xuất kiếm, giai đoạn trước phòng thủ là để chuẩn bị cho lúc này, hiện tại dùng thế sét đánh lôi đình đánh bại đối phương.

Lúc Miêu đao phó chủ chém ra một chiêu miêu đao thiên cổ luận xuân thu này thì Lục Nguyên cũng ngang nhiên xuất kiếm.

Một đao kia của miêu đao phó chủ văn minh biến hóa cực hạn, vô luận thế nào cũng có thể giết người.

Mà kiếm của Lục Nguyên cũng bắt đầu biến hóa.

Không gian xuất hiện cả trăm cái biến hóa, kiếm quang của Lục Nguyên bao phủ khắp nơi, miêu đao văn minh phó chủ liền mỉm cười, dám biến hóa so với mình, thật là quá buồn cười.

Một chiêu này của hắn là kìm đao thiên cổ luận xuân thu, có một vạn cái biến hóa, toàn bộ bày ra, mà kiếm quang của Lục Nguyênở trên không trung cũng xuất đụng hóa thành mấy nghìn biến hóa, một kiếm này thế không tuyệt biến hóa ngày càng trở nên nhiều hơn.

Không sai việc Lục Nguyên cần phải làm bây giờ chính là dùng biến hóa chống biến hóa.

Miêu đao phó chủ văn minh vì đao chiêu của bản thân mà đắc ý, Lục Nguyên làm sao có thể xuất ra biến hóa nhiều hơn hắn được.

Đao pháp của Miêu đao phó chủ văn minh ở trên hư không thi triển một vạn cái biến hóa.

Mà kiếm của Lục Nguyên ở trên hư không cũng thi triển mấy nghìn biến hóa không ngừng nâng cao lên, cơ hồ đã đạt tới một vạn cái biến hóa.

Miêu đao phó chủ văn minh không khỏi hoảng sợ, đao pháp của hắn ở trên hư không lại biến đổi hóa ra thành một vạn hai nghìn cái biến hóa, cơ hồ đã tới cực hạn của hắn.

Mà kiếm pháp của Lục Nguyên ở trên hư không vẫn chưa tuyệt cũng biến hóa đủ một vạn hai nghìn cái.

Hiện tại Miêu đao phó chủ văn minh biến hóa bao nhiêu hắn biến hóa bấy nhiêu.

Miêu đao phó chủ văn minh cũng phát ra nhẫn tâm, hắn không tin biến hóa của Lục Nguyên so với hắn nhiều hơn:

- Cực hạn thiêu đốt.

Đao pháp của hắn đạt tới cực hạn phát huy nhiều biến hóa hơn nữa, ở trên hư không chém ra biến hóa thứ một vạn ba trăm nghìn, mà kiếm quang của Lục Nguyênở trên hư không cũng biến hóa tới một vạn ba trăm nghìn.

Bản thân của Miêu đao phó chủ văn minh cực hạn là một vạn hai nghìn biến hóa mà bây giờ tăng lên một vạn ba nghìn vẫn chưa vượt qua được Lục Nguyên đao của hắn ở trên hư không lại tăng lên một vạn bốn nghìn biến hóa, không có cách nào tăng lên thêm nữa.

Mà kiếm quang của Lục Nguyên cũng tăng tới một vạn bốn nghìn biến hóa tuyệt không thua miêu đao văn minh phó chủ.

- Ha ha biến hóa của ngươi đạt tới đây không thể tăng lên nữa sao?

- Xem ta tăng nữa lên.

Kiếm quang của Lục Nguyênbày ra ở trên không trung xuất hiện biến hóa một vạn năm nghìn, một kiếm này hoàn mỹ đánh bại Miêu đao văn minh phó chủ, kiếm khsi điên cuồng làm cho gã bị thương nặng.

Mình bại!

Giờ khắc này trong lòng miêu đao văn minh phó chủ hiện lên bóng tối to lớn.

Nếu là thất bại bình thường thì không là gì.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác, ở phương diện biến hóa của Lục Nguyên còn mạnh hơn cả hắn.

Từng Văn minh cảnh đều có tuyệt đối tự tin về mình.

Ví dụ như Chu Thanh Huyền ở phương diện khổ nghệ, Kiếm viên ở phương diện viên nghệ, rất tự tin về tạo nghệ của mình, mà bây giờ cực hạn của Miêu đao văn minh phó chủ đã bị Lục Nguyênđả bại, tự tin của hắn cũng bị Lục Nguyên đả bại khiến cho hắn cảm thấy tổn thất vô cùng lớn, rơi vào trong bóng tối sâu thảm.

Bóng tối này đối với Lục Nguyên là sơ hở.

Lục Nguyên không chút khách khí, hắn xuất ra Kiếm cửu, thất tình chi kiếm, bóng tối sợ, thất bại, là một trong thất tình. Miêu đao phó chủ văn minh cảm thấy mình đang bị phong bế ở rong thée giới mà thế giới này chỉ toàn là bóng tối, thất tình chi kiếm, là kiếm nhằm vào tình cảm.

Giờ phút này miêu đao phó chủ văn minh cảm thấy mình như bị phong bế, sợ hãi thất bại, tuy nhiên miêu đao phó chủ văn minh vẫn là một người vô cùng kiên nghị, trong nháy mắt y một lần nữa lao ra khỏi thế giới của thất tình chi kiếm, nhưng Lục Nguyên vẫn nhanh hơn hắn, lại bị Lục Nguyên đâm trúng một yếm, Miêu đao của hắn lại bị kiếm khí của Lục Nguyên bức áp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.