Lục Nguyên rời đệ thập phân đường một khoảng cách, đứng trong cát vàng quát khẽ:
- Tiểu ưng!
Tiếng kêu thẳng đến tầng trời. Lát sau, hắc ưng to lớn từ trên trời sà xuống, vuốt ưng mạnh mẽ bấu mặt đất, Kim Đồng Ưng đã đáp xuống.
Lục Nguyên nhẹ vuốt lông chim của Kim Đồng Ưng, nói:
- Tiểu ưng, ta lập tức quay về Hoa Sơn, đó là một nơi rất xa xôi, ngươi muốn đi cùng ta không? Nếu đồng ý thì đi chung với ta đi, nếu không muốn thì thôi.
Nghe Lục Nguyên nói, Kim Đồng Ưng im lặng một lát, nhẹ lúc lắc đầu ưng to lớn.
Lục Nguyên sớm biết sẽ là kết quả này.
Ưng, là sinh linh kiêu ngạo, tự do.
Nếu thuần phục ưng thì không khiến ưng có sự tự do của nó nữa.
Khi lần đầu ngồi trên lưng chim ưng Lục Nguyên đã nói rồi, bản thân không muốn chớ cưỡng ép người.
Hắn muốn như mây, không bị trói buộc.
Chim ưng cũng như thế.
Hắn đem ưng thành tọa kỵ, để ưng cùng mình đi Hoa Sơn, khi đó mất đi đồng bằng này, mất đi bầu trời này, mất đi mảnh đất này, Kim Đồng Ưng có còn là Kim Đồng Ưng nữa không? Bây giờ thấy Kim Đồng Ưng lắc đầu, Lục Nguyên cười cười, thật ra hắn đã sớm biết sẽ là kết quả này.
Đương nhiên ưng tự nhiên và vân ưng khác nhau. Vân ưng trời sinh tại một vùng, không giống ưng thiên nhiên bay khắp nơi. Vân ưng linh trí không cao bằng ưng bình thường, số mệnh là bị phong vào Phong Linh bài, không giống với sinh vật thiên nhiên có thiên tính.
Nếu vậy thì, tạm biệt.
- Tạm biệt, tiểu ưng.
Lục Nguyên lời nói nhàn nhạt không bao nhiêu lưu luyến, tính tình hắn chính là tiêu sái. Kim Đồng Ưng gật đầu, dù hơi lưu luyến thanh y thiếu niên ở chung với nó rất tốt, nhưng nó muốn vẫn là vùng trời mênh mông này.
Cá không thể rời khỏi nước, ưng không thể rời khỏi bầu trời.
Lục Nguyên từ trong tiểu tu di túi móc ra ba mươi linh thạch, nói:
- Tiểu ưng, hy vọng sau này có ngày chúng ta gặp lại. Mấy linh thạch xem như quà từ biệt.
Nhẹ vuốt lôm chim Kim Đồng Ưng, Lục Nguyên vẫy tay, đầu không quay lại dứt khoát đi, rất là tự tại.
Có lẽ tương lai sẽ còn gặp lại.
Nhưng tương lai quá xa xôi, không cần nghĩ về nó nhiều.
Ba người Lục Nguyên, Diệp Phương, Diệp Viên cùng đi hướng Hoa Sơn. Hai người họ cũng về Hoa Sơn, chín tháng đã huấn luyện họ quá mức. Ngoài ra còn có Mạnh Bạch đồng hành. Mạnh Bạch khá hợp với hai người Diệp Phương, Diệp Viên, trên đường nói cười không ngừng.
Lục Nguyên ngẫu nhiên chen vào mấy câu, cứ thế dần đi ra, có khi ngẩng đầu, dường như trên mây mơ hồ thấy một con hắc ưng.
Cười cười, tiếp tục tiến lên.
Rốt cuộc dần ra khỏi sa mạc vô cùng khô hạn, đại mạc cuồn cuộn, ra khỏi Bách Khoáng tỉnh trở lại tỉnh khác. Chỉ thấy mưa xuân lất phất, nhược liễu phù phong, tiểu kiều lưu thủy, nổi lên vài phần cảm thán. Sinh hoạt chính tháng cứ thế qua đi, hiện tại rốt cuộc quay về Hoa Sơn.
Lục Nguyên đề nghị:
- Ta cảm thấy chúng ta nên ăn uống một bữa, ở trong sa mạc chín tháng miệng lạt như nước lã.
Diệp Phương là người thứ nhất gật đầu:
- Đồng ý.
Diệp Viên gật đầu tiếp theo:
- Đúng vậy.
Mạnh Bạch hớn hở nói:
- Xem ra các người cũng không thích khổ tu, đồng ý phải có ăn ngon uống đã, quá đúng!
Lần đầu tiên gã phát hiện người cùng chung chí hướng, một số sư huynh đệ của gã cứng nhắc chút. Bốn thanh niên cười xông vào tửu lâu thứ nhất đập vào mắt.
Trong tửu lâu tràn ngập vui cười, mọi người kể một ít chuyện thú vị. Mạnh Bạch, Diệp Phương, Diệp Viên mới quen biết, đề tài có thể nói không nhiều, kết quả chủ đề quay quanh quá trình huấn luyện tại đệ thập phân đà. Đương nhiên Mạnh Bạch không ít giảng chuyện đáng xấu hổ trước kia của Lục Nguyên, khiến Diệp Phương, Diệp Viên nghe cười nhạo hắn.
Lục Nguyên không phải người tốt lành gì, lập tức kể xấu chuyện Mạnh Bạch năm đó.
Đây, chính là thanh xuân!
Hoa Sơn chín là đệ nhất hiểm núi của đại Tấn đế quốc.
Hiểm trở dốc đứng những từ này là để hình dung về Hoa Sơn.
Ở sa mạc quay đầu nhìn Hoa Sơn tràn đầy sương mù trong lòng không khỏi cảm khái.
Núi thật đúng là có chỗ tốt của núi.
Đứng ở dưới chân núi không khỏi có một cảm giác tình cảm hào hùng.
Ngọn núi hiểm trở như thế cao ngạo đứng vững.
Về phần bắc Phong, còn chưa kịp quay trở lại Trường Xuân Cư, Lục Nguyên đã lập tức được Nguyên Nguyên thượng nhân gọi vào Bình Hòa trai, Nguyên Nguyên thượng nhân đã sớm nhận được tin báo Nguyên Lăng xuất hiện, cho nên gọi Lục Nguyên đến để biết rõ sự tình.
Sau khi nghe Lục Nguyên nói rõ ràng chuyện Nguyên Lăng Nguyên Nguyên thượng nhân chắp tay, thong thả bước đi, tựa hồ đang trầm tư.
Hắn cùng với Nguyên Lăng đấu pháp đã giằng co mấy trăm năm, mọi người có thắng có bại.
Nguyên Nguyên thượng nhân dĩ nhiên biết rõ Nguyên Lăng khó đối phó, cho nên nửa ngày sau cười cười nói:
- Đúng rồi, ngươi vừa mới về, đoán chừng cũng muốn gặp sư phụ của ngươi ngươi đi thăm sư phụ của ngươi đi.
- Vâng.
Lục Nguyên liền gật đầu.
Từ Bình Hòa trai đi ra, thẳng tới Trường Xuân Cư gặp sư phụ. Lục Nguyên không phải là người dễ dàng buồn bã, nhưng hiện tại thấy sư phụ của mình ngày càng thêm già đi thì trong lòng không khỏi chán nản, Lý Nguyên Bạch nhịn không được mà cười lên:
- Lục Nguyên người có sinh có tử, tu tiên giả cũng không phải là ngoại lệ, chỉ là tính mạng kéo dài hơn so với người bình thường mà thôi, đúng rồi ta còn chưa đi tới Bách Quáng tỉnh, ngươi đem tình hình ở Bách Quáng tỉnh kể lại cho ta nghe.
Lục Nguyên lập tức đem chuyện ở Bách Quáng tỉnh kể lại.
Lý Nguyên Bạch liền hăng hái lắng nghe.
Cứ như vậy nói gần nửa canh giờ mới đem chuyện của Bách Quáng tỉnh nói xong.
Mà đến khi Lục Nguyên nói cho Lý Nguyên Bạch biết được pháp lực của mình hiện tại đã tới Luyện Thể kỳ tầng thứ ba, Lý Nguyên Bạch nhịn không được mà cười lên:
- Vốn vi sư một mực lo lắng không biết phải làm sao nhưng tình hình bắc Phong không có cách nào, tuy nhiên sau chuyện Bắc Phong đó ngươi hiển lộ thực lực vi sư từng muốn kết thân với Độc Cô sư muội cho ngươi cùng với Tam sư tử Lăng Ngọc Châu thành thân, Độc Cô sư muội gần đây cương nganh, nếu như vi sư đi rồi ngươi cùng với tam sư tỷ thành thân, nghĩ tới Độc Cô Sư muội cũng có thể bảo vệ được ngươi, Tư Mã Trường Bạch cũng không dám xằng bậy, nhưng hiện tại xem ra không cần phải rồi.
- Thực lực của ngươi như vậy, Nguyên Nguyên sư huynh cũng có ý định bảo vệ ngươi, hơn nữa ngươi cũng cơ linh, Tư Mã Trường Bạch khó có thể động tay chân.
Lục Nguyên hiện tại trợn mắt há hốc mồm mà nhìn sư phụ.
Hóa ra sư phụ muốn mình thàn thân với tam sư tỷ.
Chuyện này...
Không biết phải nói sao cho phải.
Xem dáng vẻ của Lục Nguyên như vậy Lý Nguyên Bạch liền trêu ghẹo:
- Thế nào có phải có phần thất vọng không, nếu không ta lại liên hệ với Độc Cô sư muội cho ngươi nhanh chóng thành thân với Tam sư tỷ, dù sao lúc trước nói chuyện Độc Cô sư muội có phần đồng ý.
Lục Nguyên lúc này đang nghĩ tới hình dáng của tam sư tỷ.
Tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu thân hình xinh đẹp, cả người đầy sức sống, trong đệ tử đời thứ mười có thể đánh bại nàng cũng chỉ có Vân Dật Vân Bình, tứ sư huynh Phương Đạm, ngũ sư huynh Tư Mã Bác.
Tam sư tỷ này có có thể dùng ba từ, mạnh mẽ cố gắng xinh đẹp để hình dung.