Lục Nguyên hỏi:
- Phải rồi, Tà Phiên Thiên ở ngoại vực làm bậy như vậy không dẫn đến Chấp Pháp Giả ư?
Tử Hà Thượng Nhân đáp:
- Không có.
Không dẫn đến Chấp Pháp Giả thì chỉ có hai khả năng, một là thực lực
của Tà Phiên Thiên không đến hỗn động cảnh ngũ tầng, loại này khả năng
không lớn. Hai là tà kiếm văn minh có khả năng được một trong ngũ đại cổ văn minh âm thầm cho phép, vậy nên Chấp Pháp Giả mặc kệ chuyện này.
Lần này việc kiếm ý bên trong nước khá sâu đây.
Tuy nhiên, vì Hoa Sơn tiên môn, mình phải đấu tranh.
Càng đừng nói Chu Thanh Huyền đã nói rằng lần này đấu tranh với tà
kiếm văn minh, nói không chừng mình có cơ hội tu hành thích ứng thiết
tắc.
Cùng lúc đó có thểđấu một trận với tà kiếm văn minh do kỷ nguyên
trước sinh ra, kiến thức phong cách người dùng kiếm của Kiếm kỷ nguyên
trước cũng có sức hấp dẫn rất lớn.
Tà Phiên Thiên phát thiệp khiêu chiến rộng rãi đến các môn phái dùng kiếm Nam Cương.
Các kiếm môn đều ngây ra, không biết Tà Phiên Thiên từđâu chui ra, không biết thư khiêu chiến này là có ý gì.
Dù sao chỗ Lục Nguyên là lúc trước do Chu Thanh Huyền cho biết tin tức, bọn họ thì không biết gì cả.
Thậm chí một ít môn phái dùng kiếm cho rằng là một tên điên muốn nổi tiếng đến phát cuồng, nên chẳng thèm quan tâm.
Nhưng lập tức có tin nói rằng.
Tà Phiên Thiên đó lại chiếm Đại Dung thành.
Mạnh nhất Nam Cương Đại Dung quốc Đại Dung thành thế mà đã bị Tà
Phiên Thiên chiếm cứ, người này thực lực sâu không đo được. Tà Phiên
Thiên còn nói rằng, môn phái nhận thư khiêu chiến trong vòng nửa tháng
không đến Đại Dung thành tức là tội diệt môn, sẽ bị Tà Phiên Thiên diệt
cả nhà ngay.
Lần này không ai dám cho rằng là đùa giỡn.
Người tên Tà Phiên Thiên chiếm cảĐại Dung thành, còn khiến Chấp Pháp
Giả không ra mặt, đây tuyệt đối không phải hai chữđồ điên nói được.
Bên trong chắc chắn có việc gì ẩn khuất.
Mặc kệ thế nào, cuối cùng là tất cả môn phái nhận thư khiêu chiến đều ngoan ngoãn đi hội hợp.
Hết cách rồi, không đi không được nha.
Tên điên có năng lực chiếm đoạt Đại Dung thành đúng là có thực lực hét hai chữ diệt môn.
Lập tức toàn Nam Cương hỗn loạn. Mỗi môn phái nhận được thiệp khiêu
chiến đều đi Đại Dung thành, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Tương đối
thì môn phái khác không lấy kiếm làm chính cũng tới làm khán giả, họ
muốn xem kịch mà thôi, không quan trọng gì.
Bây giờ hai nước Tần Tấn sung sướng nhất phải tính tới dư nghiệt Đại
Nguyên quốc. Đại Nguyên quốc rất sớm đã bị diệt quốc nhưng dư đảng còn
đó, ở gần khu vực biển hợp thành một Tiểu Nguyên quốc. Tiểu Nguyên quốc
này thực lực yếu ớt, nhờđịa hình đánh du kích mà thôi, vốn sẽ bị hai
nước Tần Tấn triệt để tiêu diệt. Kết quả bây giờ ra loại chuyện này, tất cả tiên môn Đại Tấn quốc phải đi Đại Dung thành. Hai đại tiên môn của
Đại Tần quốc là Vô Kiếm tiên môn, Xích Long tiên môn cũng phải đi, vậy
nên đám tàn dư Nguyên quốc sinh tồn tiếp không thể không ca ngợi việc
lớn này.
Hoa Sơn tiên môn cũng bắt đầu xuất phát.
Lại nói bây giờ Hoa Sơn tiên môn là đại hình tiên môn, vốn sau cuộc
chiến Cửu Hoa Sơn thì Hoa Sơn tiên môn nên thăng cấp thành cự hình tiên
môn. Nhưng mà những tiên môn có thử thách, lần trước Hoa Sơn tiên môn
không lọt qua ải, lại bịđánh quay vềđại hình tiên môn, Hoa Sơn kém ở chỗ bây giờ không có cao thủ nào cả.
Mạnh nhất chính là hai vị Tử Hà Thượng Nhân, Nguyên Dương Thượng Nhân mà thôi, mấy người khác càng yếu.
Tuy nhiên dù là đại hình tiên môn cũng so với ban đầu thượng đẳng
tiên môn tốt hơn chút. Mới đầu Hoa Sơn chỉ là thượng đẳng tiên môn nhỏ
nhoi mà thôi.
Lục Nguyên dĩ nhiên phải đi cùng, nếu hắn không đi thì cuộc chiến Tà Phiên Thiên hết hay rồi.
Diệp Phương, Diệp Viên cũng lên đường, phải rồi, còn có Thạch Triêu
Dương. Bây giờ Thạch Triêu Dương đã bị Lục Nguyên tăng lên tu vi đến đại đạo cảnh, gã được bồi dưỡng thành Hoa Sơn chưởng môn đời tiếp theo.
Diệp Phương, Diệp Viên thì là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng làm Hoa Sơn phó chưởng môn đời tiếp theo, nên dĩ nhiên phải mang họ đi tăng kiến
thức.
Một đường đi Đại Dung thành, trên đường đi Lục Nguyên tập trung luyện kiếm.
Đối thủ lần này không phải bình thường, đó là tà kiếm văn minh. Mặc
dù Chu Thanh Huyền có truyền cho diệu pháp nhưng mình không thể sơ sẩy
chút nào, có thể tăng kiếm thuật lên một chút thì được một chút. Lục
Nguyên tĩnh tọa ngộ kiếm, rất ít đi ra ngoài, làm Thạch Triêu Dương
trông thấy vô cùng khâm phục. Diệp Phương, Diệp Viên hiểu rằng chắc Lục
Nguyên biết đối thủ khó nhai nên mới làm vậy, nếu không thì hắn lười
chảy thây mà. Diệp Phương, Diệp Viên rất hiểu con người của Lục Nguyên.
Lúc sắp tới gần Đại Dung thành thì Lục Nguyên có điều ngộ ra.
Hòa!
Lần này trong lòng Lục Nguyên dần bay lên một chữ hòa.
Lúc ở trung ương thiên triều thời gian nghỉ ngơi ít, phần nhiều là
chiến đấu khiến người lười như mình không thể không tranh đấu.
Ở Hoa Sơn, chiến đấu ít nghỉ ngơi thì nhiều, nhớ đến lúc ở Hoa Sơn
thật là an nhàn biết bao, tiếc rằng bây giờ không bình thản như vậy nữa, vì có trách nhiệm.
Nói trắng ra còn là bởi vì Tấn quốc nhỏ, có trật tự rõ ràng.
Tại trung ương thiên triều thế lực quá nhiều, trật tự hỗn loạn.
Vậy nên ở hai nơi này mình cũng khác biệt rất lớn.
Lúc ở Hoa Sơn cảm giác hòa bình quý giá, chữ hòa dường như chịu tải
vô số suy nghĩ và hy vọng của người thường. Nếu có một ngày mình trở
thành siêu nhân vật, nhất định phải sáng tạo ra hoàn cảnh hòa bình khiến người bình thường có thể an cư lạc nghiệp.
Thật ra hòa kiếm ý là người tu vi càng cao thì càng không ngộ ra được.
Bởi vì rất nhiều người tu vi cao đã thói quen cảm giác nhìn xuống
chúng sinh. Cái gì tên là hòa bình, xin lỗi nha, không nghĩ tới. Họ thói quen chiến đấu, thích ứng chiến đấu, không có chiến đấu liền không
thoải mái. Nhưng Lục Nguyên thì khác, tâm tính hắn coi như bình hòa, cho dù sau này thiên hạ vô địch thì chỉ vì muốn giành một góc trời cho kiếm đạo, giành giật xong khoảnh trời riêng rồi hắn sẽ chạy đến chỗ nào có
ánh nắng, phơi nắng uống rượu nhàn nhã qua ngày.
Lục Nguyên còn đang ngộ hòa kiếm ý, ngộ được kiếm ý này chính là một
trong mười hai loại kiếm ý cần thiết cho luyện tập trật tự thiết tắc.
Lúc này toàn thân Lục Nguyên tụ tập một đoàn vân khí, mây vốn nhàn
nhạt. Khi Lục Nguyên lĩnh ngộ hòa kiếm ý thì một đoàn vân khí tựđộng đến bên cạnh hắn, bao bọc hắn vào trong, vân thật vui vẻ nhảy nhót. Mấy
người Hoa Sơn kinh ngạc kêu lên.
Nguyên Dương Thượng Nhân nói:
- Chắc là Lục Nguyên đang tu hành, chúng ta đừng quấy rầy hắn.