Kế tiếp bản thân hắn có thể tôi luyện linh kiếm, đạt đến cảnh giới của Trường Sinh Bát Trọng, trong lòng Lục Nguyên vui sướng vô cùng.
Tùy ý khách khí vài câu với người của Lý gia trang, sớm tâm tư không còn ở chỗ này, Lục Nguyên liền ngự kiếm mà bay. Về phần người của Lý gia trang, tất nhiên là cảm khái một phen. Tửu kiếm tiên là nhân vật tiên đạo chi hiệp, khi đến khi đi đều vội vàng, chỉ để lại một phen tâm tư cho Lý tiểu thư.
Trong một ngọn núi ở biên giới Tần Tấn, ngồi trong sơn cốc yên lặng, Lục Nguyên đã bắt đầu tôi luyện linh kiếm.
Hắn lấy vĩnh viêm chi hỏa ra. Vĩnh viêm chi hỏa này một khi đụng phải mặt đất thì liền cháy lên. Bên cạnh không có cây cối, chỉ có đất vàng. Lục Nguyên lấy ra thanh Dưỡng Ngô kiếm đặt ở đằng trước, đồng thời lấy ra một hòn đá thái bạch để ở một bên.
Ngọn lửa dùng để đốt Dưỡng Ngô kiếm.
Trong lúc đang cháy mạnh, Lục Nguyên bắt đầu đem thần hồn hướng về Dưỡng Ngô kiếm. Nếu Dưỡng Ngô kiếm không thừa nhận, thì thần hồn truyền qua Dưỡng Ngô kiếm sẽ không thu. Nhưng hiện tại Lục Nguyên đã được Dưỡng Ngô kiếm thừa nhận, tất nhiên là Dưỡng Ngô kiếm sẽ bắt đầu thu nhận thần hồn của Lục Nguyên.
Thần hồn lưu thông, thân kiếm Dưỡng Ngô kiếm ngày càng sáng bóng, cho đến khi thành ánh sáng ôn hòa của một mặt trời. Thân kiếm Dưỡng Ngô kiếm đã bắt đầu đốt lấy chính khí.
Không sai biệt lắm, hiện tại đã đến đoạn cao trào.
Lục Nguyên không hề do dự, lập tức đem Thái bạch thạch thêm vào. Thái bạch thạch bị vĩnh viêm chi hỏa đốt trong chốc lát, hiện tại đụng phải ánh sáng của Dưỡng Ngô kiếm lập tức lẫn vào trong Dưỡng Ngô kiếm, Bản thân của Dưỡng Ngô kiếm cùng Thái bạch thạch bắt đầu dung hợp. Đồng thời xung quanh xuất hiện một vòng xoáy. Thanh khí ở giữa thiên địa không ngừng dung nhập trong đó.
Vĩnh viêm chi hỏa càng lúc càng lớn.
Loại vĩnh viêm chi hỏa này nếu như không lấy ra dùng, thì nó sẽ không bao giờ biến mất, cho dù có để một ngàn năm. Nhưng nếu nó dùng để rèn linh kiếm thì độ tiêu hao cũng có phần nhanh.
Lục Nguyên giờ phút này không dám có bất cứ một phân tâm nào. Thanh khí, Thái bạch thạch vẫn dung nhập vào Dưỡng Ngô kiếm. Lục Nguyên dùng thần hồn không ngừng liên tục đưa vào trong đó. Thần hồn đưa vào rất nhiều, mà kiếm trong tay cũng dựa vào bộ dạng suy nghĩ đăm chiêu của Lục Nguyên mà bắt đầu cải biến.
Cũng không biết qua bao lâu, Lục Nguyên cảm giác có chút mệt mỏi.
Dưỡng Ngô kiếm theo thời gian trôi qua cũng dần thành hình. Thanh linh kiếm Dưỡng Ngô so với ban đầu hình như to hơn một chút. Trên thân kiếm chớp động một vòng như có linh hồn. Hai bên mũi kiếm càng thêm sắc bén. Đúng vậy, đây chính là linh kiếm.
Linh kiếm có linh.
Lục Nguyên quát to một cái:
- Trở về vị trí cũ.
Giờ phút này cũng không cần dùng pháp lực, cũng không cần thần hồn, Dưỡng Ngô linh kiếm tự động quy vào trong vỏ. Đơn giản mà nói, linh kiếm đã có linh hồn của mình. Bởi vì đã đưa vào thần hồn của người, nên người và kiếm đã có được tâm linh tương thông.
Linh kiếm tác dụng so với phi kiếm càng sắc bén hơn. Hơn nữa, người và kiếm quan hệ càng mật thiết hơn, có thể phát ra những chiêu kiếm xảo diệu.
Có thể nói, Trường Sinh Bát Trọng có linh kiếm còn hơn tu tiên giả Trường Sinh Thất Trọng. Năm tu tiên giả Trường Sinh Thất trọng cũng không thắng được một tu tiên giả Trường Sinh Bát Trọng.
Lục Nguyên thoáng dừng lại, bắt đầu tôi luyện linh kiếm.
Trấn Nhạc kiếm và Dưỡng Ngô kiếm hoàn toàn khác nhau. Trấn Nhạc kiếm cần không phải là thanh khí, mà là kim khí của trời và nguyên khí của đất. Hơn nữa thái bạch thạch và thần hồn cũng được dùng khá nhiều. Sau hơn nửa ngày, Trấn Nhạc kiếm rốt cuộc cũng đã trở thành linh kiếm.
Lục Nguyên nhìn thanh Trấn Nhạc linh kiếm.
Lục Nguyên nhìn hai thanh linh kiếm trước mắt.
Dưỡng Ngô linh kiếm dài ba thước ba phần ba, thân kiếm to lớn.
Nhưng chân chính nặng một trăm hai mươi mốt cân.
Thanh Trấn Nhạc linh kiếm dài ba thước bốn phân, mũi kiếm thẳng tắp.
Thân bóng loáng, nặng một trăm ba mươi cân.
Hai thanh linh kiếm rốt cuộc đã thành.
Lúc này, hai thanh linh kiếm không ngừng tỏa hào quang chiếu thẳng vào đầu Lục Nguyên.
Lục Nguyên cảm thấy thần hồn của mình mạnh lên không ít, đồng thời pháp lực cũng tăng lên.
Đây chính là cảnh giới kiếm tiên của Trường Sinh Bát Trọng.
Tuy được gọi là Tửu Kiếm Tiên hơn một năm nay nhưng bây giờ Lục Nguyên mới hiểu rõ giờ phút này mình mới chính thức đạt đến cảnh giới của Trường Sinh Bát Trọng, chính thức được xưng là Kiếm tiên. .
Lục Nguyên tay khẽ động, vuốt nhẹ vào hai thanh linh kiếm.
Đây chính là linh kiếm.
Trước kia, hắn luôn bị người dùng linh kiếm đuổi theo. Linh kiếm độ sắc bén vượt xa phi kiếm.
Kiếm của mình hiện tại cũng đã trở thành linh kiếm rồi. Lục Nguyên nhất thời cao hứng, liền ngay dưới bầu trời thi triển kiếm pháp, cũng không theo chiêu thức cố định, tùy ý thi triển bảy mươi hai thức, một trăm lẻ tám kiếm phong vân, Tuyết Vũ băng tiêu kiếm.
Hắn nghĩ đến kiếm pháp nào thì thi triển kiếm pháp nấy.
Qua một hồi múa may tự tại, hắn cảm thấy vô cùng thống khoái.
Thống khoái!
Sự liên hệ giữa người và kiếm thật sự là thống khoái.
Lục Nguyên thoải mái uống vài ngụm rượu, bày ra bộ dạng vô cùng thống khoái của mình.
Trán của hắn bây giờ mướt mồ hôi. Choang, hai thanh linh kiếm đồng thời quy vào trong vỏ.
Kế tiếp, tất nhiên là xung kích Trường Sinh Cửu Trọng, nhưng càng về sau thì mỗi cảnh giới đều tăng lên một độ khó khăn.
Đặc biệt là hiện tại. Ví dụ như Trường Sinh Thất Trọng mà trùng kích lên Trường Sinh Bát Trọng.
Sư thúc tổ đã nhắc nhở, nếu vượt qua được cửa ải này thì sẽ được kiếm thừa nhận.
Tôi luyện Trường Sinh Bát Trọng lên Trường Sinh Thất Trọng cần có tam cực quy. Các sư thúc tổ đã nói:
- Việc này huyền diệu khó giải thích. Giải thích không rõ bằng tự mình nhận thức. Nhưng Tam cực quy chính là Thần hồn, pháp lực và thân thể quy vào làm một.
Họ chỉ nói như thế mà thôi. Ngay cả trùng kích như thế nào cũng không nói rõ, chỉ có thể tự mình nhận thức.
Áp lực khá cao.
Được rồi, cứ mặc kệ nó.
Lục Nguyên định ngủ một giấc. Nhưng vừa mới được một tiếng, Lục Nguyên nhìn sang, chỉ thấy có con thỏ bị chết trước cái cọc gỗ. Vốn chính mình hay cho rằng ôm cây đợi thỏ chỉ là ngụ ngôn, nhưng chưa từng nghĩ trên thế giới này lại có chuyện này thật.
Sự tình đúng là bất đắc dĩ.
Nhưng đã xảy ra chuyện này rồi thì tự nhiên không khách khí nữa. Hắn giương tay cầm lấy con thỏ đem đi nướng.
Dù sao vừa vặn có rượu lại có thỏ.
Lục Nguyên tùy ý dùng kiếm lột da con thỏ, đem nội tạng quăng bỏ, rồi xiên vào một cây côn đặt lên trên bếp lửa.
Kiếm thuật quả thật cũng có tác dụng thanh lý nội tạng của con thỏ.
Trong không gian pháp khí của hắn cũng có các loại gia vị.
Tài nghệ của mình quả nhiên vẫn chưa bị mai một. Một lát sau, mùi thơm của thịt nướng đã bay ra ngoài.
Lục Nguyên lấy rượu, rồi ngồi ăn thịt thỏ nướng, uống một hớp rượu lại ăn một miếng thịt.
Nhân sinh quả thật là hoàn mỹ.
Ngoại hiệu của mình bây giờ là Tửu kiếm tiên. Nếu có thể giúp đỡ ai thì giúp đỡ. Nhưng bản tính lười nhác thì vẫn như cũ. Ăn thịt uống rượu, vô cùng tự tại.
Trước đây, Lục Nguyên chỉ hơi hướng về chính nghĩa. Còn nay phương diện này càng nhiều hơn một chút.