Cho tới bây giờ Vân Dật Vân Bình hai người vẫn chưa đột phá tới Luyện Thể Kỳ, mà những đệ tử chân truyền khác cũng chỉ mới đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu tầng thứ bảy mà thôi.
Mà Lục Nguyên hiện tại đã có thể chiến thắng Tống Sí có tu vi Luyện Thể kỳ tầng thứ tám.
Viêm Huy chi phủ, tường trắng mái ngói rực rỡ ánh ra lưu ly tứ phía.
Lúc này ở bên trong Tư Mã Trường Bạch sắc mặt tái nhợt, hắn đang vuốt vuốt hàm râu, ở trên đó còn mơ hồ ẩn hiện ánh vàng nếu như người có tri thức sẽ biết đó là Kim Long Châu, Kim Long châu này dương khí cực thịnh, có thể phóng xuất ra vô số hỏa diễm, tăng thêm lực sát thương rất nhiều.
Ở bên cạnh hắn lúc này là Tư Mã Bác.
Tư Mã Bác cất tiếng:
- Tổ phụ, Lục Nguyên ngày càng mạnh chờ vài chục năm nữa hắn có thể vượt qua vài chục năm nữa đến lúc đó sợ rằng phiền toái.
Tư Mã Trường Bạch cười cười:
- Ngươi gấp cái gì, còn vài chục năm nữa, vẫn còn sớm.
Tư Mã Bác nói:
- Tổ phụ chẳng lẽ không nhìn ra, Nguyên Nguyên sư bá có thiên hướng về phía Lục Nguyên sao, chúng ta đối phó với Lục Nguyên thì được nhưng muốn giết Lục Nguyên thì chỉ sợ Nguyên Nguyên sư bá không đồng ý mà thủ đoạn của Nguyên Nguyên sư bá thì rất ghê gớm.
Tuy đã cùng làm nhiệm vụ với Lục Nguyên, nhưng địch nhân là địch nhân, một khi là địch nhân thì phải ngươi chết ta sống.
Tư Mã Trường Bạch lắc đầu:
- Ngươi thật là nóng nảy, không cần gì phải gấp ta tự có an bài.
Thấy Tư Mã Bác vẫn còn khó hiểu Tư Mã Trường Bạch liền nói:
- Lục Nguyên muốn trưởng thành đến tình trạng của ta thì còn phải mất rất nhiều năm, với thiên tư của hắn không mất vài chục năm thì không thể, mà những năm nay Yến Sư Bá không biết chạy tới đâu rồi.
- Sau đó thì sao, Nguyên Nguyên sư huynh phát ra tin giả tưởng rằng ta không biết sao, thật quá coi thường Tư Mã Trường Bạch ta rồi.
Tư Mã Trường Bạch cười cười:
- Tất cả đã có bố cục sớm, một khi tới thời điểm mấu chốt là có thể giết đại long, đại long có thể giết thì quan tâm gì đế một tên ở nơi hẻo lánh.
Tư Mã Trường Bạch nói những lời này Tư Mã Bác tương đối rõ ràng mà kinh hãi:
- Tổ phụ, ý người là...
- Đúng tất cả ngươi biết ta biết, cần gì phải nói rõ, chuyện này cũng đừng cho đệ đệ của ngươi là Tư Mã Hạo biết, hắn chưa đủ ổn trọng.
Tư Mã Trường Bạch cười cười:
- Ngươi nghe hiểu ý của ta, kỳ thật chuyện của Lục Nguyên cũng không quan hệ tới sự tình khẩn yếu.
Ở thế giới này không ai là đồ ngốc.
Đặc biệt là cửu đại kiếm tiên dù sao cũng là tinh anh.
Lý Nguyên Bạch trước khi chết còn có thể giết được Hồ trưởng lão.
Mà những người khác khi còn tráng niên dĩ nhiên rất cao minh.
Nguyên Nguyên thượng nhân muốn đem Tư Mã Trường Bạch trở thành công cụ, mà Tư Mã Trường Bạch cũng có được đại vị, cả hai đều thủ đoạn cao minh.
Thu qua đông tới, tuyết trắng bao la mờ mịt.
Mùa đông này Vân Vụ công vẫn như thường lệ cử hành yến tiệc giao thừa, chỉ là cửu đại kiếm tiên thiếu đi một vị kiếm tiên, nhân số tổng thể không có đại biến lắm, nhưng hào khí rõ ràng đã giảm bớt.
Mùa đông cứ như vậy mà đi qua.
Trường Xuân Cư lúc này không khỏi có vài phần tiêu điều.
Lục Nguyên không khỏi mắng chửi mình, mình mới qua hai mươi tuổi vừa tới hai mươi mốt tuổi, cái gì mà tiêu điều.
Vui sướng khoái hoạt tràn ngập sinh cơ mới là điều cần làm.
Xuân qua hạ đến lại tới thu.
Một năm rồi.
Cách lần gần đây nhất đánh nhau với Tư Mã Trường Bạch đã là một năm rồi mà sư phụ tiên thăng cũng đã một năm.
Lại là cuối thu, sương phong dần lên, rừng lá phong đã nhuộm thấm hoàng bích, lâu lâu có dã hạc cất tiếng làm buồn rã lòng.
Lục Nguyên lười biếng nằm trên một đồng cỏ miệng ngậm cỏ khô, tay cầm hồ lô rượu uống một ngụm.
Một năm này trôi qua hắn thực sự lười biếng, nhàn nhã thoải mãi, tuy nhiên pháp lực của hắn cũng đã đột phá tới Luyện Thể kỳ tầng thứ năm đỉnh phong, lúc này có thể phun máu rèn phi kiếm, tuy nhiên hắn không có ý định rèn phi kiếm, Dưỡng Ngô Kiếm mà sư phụ hắn để lại cũng tương đối tốt rồi. Có thể nói, hiện tại vân hệ linh thú của Lục Nguyên đã khá nhiều, cơ bản đã không còn kém tu tiên giả Trường Sinh sơ kỳ, có nhiều linh thú như vậy tốc độ tu hành sao mà không nhanh được.
Tuy nhiên cho dù hắn tu luyện nhanh thì trong vòng một năm cũng chỉ có thể đẩy từ luyện thể tầng thứ năm sơ kỳ lên tới luyện thể tầng thứ năm đỉnh phong mà thôi.
Đạt tới luyện thể kỳ, tăng lên mỗi tầng đều không dễ dàng.
Nghe nói đạt tới Trường Sinh kỳ rồi, tăng lên mỗi tầng đều vô cùng lâu.
Về phần kiếm pháp Lục Nguyên cũng có tiến cảnh, Mạc Chi Kiếm ý và Vũ Chi Kiếm ý hai đại kiếm ý này đã luyện tới tình trạng hư thoát.
Lục Nguyên nằm trên đồng cỏ nhàn nhã nghe hạc kêu.
Tay của hắn cầm hồ lô rượu bỗng nhiên hắn cất cao giọng nói:
- Là vị sư thúc nào đến?
Người tới béo mập, cười ha hả nói:
- Lục sư điệt ngày càng lợi hại, sư thúc ở xa như vậy mà vẫn bị ngươi phát hiện ra, lợi hại lợi hại.
Lục Nguyên đứng dậy:
- Diệp sư thúc cười chê sư điệt rồi, Diệp sư thúc lợi hại vô cùng nếu như không phải sư thúc cố ý để lộ động tĩnh thì cho dù tới bên cạnh sư diệt cũng không biết.
Câu này là nói thật, Lục Nguyên bây giờ cho dù lợi hại nhưng vẫn còn kém bắc phong lục kiếm tiên rất xa.
Diệp Dương Dung cười ha hả:
- Lục sư điệt ngày càng khách khí, thôi được rồi nói ngắn gọn, Nguyên Nguyên sư huynh muốn tìm ngươi.
- Nguyên Nguyên sư bá?
Lục Nguyên giương lông mày lên, Nguyên Nguyên sư bá gọi mình đi hẳn là có chuyện mình còn muốn lười nhác một phen nhưng xem ra phải chấm dứt rồi.
Diệp Dương Dung cười cười:
- Không cần phải lo lắng cũng không phải chuyện gì cực nhọc, là Võ Lăng tiên môn trong thập đại tiên môn thay đổi chưởng môn, chúng ta với bọn họ cũng có giao tình, bọn họ thay đổi là đại sự cho nên các vị kiếm tiên trưởng lão và một số đệ tử chân truyền cũng tới chúc mừng.
Chuyện như vậy một chút cũng không phiền lụy.
Võ Lăng tiên môn không phải là tiên môn của hảo hữu Mạnh Bạch sao, không ngờ đã thay thế chưởng môn.
Võ Lăng tiên môn chính là một trong thập đại tiên môn.
Nghe nói vị tổ sư sáng tạo ra Võ Lăng tiên môn là Đại Mộng chân nhân, lúc còn trẻ là một thư sinh bình thường ngẫu nhiên xuôi dòng mà ngộ nhập đào hoa nguyên, đào hoa nguyên là một nơi không có chính quyền không có chiến tranh ai cũng an cư lạc nghiệp khoái hoạt.
Khi đó Đại Mộng chân nhân thầm nghĩ sẽ dừng chân vĩnh viễn ở nơi này, tuy nhiên ở nhà còn có một số chuyện xử lý kết quả phải rời khỏi đào hoa nguyên, trông nom một số sự vụ, kết quả lần thứ hai tiến nhập vào đào hoa nguyên thì không vào được nữa.
Đại Mộng chân nhân tìm kiếm vài chục năm, cho tới khi tuổi già vẫn không tìm thấy Đào Hoa nguyên kia.
Rốt cuộc Đại Mộng chân nhân cũng đại ngộ.
Ta tìm không thấy tại sao không tự sáng tạo ra một đào hoa nguyên, dùng năng lực Đại Mộng chân nhân muốn tạo ra một Đào Hoa nguyên là chuyện dễ dàng.
Cho nên khi đó Đại Mộng chân nhân bắt đầu sáng tạo, kết quả đã sáng tạo ra một môn công pháp Đại Mộng.