Cửu Âm Cửu Dương Đại Pháp, sau khi luyện thành một âm một dương, cũng nói quy tắc xong, Chu Thanh Huyền cũng không có tiến hành bất kỳ đặc huấn nào đối với Lục Nguyên.
Lấy thực lực hiện tại của Lục Nguyên, tiến vào Trung Ương Thiên Triều khảo hạch cuối cùng, vậy là đủ rồi, chỉ cần vận khí bình thường, cũng có thể tiến vào khảo hạch cuối cùng, chẳng qua là xếp hạng có thể hơi lùi một chút. Hơn nữa gần đây thực lực của Lục Nguyên tiến bộ cũng thật lớn, cũng không có thể quá gấp, quá gấp sẽ làm căn cơ bất ổn.
- Đến lúc đó để cho Nạp Lan Đức kia xem hàng một chút, thực lực của ngươi, cũng không làm mất mặt Hoa Sơn chúng ta.
Đây là câu nói sau cùng mà Chu Thanh Huyền để lại cho Lục Nguyên.
Tiếng nói vừa dứt, người đã không còn.
Lục Nguyên biết, chỉ sợ sau này rất khó gặp được vị Chu sư thúc này, Chu sư thúc xuất hiện, là bởi vì mình chưa trưởng thành, hơn nữa chưa hiểu Âm Dương, hiện tại thành tựu của mình không sai biệt lắm, đã truyền Âm Dương, chỉ sợ người rất khó xuất hiện lần nữa, không khỏi nhớ lại lúc Chu sư thúc chạm khắc nữ tử, thời điểm khắc pho tượng k nữ tửia, bộ dạng tình ý sâu đậm vô cùng.
Thời điểm thu đến, dương quang rực rỡ, tiết trời làm cho người ta muốn híp mắt ngủ nướng, Lục Nguyên trở lại Đại Dung Thành một lần nữa.
Trở lại Đại Dung Thành rồi.
Cách khảo hạch cuối cùng chỉ có mười ngày.
Lục Nguyên phát hiện mình lười biến đi rất nhiều, kể từ khi luyện xong một âm một dương, mình nghỉ ngơi một thời gian ngắn, mỗi ngày phơi mình dưới mặt trời mà ngủ, uống rượu ăn đủ loại thức ăn ngon, cuộc sống thật là thoải mái như thần tiên, bất quá mấy ngày trước phải rời Hoa Sơn, chạy tới Đại Dung Thành.
Ở trung tâm Đại Dung Thành có một Thiên Tài Lâu, Thiên Tài Lâu này khổng lồ vô cùng, những người khác không cách nào nhích tới gần, nó là cố ý xây dựng cho người tham gia khảo hạch lần này, dĩ nhiên, cũng chỉ có thông qua khảo hạch ban đầu, tiến vào trước hai trăm bốn mươi chín tên, mới có tư cách tiến vào trong Thiên Tài Lâu.
Lúc Lục Nguyên tiến vào, thấy rất nhiều nhân vật mà nửa năm trước nhìn thấy, tỷ như một nữ tử ở cách đó không xa, mình bận áo vàng, da thịt trắng như tuyết, mi mục như vẽ, này không phải là Hoàng Dung Dung của Đào Hoa Quốc sao, Lục Nguyên tìm kiếm trong trí nhớ của mình.
- Ngươi cũng tới.
Hoàng Dung Dung ngồi trên tàng cây, nhẹ nhàng đung đưa đôi chân của nàng.
Lục Nguyên nhún vai, hai người coi như là có chút quen biết, thật ra thì Lục Nguyên hơi ngạc nhiên với kiếm pháp của Hoàng Dung Dung, kiếm pháp của nàng tên là Lạc Hoa Tân Anh Kiếm, loại kiếm pháp này tựa hồ rất bình thường, nhưng mà bên trong lại ẩn chứa thần thông không tầm thường, nếu như nàng là nam tử, Lục Nguyên đã tìm nàng đấu kiếm rồi.
Đại Dung Quốc chịu trách nhiệm đặc huấn ba mươi người, những người khác đặc huấn thì trở về nơi xuất thân của mình, hơn nửa những người này cũng đều trở về rồi, Lục Nguyên đánh giá những người đi qua, phát hiện đại đa số thực lực không có tiến bộ, quả thật , muốn có tiến bộ trong nửa năm, quả thật khó khăn quá lớn, cho dù có cũng chỉ là tiến bộ cực kỳ nhỏ bé.
Có thể đi tới một bước này, cũng là nhiều năm tích lũy thực lực, muốn tiến một bước, khó khăn đâu ít.
- Nghe nói Đại Dung Thành có kế hoạch bồi dưỡng ba mươi thiên tài, từ tên thứ hai đến thứ ba mươi mốt, tập trung tư nguyên, linh vật Đại Dung Quốc đi bồi dưỡng, hiện tại thực lực của những người này đã đại tiến.
- Những người này, mới là tinh anh trong tinh anh.
- Đúng vậy a, nghe nói tiến bộ của bọn hắn rất lớn.
- Sai rồi, không phải là tên thứ hai đến thứ ba mươi mốt, vị trí thứ mười một Lục Nguyên không có gia nhập đặc huấn lần này.
Một người Đại Dung Quốc trong đó nói, hiển nhiên hắn là người địa phương, tin tức linh thông, những người khác tự nhiên là tò mò, hỏi vì sao tên thứ mười một Lục Nguyên không có tham gia đặc huấn, thiên tài Đại Dung Quốc kia nói:
- Nghe nói Lục Nguyên đắc tội Nạp Lan đại nhân của Đại Dung Quốc chúng ta.
Tự nhiên hắn không dám trực tiếp gọi tên họ Nạp Lan Đức, chỉ dám lặng lẽ nói ở chỗ này.
- Kia thật đáng tiếc.
- Đúng vậy a, vốn là tên thứ mười một, rất gần phía trước, lấy thực lực của hắn, nếu như nhận được vô lượng tài nguyên của Đại Dung Quốc, chỉ sợ có thể tái tiến một bước, chính là tiến vào Trung Ương Thiên Triều cũng không khó khăn. Bất quá hiện tại a, khó khăn rất lớn, hắn không có được Trung Ương Thiên Triều đặc huấn, Tấn Quốc bọn họ là một địa phương cực kỳ nghéo nàn, có thể cho hắn cái gì, chỉ sợ thực lực của hắn còn dậm chân tại chỗ.
- Đúng vậy a, đến lúc đó có khả năng không vào được Trung Ương Thiên Triều, đắc tội Nhị Quốc Chủ của Đại Dung Quốc, sau này thật khó mà sống yên ổn.
- Thật là đáng tiếc.
Tất cả đều cảm khái , cảm thấy Lục Nguyên bỏ mất cơ hội tốt, bất quá cũng chỉ là cảm khái trên đầu lưỡi mà thôi, muốn bọn họ ra mặt vì Lục Nguyên, kia là chuyện không thể nào, Nạp Lan Đức chính là Nhị Quốc Chủ của Đại Dung Quốc, nghe nói sau trăm tuổi sẽ có thể tiếp chưởng vị trí Đại quốc chủ, người như thế làm sao dám đắc tội.
Mà lúc này, ba mươi đạo hơi thở mạnh mẽ hạ xuống Thiên Tài Lâu, hiện tại kế hoạch bồi dưỡng ba mươi thiên tài cũng đã kết thúc, ba mươi người bọn họ cũng muốn tới Thiên Tài Lâu này nghỉ ngơi một lát.
Ba mươi người thật là mạnh!
Rõ ràng có thể cảm giác được, hơi thở những người đó, so với nửa năm trước cường đại hơn rất nhiều, Đại Dung Quốc dùng tất cả tài lực bồi dưỡng ba mươi thiên tài sao có thể tầm thường, mà trong đó, một hơi thở cường đại mà lớn lối, bóng người Mạc Tử Hạc rơi xuống, pháp lực của hắn so với nửa năm trước mạnh hơn rất nhiều.
Nửa năm trước, hắn là Đại Đạo Cảnh Lục tầng đỉnh phong.
Mà hiện nay, hắn đã là Đại Đạo Cảnh Thất tầng sơ kỳ.
Hắn ở nửa năm này, lại bước qua cánh cửa Đại Đạo Cảnh Lục tầng cùng Thất tầng, tiến bộ thật là lớn, hiện tại Mạc Tử Hạc rất đắc ý, hắn là một trong mấy người có tiến bộ lớn nhất trong ba mươi thiên tài, hiện nay thực lực ở trong ba mươi thiên tài, xếp hạng đến gần mười tên rồi.
Hắn ở trong đám người, tìm kiếm bóng người áo xanh.
Hiện tại pháp lực cuồn cuộn của Mạc Tử Hạc lưu động, toàn thân có một Long Lực, lớn lối đắc ý, nhìn quanh mà tự đắc.
Ở trong đám người, hắn rốt cuộc tìm được bóng người áo xanh này.
Không có bao nhiêu khác nhau với nửa năm trước, vẫn là thân thể cao lớn, luôn mang theo nụ cười khẽ, tựa hồ có tự đắc, tiêu sái, cùng bại hoại khó có thể diễn ta bằng lời.
Thấy nụ cười bại hoại này, trong lòng Mạc Tử Hạc liền tức giận.
Giận!
Tại sao? Tại sao người này, bị Nhị Quốc Chủ Nạp Lan Đức chán ghét, bị bài xích ra khỏi kế hoạch bồi dưỡng ba mươi thiên tài, mà thái độ vẫn bình thường như vậy, vì sao không có một chút như đưa đám, bất quá không cần gấp gáp, lần khảo hạch cuối cùng này, mình sẽ làm người này tuyệt vọng .
Mạc Tử Hạc đi tới trước mặt Lục Nguyên:
- Lục Nguyên, di mạch Tiên Hoa Phong, lại gặp mặt rồi, hiện tại bổn công tử đạt tới Đại Đạo Cảnh Thất tầng, ở khảo hạch cuối cùng, ngươi đợi bổn công tử chà đạp đi.