Diệt tình thân pháp, diệt tình đoạn tính, vô tình vô nghĩa, không có
ràng buộc mới chạy nhanh nhất. Diệt Luân phó chủ văn minh cho rằng bộ
diệt tình thân pháp của gã khá hay, có thể trốn nhanh hơn. Thân hình gã
chớp mắt biến mất ngoài năm vạn dặm. Gã liên tục chạy vài bước đã hơn
mười vạn dặm. Nghĩ rằng Lý Thái Sử chắc không đuổi theo kịp, gã thở phào một hơi.
- A, đây là tốc độ của ngươi sao? Chậm chạp quá.
Gã mới thở ra thì bên tai vang giọng của Lý Thái Sử. Lòng gã thít chặt,
một đại thủ pháp lực to lớn không gì sánh bằng đè hướng gã, ẩn chứa pháp lực càng cao hơn cả trời, sâu hơn cả vực sâu vô tận, một chưởng ập đến
có thể dễ dàng bóp nát vô số tinh thần.
*Ầm!*
Diệt Luân
phó chủ văn minh bất lực không thể phản kháng đại thủ pháp lực nặng nề
đánh trúng. Chớp mắt Diệt Luân phó chủ văn minh bị một chưởng này đánh
chết, diệt luân tiểu thiên thế giới của gã hoàn toàn hủy diệt. Trong tay Diệt Luân phó chủ văn minh không có vật gì tốt, dù gì chỉ là một phó
chủ văn minh pháp lực hai kỷ nguyên mà thôi.
Một phó chủ văn minh chết đi, Lục Nguyên không có gì rung động, di chuyển trở lại bên ngoài
nho chi văn minh tiểu thiên thế giới. Bên ngoài nho chi văn minh tiểu
thiên thế giới tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Nguyên.
Khí Tiết phó chủ văn minh hỏi:
- Diệt Luân phó chủ văn minh đâu?
Lục Nguyên hời hợt đáp:
- Chết rồi, tốc độ của gã quá chậm.
Lý Thái Sử lần này trở về khiến người quá kinh ngạc, ban đầu mọi người cho rằng hắn không có khả năng là đối thủ của Diệt Luân phó chủ văn minh
nhưng hắn lập tức bày ra thực lực văn minh cảnh. Mọi người cho rằng hắn
đã đột phá đến văn minh cảnh thì chắc là pháp lực một kỷ nguyên, ai dè
hắn bày ra pháp lực ít nhất là năm kỷ nguyên, thậm chí là sáu kỷ nguyên.
Một chiêu đánh bại Diệt Luân phó chủ văn minh, chiêu thứ hai đánh chết gã.
Thực lực này quá cường quá bá đạo rồi!
Văn minh thiên hạm là ngưỡng cửa thiên địa đệ nhất, Lý Thái Sử đột phá đơn
giản dễ dàng quá. Tới văn minh cảnh rồi không dễ tăng lên, nhìn Tam Thư
phó chủ văn minh, Khí Tiết phó chủ văn minh đi, tăng lên khó khăn như
vậy. Diệt Luân phó chủ văn minh tăng từ một kỷ nguyên lên hai kỷ nguyên
đã rất đắc ý. Lý Thái Sử đơn giản, dễ dàng liền đến năm, sáu kỷ nguyên,
hắn luyện làm sao vậy?
Ám Chi Tử Lý Thái Sử này quá yêu nghiệt rồi.
Thật lâu sau mọi người đều không kịp phản ứng.
Khí Tiết phó chủ văn minh hỏi:
- Lý Thái Sử, không biết danh hiệu phó chủ văn minh của ngươi là gì?
Đúng vậy, danh hiệu phó chủ văn minh của Lý Thái Sử là cái gì, đây là một vấn đề rất đáng quan tâm.
Lục Nguyên ngây ra, lúc trước hắn không nghĩ đến vấn đề này, giờ chỉ có nước tìm cớ lừa người.
Lục Nguyên thuận miệng nói:
- Chính Chi phó chủ văn minh.
Lục Nguyên chỉ là thuận miệng nghĩ đến xưng hô này. Nghe Lý Thái Sử nói ra
xưng hô Chính Chi phó chủ văn minh thì đám Khí Tiết phó chủ văn minh
ngây ngẩn rồi lộ vẻ mừng như điên.
Chính chi!
Trong cõi trời đất có hai loại phó chủ văn minh lợi hại.
Một loại là mang chữ cổ, ví dụ như pháp cổ, hoang cổ.
Loại thứ hai là mang chữ chi.
Dù là mang chữ cỏ hay chi thì đều đặc biệt giỏi, văn minh nào mà xuất hiện một người như vậy là việc quá quan trọng, so với văn minh bình thường
bình thường thì đẳng cấp hơn nhiều. Giống như nho chi văn minh có một
Nho Chi phó chủ văn minh, người khác Tam Thư, Khí Tiết cái gì đều không
có chữ cổ hay chi.
Bây giờ Lý Thái Sử gọi là Chính Chi phó chủ
văn minh, lợi hại thật. Tất nhiên Lý Thái Sử rất xứng với chữ này, thực
lực của hắn tăng quá nhanh.
Xem ra nho chi văn minh ra có hy vọng phục hưng rồi.
Khi đám người kích động thì Túc Nguyệt Miên hơi thất vọng, nàng muốn nghe
nhất là Ôn Ngọc phó chủ văn minh, kết quả gọi là Chính Chi phó chủ văn
minh, nhưng rồi lại vui vẻ lên, nho chi văn minh được cứu rồi.
Chính lúc này, có một người nhanh chóng chạy và kêu lên:
- Nguy rồi, nguy rồi!
Khí Tiết phó chủ văn minh trầm ổn nói:
- Có chuyện gì liền nói, không cần hoảng hốt.
Người đến truyền tin bảo:
- Vừa rồi truyền đến tình báo, bên thiên lý văn minh đã mời người vài
phương tới chuẩn bị hai ngày sau phân thây di thể Nho Chi phó chủ văn
minh tặng cho các nơi, để thiên lý văn minh lôi kéo người.
Cái gì!
Việc này rốt cuộc sắp xảy ra, hơn nữa là hai ngày sau.
Người đến truyền tin nói tiếp:
- Hợn nữa thiên lý văn minh còn nói rằng hai ngày sau cũng đánh chết Tam
Thư phó chủ văn minh luôn, đem di thể của Tam Thư phó chủ văn minh phân
thây lôi kéo người các nơi.
*Ầm!*
Lại là một kích! Thiên
lý văn minh đó đúng là diệt tuyệt nhân tính, phân thây di thể Nho Chi
phó chủ văn minh đã là quá đáng, bây giờ còn muốn đánh chết Tam Thư phó
chủ văn minh rồi xẻ thịt. Cái này! Cái này! Cái này! quá độc. Phút chốc
không khí thoải mái không còn, mỗi người lửa giận hừng hực.
Nhưng giận dữ thì có ích gì? Bây giờ nho chi văn minh gần như không thành văn minh, cực kỳ yếu, yếu đến không thành hình dạng, không thể đối kháng
với thiên lý văn minh được. Lý Thái Sử bây giờ đúng là rất mạnh, nhưng
Thiên Lý phó chủ văn minh càng cường hơn, gã có pháp lực tám kỷ nguyên.
Nếu chờ cứu viện bên liên minh Pháp Võ tới, đến thì nhất định đến rồi
nhưng thời gian hai ngày quá ngắn, trung ương thiên triều lại quá rộng
lớn, căn bản không kịp lúc.
Cho nên đây là một vấn đề khó giải quyết.
Làm sao đây?
Khí Tiết phó chủ văn minh chợt hỏi:
- Lý Thái Sử, hiện tại pháp lực của ngươi là bao nhiêu?
Lục Nguyên nói thật:
- Sáu kỷ nguyên.
Pháp lực thật cường đại, bây giờ đã là pháp lực sáu kỷ nguyên, thăng thật nhanh.
Khí Tiết phó chủ văn minh lập tức có quyết định, nói:
- Về thiên lý văn minh để ta đi, xem coi có cơ hội cứu ra di thể của Nho
Chi phó chủ văn minh, và Tam Thư phó chủ văn minh hay không. Lý Thái Sử, ngươi dẫn đám Khổng Minh Đức, Khổng Ni, Mạnh Vi đi, đừng xen vào trận
chiến này.
Lý Thái Sử sáu kỷ nguyên không khả năng thắng được
Thiên Lý phó chủ văn minh tám kỷ nguyên, cho nên Tam Thư phó chủ văn
minh có quyết định như vậy. Gã đi thiên lý văn minh là chịu chết, khiến
Lý Thái Sử rời đi, chỉ cần hắn không chết là nho chi văn minh có hy vọng xây dựng lại.
Chỉ cần hy vọng bất diệt thì dù mình đã chết lại
có sao? Khí Tiết phó chủ văn minh không muốn chết đâu, sống tới văn minh cảnh đồ ngu mới muốn chết. Nhưng mà, gã không thể trơ mắt nhìn di thể
Nho Chi phó chủ văn minh bị phân thây, nhìn Tam Thư phó chủ văn minh bị
đánh chết rồi xẻ thịt, gã không cách nào làm được, cho nên thà chịu chết cũng phải đi chung đường.
- Lý Thái Sử, bây giờ đi thôi.
- Ai nói ta phải đi?
Lục Nguyên cười khẽ nói:
- Ta cũng đi thiên lý văn minh.
- Nhưng đi là chịu chết.
Khí Tiết phó chủ văn minh nói:
- Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng hy vọng, mồi lửa của nho chi văn
minh cần ngươi kéo dài, nếu ngươi chết rồi thì nho chi văn minh hoàn
toàn xong đời.
- Ta hiểu chứ.
Lục Nguyên trịnh trọng gật đầu, nói: