Dù gì thì chỉ có ai gọi là ngốc, quá ngây thơ thì mới tin vậy.
Bên ngoài cây Bất Tử vẫn còn một vài nhân vật đại đạo cảnh.
Tất nhiên là nhân vật đại đạo cảnh ở năm tiên môn lớn không nhiều.
Vì vậy vừa vặn không ít cũng không nhiều, có sáu nhân vật đại đạo cảnh đến. Trong đó Hoa Sơn ba tông mỗi tông có một người, ba tiên môn thượng đẳng khác có một người đến. Những tiên môn trung đẳng khác cũng có nhân vật đại đạo cảnh đến, nhưng ở đâu có tiên môn thượng đẳng tập trung đông thì bốn tiên môn thượng đẳng cho người vào đó, ở đó an toàn mà các tiên môn trung đẳng cũng tiết kiệm được nhân lực.
Sáu vị đại đạo cảnh đứng một chỗ hoặc chống tay hoặc vuốt râu, thần thái mỗi người một khác.
Mà trong đó đại đạo cảnh của Bắc Phong Hoa Sơn là đại đạo cảnh Tôn Thanh Trì, vị này giỏi về Hồ Chi Kiếm Ý, là người đã dạy Lục Nguyên một thời gian, năm người khác đều ở các nơi khác nhau nhưng họ vất toát lên khí thế của đại đạo cảnh, sáu người đều có các loại pháp thuật, cách một lúc lại dùng Thủy Kính thuật để quan sát người khác, tránh để các kiếm tiên trường sinh cảnh chịu khổ, đúng là ngu cơ sinh tử không có cách nào để đối phó thì chỉ có thể giúp một tay, dù sao thì những người ở đây đều là những môn phái chính đạo, đều là tinh hoa cả, là những đại đạo cảnh tương lai, bị tổn hại một hai người thì còn được, còn nếu bị tổn hại quá nhiều thì quả là thiệt hại lớn cho các tiên môn chính đạo.
Mặt nước trên Thủy Kính thuật rất rộng rất lớn, pháp lực của đại đạo cảnh mở ra Thủy Kính thuật, trên bề mặt dài rộng đến hàng trượng, trên đó không ngừng hiện ra những nhân vật với những màu sắc khác nhau.
Lúc bắt đầu, những nơi mà Thủy Kính Thuật chiếu vào là khác nhau, nhưng sau đó toàn bộ Thủy Kính Thuật của sáu vị đại đạo cảnh đều chiếu đến bốn cánh cửa phía bên ngoài cây Bất Tử, lúc ở cánh cửa có Côn Lôn tiên môn đứng xảy ra chuyện, Nhiếp Thần Phong đánh bại Phương Nho, lại còn nói những lời chế giễu, sắc mặt Tôn Thanh Trì tím đi, chỉ muôn bay nhanh qua đó.
Phương Nho dù gì cũng là chủ của Bắc Phong, không giống những kiếm tiên bình thường.
Nhưng ông định bay qua đó thì thấy phía trước có bảo quang thất sắc sáng lên, trên đầu đại đạo cảnh LÝ Du của Côn Lôn tiên môn xuất hiện thất sắc chi bảo, Thất Sắc Cổ Tràng này của hắn chính là Phật bảo có lực phòng ngự kinh người, dùng để chặn người và dùng cũng rất thuận tiện: “Tôn đạo hữu, chuyện đó chỉ là những kẻ cấp kiếm tiên làm náo loạn thôi mà, ngài đường đường là một đại đạo cảnh, nếu nhúng tay vào đó, há chẳng phải là làm mất đi thân phận của mình sao.” Hắn nói thì có vẻ đạo mạo thản nhiên, nhưng thực tế thì sao chứ, bây giờ Côn Lôn tiên môn đang chiếm ưu thế, tất nhiên hắn phải chặn đường rồi.
Chiếm ưu thế thì làm so hắn bỏ qua được chứ.
Tôn Thanh Trì nhìn LÝ Du: “Thành.” Lý Du quát lại: “Không nhừơng thì đã làm sao.”
Hai vị đại đạo cảnh khí thế đối đầu, khí thế trong không khí cuộn lại thành hai vòng tòn đối đầu nhau, giống như hai con thuồng luồng đang đối lập với nhau, nhưng sau đó LỤc Nguyên ra tay, đánh rát hay khiến tinh thần của hai vị đại đạo cảnh này cũng bị thu hút vào đó, sau đó Côn LÔn tiên môn lấy ra năm pháp bảo của Thất Bảo Chân Quân.
Ngay sau đó không chỉ có Tôn Thanh Trì kinh ngạc mà đại đạo cảnh của những tiên môn khác cũng không khỏi kinh ngạc, Côn Lôn tiên môn đúng là báu vật nhiều hơn những tiên môn khác.
Nhưng ngay lập tức tình thế đã xoay chuyển.
Ngay tức khắc tình thế chuyển biến ngược lại khiến người ta mắt tròn mắt dẹt, há hốc mồm kinh ngạc, năm pháp bảo của Côn Lôn tiên môn là pháp bảo cấp tám, vậy mà rõ ràng đã bị đánh bại tỏng tay Lục Nguyên, giống như pháp bảo cấp tám này không có gì khó khăn với Lục Nguyên cả.
Huyền Âm Tụ Độc Phiến, Tam Vạn Tam Thiên Lục Bách NGũ Thập Cửu Căn Bạch Mi Châm, Vạn Kiếm Trận Đồ, Thập Tam Môn Ác Trận, Thiên Long Hóa Âm Linh Kiếm.
Những cái đó không cái nào là không hiển hách uy danh.
Nhưng Bạch Mi bị hủy, bốn cái khác bị lấy.
Người của Côn Lôn tiên môn đều bị trọng thương trong tay Lục Nguyên.
Kết cục này khiến mọi người nhất thời chưa kịp phản ứng gì, bao gồm cả người cùng môn phái với Lục Nguyên là Tôn Thanh Trì. Tôn Thanh Trì không giấu nổi sự sung sướng: “Tên tiểu tử này.” Hắn tất nhiên không thể không vui, không ngờ thực lực của Lục Nguyên lại mạnh như vậy, chiến lực này đã gần đạt đến đại đaọ cảnh rồi.
Lý Du muốn ra tay giúp người Côn Lôn tiên môn nhưng lúc này Tôn Thanh Trì chặn hắn lại: “Lý đạo hữu, chuyện đó chỉ là những kẻ cấp kiếm tiên làm náo loạn thôi mà, ngài đường đường là một đại đạo cảnh, nếu nhúng tay vào đó, há chẳng phải là làm mất đi thân phận của mình sao.” , câu nói này là lúc trước Lý Du nói với Tôn Thanh Trì khi Côn LÔn tiên môn đang chiếm ưu thế, bây giờ đem trả lại hắn.
Lý Du là một đại đạo cảnh mà cũng thấy bị bẽ mặt.
Nhưng lúc đó Tôn Thanh Trì cũng chẳng để ý gì đến hắn, bây giờ ông đang rất snagr khoái, gọi là: “ta cười đắc ý, ta cười đắc ý.”, trong lòng đắc ý thì không cần phải nói nữa, thổi bay được mặt cái tên đại đạo cảnh trước mặt thì quả là thoải mái. Thực ra trước đây hai người đã giao đấu với nhau rất nhiều lần mà chưa phân thắng bại, trước nay chưa bao giờ được khoái chí như vậy.
Bên ngoài cây Bất TỬ.
Lục Nguyên gõ gõ tay: “Cánh cửa này đã bị ta mở ra rồi, các vị có thể vào trong rồi.” Câu nói này xem như để lấy lòng vậy, Bắc Phong có tất cả hai người đến đây là mình và Phương Nho sư thúc, hai người giữ cửa cũng khó, dù gì thì số người cũng ít, với lại nói thật thì mình không sợ năm người kia vào trong vùng trung tâm cây Bất Tử, vào trong vùng trung tâm cây Bất Tử nhất định sẽ có đánh nhau lớn, đến lúc đó cơ bản là xem thực lực của ai mạnh, mình thì rất tự tin vào thực lực của mình, vậy nên mở cửa cho mọi người vào thôi. Như vậy cũng là để kết giao tình với họ.
Mối quan hệ của Lục Nguyên và những người trong giới tu tiên trước nay luôn rất tốt, có tiếng là tốt rồi, đây chủ yếu là do lần đó Huyết Kiếm Môn lần đó đã cứu được rất nhiều người, lần này lại lấy được lòng người, nhất định tiếng tăm trong giới tu tiên sẽ càng tốt hơn.
Tuyệt đối không được tác dụng của danh tiếng.
Trong giới tu tiên nếu danh tiếng tốt một chút, bất luận là làm gì cũng đều có người giúp đỡ, còn nếu mang tiến xấu thì đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ. Trong giới tu tiên có một vị tu tiên giả tên là Cập Thơi Vũ, người này pháp lực không cao, cũng là thực lực đại đạo cảnh nhưng là kém nhất trong số những đại đạo cảnh,nhưng người ủng hộ người này thì e rằng cũng không kém những đại đạo cảnh đệ nhất là mấy. Bất luận là người ngựa ở đâu mà gặp huynh ấy, huynh ấy liền tặng một ít linh thạch, quan hệ tọng giới tu tiên rất rộng, danh tiếng vô cùng tốt.
Phương Nho đứng bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu, phong cách hành xử của Lục Nguyên càng ngày càng thuần thục rồi.
Năm người khác nghe thấy vậy không giấu nổi cảm kích, bọn họ vốn nghĩ rằng không thể vào được trung tâm chỗ cây Bất Tử, kết quả là nhờ vào mối quan hệ với Lục Nguyên mà được vào, vậy nên có phần cảm kích LỤc Nguyên.