Võ Sinh Đế Tử đi tới bên cạnh Lục Nguyên, đặt ngọc bội bên cạnh hắn. Lục Nguyên cũng nổi hứng thú, phối hợp một chút, chủ yếu là bây giờ không bị nguy hiểm gì cả. Đưa vào trong chợt phát hiện ngọc bội có cửu cách sáng lên.
Võ Sinh Đế Tử con mắt trợn to:
- Thiên phú kiếm đạo của ngươi thế mà là cửu cách! Cửu cách! Cửu cách!
Gã vừa hâm mộ vừa ghen tỵ Lục Nguyên, nhưng lập tức cười to nói:
- Tuy nhiên cửu cách thiên phú kiếm đạo của ngươi đều thuộc về ta rồi, ta sẽ trở thành thập cách thiên phú vang dội từ xưa đến nay. Cho dù khí vận kém chút nhưng chắc chắn có thể đuổi kịp Khí Vận Thất Tử, thậm chí là ngang bằng Khí Vận Thất Tử!
Gã cho rằng thiên phú kiếm đạo đã là của mình, gã cho rằng đó là tuyệt đối.
Cửu cách ư?
Võ Sinh Đế Tử bắt đầu lần thứ hai vận công, muốn nuốt thiên phú kiếm đạo của Lục Nguyên, bây giờ gã rất nóng lòng.
Lục Nguyên thầm nghĩ, Võ Sinh Đế Tử muốn nuốt thiên phú kiếm đạo của mình, vậy sao mình không đi nuốt thiên phú kiếm đạo của gã? Gã cũng là thất bách thiên phú kiếm đạo, nếu mình nuốt tới thập cách thiên phú kiếm đạo thì là việc cực kỳ sảng khoái. Hơn nữa mình có năng lực làm điều này, bởi vì mình có quy tắc chung vô tướng thôn phệ quyết.
Võ Sinh Đế Tử ngồi xếp bằng, Lục Nguyên cũng ngồi khoanh chân, hai người đều định nuốt đối phương.
Võ Sinh Đế Tử nuốt hết nửa ngày mà phát hiện thôn đạo của mình nuốt không được, cái này lạ đây. Tuy nhiên gã liền phát hiện không thích hợp, thiên phú kiếm đạo của mình đang giảm bớt, giảm đi đâu vậy chứ. Gã lờ mờ thấy một luồng sáng vô hình bắn tới chỗ Lục Nguyên. Đây là sao? Lục Nguyên đang nuốt thiên phú kiếm đạo của mình ư? Làm sao có thể?
Giờ Lục Nguyên rất sung sướng, mình lấy quy tắc chung phản chuyển thôn đạo, phút chốc cảm giác thiên phú kiếm đạo của Võ Sinh Đế Tử vọt vào người mình. Lờ mờ cảm giác thiên phú kiếm đạo ập đến, dường như lực lĩnh ngộ với kiếm lại tăng một tầng rồi.
Trong phút chốc như uống nước hấp thu thiên phú kiếm đạo của Võ Sinh Đế Tử.
- Sao có thể được? Đây là chuyện gì vậy!
Võ Sinh Đế Tử kinh hoàng nhìn Lục Nguyên, gã chưa từng biết chuyện vớ vẩn như vậy.
Lục Nguyên mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Võ Sinh Đế Tử:
- Ngươi muốn nuốt ta thì ta nuốt ngược lại ngươi, rất công bình, rất công chính thôi.
- Không! Không! Không thể nào!
Võ Sinh Đế Tử kinh hoảng hét, cố gắng muốn ngừng lại thôn đạo.
Đáng tiếc gã có kinh hoàng hú cỡ nào cũng vô dụng. Gã muốn ngừng thôn đạo, nhưng Lục Nguyên sao mà cho phép, nếu thật khiến Võ Sinh Đế Tử ngừng lại thôn đạo, một chọi một thì bây giờ mình vẫn không phải là đối thủ của Võ Sinh Đế Tử. Dưới tình huống Võ Sinh Đế Tử dùng thôn đạo thì gã sẽ không thể ra tay.
Lục Nguyên dùng quy tắc chung đối với phân cương, khiến Võ Sinh Đế Tử muốn ngừng cũng không được.
Thiên phú kiếm đạo của Võ Sinh Đế Tử rốt cuộc bị Lục Nguyên hút hết, không chừa một chút nào.
Võ Sinh Đế Tử mặt tái nhợt, thập cường võ đạo của mình có thiên mệnh kiếm đạo, bây giờ thiên phú kiếm đạo đều bị hấp thu hết, lần này dù sử dụng thiên mệnh kiếm đạo được thì được, nhưng thiên mệnh kiếm đạo sẽ không có một chút cơ hội tăng lên, đây là điều khiến người thống khổ. Gã cảm thấy đây là điều thảm nhất đời mình từng gặp.
Lục Nguyên rất là sung sướng, nhưng hắn vẫn chưa phải đối thủ của Võ Sinh Đế Tử.
Lục Nguyên đột nhiên trông thấy hơi thở hỗn độn như nước của Võ Sinh Đế Tử. Khí tức hỗn độn là hỗn động cảnh thập tầng, võ sinh không gian của gã tràn ngập khí tức hỗn độn. Lục Nguyên lòng máy động, chẳng phải mình còn thiếu khí tức hỗn độn ư? Bây giờ có chất bổ dồi dào ngay tại đây.
Phải rồi, có thể dùng thủy thánh kiếm đạo! Một chiêu Vòng Xoáy Thôn Phệ của thủy thánh kiếm đạo sức hút to lớn khó thể tưởng tượng.
Bây giờ phát động thôi. Lục Nguyên bắt đầu nuốt khí tức hỗn độn của Võ Sinh Đế Tử.
Lục Nguyên quát dài:
- Thủy thánh kiếm đạo, Vòng Xoáy Thôn Phệ!
Phút chốc một vòng xoáy xuất hiện ở bàn tay Lục Nguyên, vòng xoáy xuất hiện khiến khí tức hỗn độn bị Lục Nguyên trực tiếp hút đi.
Phải giải tích một việc, giết người rồi cướp hỗn độn thì có được rất ít, chín phần là trực tiếp tan biến trong trời đất, đây là thiết tắc, quy luật, chân lý của thiên địa. Bởi ivf thiên địa cần cân bằng, một tu sĩ từ thiên địa hấp thu nhiều như vậy chết rồi trả lại đa phần mới duy trì cân bằng thiên địa được.
Bây giờ hai không gian của Võ Sinh Đế Tử và Lục Nguyên liên tiếp, còn là người sống chưa chết, thôn đạo còn đang vận hành hạn chế hành động của gã. Ai kêu lúc sử dụng thôn đạo thì hạn chế quá nhiều, Lục Nguyên đang vận thủy thánh kiếm đạo, Vòng Xoáy Thôn Phệ, khí tức hỗn độn của Võ Sinh Đế Tử chỉ có nước bị Lục Nguyên hút hết.
Thứ tám mươi ba nhật chi thiên địa pháp tắc hỗn độn hóa.
Thứ tám mươi bốn băng chi thiên địa pháp tắc hỗn độn hóa.
Thứ tám mươi bảy đông chi chi thiên địa pháp tắc hỗn độn hóa.
Thứ chín mươi nham chi thiên địa pháp tắc hỗn độn hóa.
Lục Nguyên không ngừng hấp thu khí tức hỗn độn của Võ Sinh Đế Tử, khiến gã hắn cách hỗn động cảnh bát tầng trọng quy hỗn độn ngày càng gần.
Lúc này Lục Nguyên thầm nhủ, Võ Sinh Đế Tử, ngươi đúng là người tốt, chẳng những cống hiến ra thiên phú kiếm đạo của mình còn đưa đến nhiều khí tức hỗn độn nữa, thậm chí đưa tặng một con thôn phệ long, thật là người tốt hết sức, gương mẫu hàng đầu của trung ương thiên triều.
Võ Sinh Đế Tử giờ rất đau khổ, gã chưa từng nghĩ sẽ chịu thiệt trong tay Lục Nguyên lớn như vậy. Một Lục Nguyên bình thường mà thôi, vốn cho rằng hắn là món ngon của mình, kết quả trái ngược. Võ Sinh Đế Tử hoàn toàn không hiểu gì hết.
- Chết tiệt! Đáng chết!
Võ Sinh Đế Tử phát cuồng hét to. Vốn gã muốn ăn Lục Nguyên, muốn nuốt thiên phú kiếm đạo của hắn, kết quả có ai ngờ trái ngược hoàn toàn, ngược lại là thiên phú kiếm đạo của gã bị cắn nuốt, không chỉ là thế, khí tức hỗn độn bị Lục Nguyên dùng thủy thánh kiếm đạo thu nạp, ăn bồ hòn.
Cố tình thôn đạo còn đang vận hành.
Thôn đạo không cắt đứt, gã có muốn phản kích Lục Nguyên cũng không làm được.
Dù thôn đạo có đánh ra như thế nào thì Lục Nguyên đều có cách phá giải, muốn cắt đứt cũng không thể. Gã lờ mờ cảm giác thôn đạo của mình hoàn toàn bị Lục Nguyên khống chế, bây giờ mình hơi giống con rối, thật quá khó chịu làm Võ Sinh Đế Tử sắp ói máu.
Vào lúc này, trong đầu Võ Sinh Đế Tử đột nhiên nhớ đến một đoạn lời nói, đó là khi phụ thân truyền thôn đạo cho gã thì bảo rằng: Thôn đạo còn hơi thiếu sót, nếu gặp phải người có thể trừ đi thiếu sót này thì phải lấy cách đặc biệt ứng đối. Khi ấy Võ Sinh Đế Tử không đặt câu nói này trong lòng, hưng giờ bỗng nhiên nhớ tới.
- Phá thôn đạo, phá cho ta!
Võ Sinh Đế Tử gầm lên, pháp lực toàn thân bùng nổ, chớp mắt tạc rất nhiều, tiếng nổ mãnh liệt luôn vang lên.
Rốt cuộc thì tiếng nổ dừng lại.
Thôn đạo triệt để bị cắt đứt.
Lúc này Lục Nguyên đã đem thứ chín mươi mốt thiên chi thiên địa pháp tắc hỗn độn hóa, cách một trăm hai mươi ba thiên địa pháp tắc hỗn độn hóa còn rất xa.
Võ Sinh Đế Tử giận dữ cười:
- Lục Nguyên, ta sẽ khiến ngươi chết. Ngươi nuốt thiên phú kiếm đạo của ta, ta phải khiến ngươi chết!