Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 22: Chương 22: Trở về (trung)




Lục Nguyên đi trên phố lớn ngõ nhỏ quen thuộc, người bên cạnh không mấy ai nhận ra Lục Nguyên.

Lục Nguyên thay đổi.

Mười tuổi và mười bảy tuổi là đoạn thời gian diện mạo biến đổi cực kỳ hơn. Cộng thêm quan trọng nhất là khí chất. Bảy năm nay Lục Nguyên biến đổi mặt mày rất lớn, khí chất thay đổi càng lớn hơn. Luôn sinh hoạt tại Hoa Sơn tiên môn, tuy tính lười biếng gian xảo không thay đổi gì mấy nhưng mang theo chút tiên khí.

Người bên cạnh có không ít tò mò đánh giá Lục Nguyên nhưng không ai nhận ra hắn. Người thấy Lục Nguyên đều tò mò nghĩ, khí chất bất phàm, ăn mặc quý giá như vậy chắc không phải là cái gì con trai quốc công, vương gia trong vương thành chứ?

Lục Nguyên đánh giá hai bên, nhận ra vài người.

Ủa, đó không phải là Tạ gia tiểu nương tử sao? Lúc nhỏ mình nghịch ngợm từng nhìn trộm nàng tắm rửa. Lúc ấy cho rằng là người đẹp nhất trần đời hóa ra chỉ vậy thôi, khi ấy mình còn ảo tưởng sau này lớn lên phải cưới người vợ đẹp như thế. Thời gian bảy năm khiến Tạ gia tiểu nương tử từ thiếu phụ hai mươi tám biến thành hơn hai mươi, so với ban đầu càng dụ hoặc. Nhưng ở tại Hoa Sơn tiên môn lâu, ánh mắt cao nhiều, giờ nhìn Tạ gia tiểu nương tử chỉ gần với mức nhất lưu thôi, nhan sắc cỡ này tại Bắc phong thấy nhiều, dĩ nhiên hắn sẽ không động tâm.

Ủa, người kia, mập mạp, hơi quen mắt, chắc không là lão tam mập Giả gia chứ? Lúc đó mình chơi thân với hắn lắm, khi ấy mình bắt cọp, Giả lão tam vì không kịp bò lên cây suýt bị cọp ăn. Lúc ấy vì mình trượt chân, kết quả bị Lý Nguyên Bạch thấy cho rằng mình xả thân cứu người, tâm tính cực tốt nên thu làm đệ tử. Mình tiến vào tiên môn có quan hệ rất lớn với Giả gia lão tam mập.

Đi trên phố lớn ngõ nhỏ quen thuộc, cảm xúc trong lòng ngổn ngang.

Đường có dài hơn cuối cùng đến cuối.

Rốt cuộc đi sắp hết đường đá xanh.

Đây là đầu đông trấn Đông Lâm trấn.

Nhà mình tại đây.

Bảy năm, rời đi đã suốt bảy năm.

Bây giờ cuối cùng về nhà rồi.

Đông Lâm trấn, đông trấn.

Có một nhà Lục gia y quán. Lục gia y quán trang trí đơn giản, một cái quầy, mặt sau là tủ dược.

Lục đại phu kêu to:

- Người tiếp theo!

Y thuật của Lục đại phu chỉ trung bình.

Nhưng Đông Lâm trấn là trấn nhỏ, tổng cộng có hai y sinh, một là y sinh trình độ tám lạng nửa cân với Lục đại phu. Cứ thế, nhà Lục gia y quán của Lục đại phu làm ăn coi như tạm được.

Người tiếp theo là thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi có vẻ lém lỉnh, bộ thanh y không biết do vật gì dệt thành khá là mềm nhẵn, sợ rằng thiếu niên không giàu cũng sang.

- Chìa tay ra.

Xem bệnh phải vọng, văn, vấn, thiết. Y thuật của Lục đại phu chưa giỏi đến mức vừa nhìn liền biết bệnh gì, tất nhiên phải thiết.

Chỉ là Lục đại phu cảm thấy thiếu niên lém lỉnh này quen mắt quá.

Thiếu niên mỉm cười kêu:

- Cha!

Tiếng cha vừa ra, Lục đại phu ngây ngốc.

Mình tổng cộng có ba con trai, một con gái.

Con cả Lục Phương sớm thành gia, có một trai một gái.

Con thứ hai Lục Dã năm trước cũng thành gia, con dâu có bầu.

Còn lại con thứ ba Lục Nguyên. Lục Nguyên luôn khác với con cả, con thứ hai, vô cùng bướng bỉnh. Lúc đó ông không quá để ý, cho rằng lớn chút cưới vợ thì tất nhiên sẽ bình tâm. Ai mà ngờ con thứ ba cơ duyên xảo hợp cùng một tiên trưởng đi tu tiên.

Con thứ ba có tiền đồ như vậy đương nhiên là việc tốt, nhưng liên tiếp bảy năm không gặp một mặt, làm cha tự nhiên sẽ lo lắng.

Thiếu niên lém lỉnh trước mắt nhìn khá quen, lại nghe hắn gọi cha, Lục đại phu qua đã lâu mới phản ứng.

- Ngươi là, Nguyên nhi?

- Đúng rồi!

Thiếu niên lém lỉnh cũng chính là Lục Nguyên gật đầu. Vốn cho rằng sẽ kích động, kết quả lúc gặp cha thì kích động thật. Cho rằng bảy năm cha sẽ không già đi, nhưng giờ xem ra cha già chút, tóc đã lấm tấm trắng.

………

Cha con gặp mặt có chút lạnh lùng. Đợi gặp mẹ Lục Trương thị, mẹ con gặp nhau, Lục Trương thị liền ôm đầu Lục Nguyên khóc rống, khóc một hồi mới bình tĩnh lại.

Qua chốc lát, đại ca Lục Phương, nhị ca Lục Dã, tam tỷ Lục Diệp đều trở về.

Bây giờ Lục gia đúng là đại gia đình.

Lục đại phu, Lục Trương thị là đời thứ nhất.

Đời thứ hai có bảy người, lão đại Lục Phương và vợ, lão nhị Lục Dã và vợ, lão tam Lục Diệp và chồng, tuy đã lấy chồng nhưng nghe nói tiểu đệ về nhà thì lập tức mang theo chồng quay về, cộng thêm lão tứ Lục Nguyên, tổng cộng bảy người. Trừ Lục Nguyên ra, những người khác đã kết hôn.

Đời thứ ba lão đại Lục Phương có một trai một gái, lão tam Lục Dã có một con trai.

Bây giờ xem ra là một gia đình khá lớn.

Kỳ thực sáu người đời thứ hai kích động quay về nhà là muốn xem đệ đệ theo tiên trưởng đi bảy năm bây giờ có trở thành tiên trưởng trong truyền thuyết không. Đối với tiên trưởng trong truyền thuyết họ rất tò mò. Đại Tấn quốc thường có truyền thuyết tiên nhân giáng trần, nhà nhà tín ngưỡng đạo giáo tam thanh.

Bảy năm trước Lục Nguyên có tiên duyên khiến bao người hâm mộ.

Bây giờ Lục Nguyên trở về thì tất nhiên phải nhìn xem chút.

Con trai của Lục Phương là người đầu tiên nói ra suy nghĩ của mọi người:

- Tứ thúc, nghe nói ngươi theo tiên trưởng đi, bây giờ có phải thành tiên trưởng? Nếu là tiên trưởng thì có thể biểu diễn một ít tiên thuật cho xem không?

Tiểu tử này hơi giống Lục Nguyên trước kia, cũng là tiểu quỷ nghịch ngợm.

Lục Nguyên nhìn trái nhìn phải, phát hiện mọi người đều mong chờ nhìn mình, xem ra hôm nay không biểu diễn không được. Tay động, đầu ngón tay bốc lên ngọn lửa, đấy là pháp lực dẫn đốt không khí, không phải việc gì khó. Lửa nhấp nháy không ngừng.

- A!

- Tiểu đệ thật sự thành tiên nhân!

Từng tiếng kêu kinh ngạc.

Lục Nguyên cảm thấy bây giờ mình giống như biểu diễn tạp kỹ. Đại ca Lục Phương càng vạm vỡ, nhị ca Lục Dã cũng rắn chắc không ít, đen hơn. Tam tỷ Lục Diệp đẹp rất nhiều, xem ra gả cho người sẽ biến càng đẹp. Nhìn đầu chân mày của tam tỷ và tam tỷ phu thì chắc rất ân ái, hắn yên tâm rồi.

Mọi người dù sao là gia đình, thảo luận một lát tình hình bảy năm qua. Lục Nguyên đại khái kể một số việc trên Hoa Sơn tiên môn Bắc phong, chỉ kể sơ lược đã khiến cả nhà hâm mộ vô cùng. Đây chính là sinh hoạt tiên nhân trong truyền thuyết. Lục Nguyên có hỏi một số tình huống trong nhà. Đại ca Lục Phương không muốn kế thừa phụ nghiệp, đi trong huyện thành làm bộ đầu. Làm bộ đầu không tệ, so với làm y sinh tốt hơn. Nhị ca Lục Dã cũng không muốn kế nghiệp, muốn cùng đại ca làm việc trong huyện nha. Kết quả Lục đại phu bi kịch. Lão đại làm bộ đầu, lão nhị làm bộ khoái, đứa con thứ ba càng hay, làm tiên nhân.

Vốn sinh ba đứa con tưởng sẽ có một đứa nối nghiệp cha, giờ hay lắm, không một đứa nào, khiến Lục đại phu khóc ròng, làm sao chịu nổi.

Còn tam tỷ Lục Diệp thì tam tỷ phu là chưởng quầy tiệm gạo, điển hình con nối nghiệp cha.

Cả nhà ngồi một chỗ trò chuyện, ấm áp hòa thuận vô cùng.

Lục Nguyên rất hưởng thụ không khí như vậy.

Thoải mái, ấm áp.

………

Đông Lâm trấn không tính lớn.

Một khi xảy ra chuyện gì lạ liền chấn động toàn trấn.

Tiểu quỷ nhà Lục gia bảy năm trước có tiên duyên đi theo tiên nhân đã trở về, điều này tất nhiên là việc chấn kinh toàn trấn, khiến cả Đông Lâm trấn náo nhiệt lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.