CHƯƠNG 66
.
.
Theo dòng suy nghĩ mà mọi thứ dần dần rõ ràng, Tư Đồ Thanh Lăng càng ngày càng xác định suy nghĩ của chính mình là đúng, trước tiên hắn quay sang Vân Cô Nhạn, muốn từ nơi đó biết thêm chút ít. Vân cô Nhạn không nói gì, chỉ hướng hắn gật đầu, ý bảo hắn nên hỏi Sở Mộ Hiên cho rõ ràng, Tư Đồ Thanh Lăng đành quay về phía Sở Mộ Hiên.
Sở Mộ Hiên đón nhận ánh mắt của Tư Đồ Thanh Lăng, nhìn nhau hồi lâu, nhưng vẫn yên lặng. Một lúc sau, hắn mới cắn môi dưới, mở miệng nói: “Ngươi muốn biết cái gì? Có phải liên quan tới việc thân sinh cốt nhục của ngươi đã chết trong tay chính ngươi?”
Tuy Sở Mộ Hiên chỉ nói ngắn ngủi hai câu, nhưng đối với Tư Đồ Thanh Lăng chính là ngũ lôi oanh đỉnh, hắn ngơ ngác đứng đó thật lâu, mới kéo Sở Mộ Hiên, lắc lắc bờ vai hắn, tức giận nói: “Có phải thật sự như vậy không? Ngươi thực sự mang thai? Sao không nói cho ta biết?”
“Ta vì sao phải nói cho ngươi?” Sở Mộ Hiên cúi đầu, tránh ánh mắt Tư ĐồThanh Lăng, nói.
“Bởi vì….Bởi vì nó cũng là con của ta!”
“Hừ, đúng rồi, nó cũng là con của ngươi! Rồi sao nữa, ngươi nên nhớ rằng, nó là bị chính tay ngươi giết chết…” Sở Mộ Hiên nói rồi lại nói, nước mắt bất giác trào ra, nhớ đến đứa nhỏ đã mất kia, tâm hắn lại rỉ máu, đau quá.
“Làm sao ta biết ngươi có thai, nếu ngươi không ăn trộm tình báo, ta cũng sẽ không đẩy ngươi…” Tư Đồ Thanh Lăng tủi thân nói. (Raph: Nghe chữ “tủi thân” đáng yêu hơn chữ “ủy khuất” nhỉ? :’’>)
“Trời ạ! Bệ hạ tôn kính của ta ơi! Các ngươi có nhất định phải ngồi trong thiên lao thảo luận chuyện này không? Sở Mộ Hiên sinh non không lâu, thiên lao thực sự không thích hợp để hắn ở lâu, thần xem vẫn là trước tiên nên tời khỏi nơi này rồi tính sao.” Vân Cô Nhạn đứng một bên nhịn không được, xen mồm nói.
“Đúng, trước rời khỏi nơi này đã.” Tư Đồ Thanh Lăng không chờ Sở Mộ Hiên đáp lại, liền một tay ôm lấy hắn, dìu về Ánh Nguyệt cung.
Đã lâu không trở lại Ánh Nguyệt cung, không biết sao, Sở Mộ Hiên lại có một loại cảm giác thực an tâm, hắn ngồi bên cạnh chiếc bàn, nói với Tư Đồ Thanh Lăng: “Ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
“Ta…” Tư Đồ Thanh Lăng nhất thời nghẹn lời, không biết nói gì mới được.
“Còn nói gì nữa, bệ hạ, sau khi Sở Mộ Hiên sinh non lại thêm chịu đường xa xóc nảy, thân thể hiện tại cực kì suy yếu, nên để thần khai đơn bồi bổ cho hắn.” Vân Cô Nhạn hợp thời giải vây cho Tư Đồ Thanh LĂng.
“Đúng đúng đúng! Mau viết đơn thuốc cho hắn! Trẫm còn có việc phải xử lý, đi trước.” Tư Đồ Thanh Lăng liếc mắt phấn khích nhìn Vân Cô Nhạn, vội vàng nói, rồi vội vàng chạy đi như chạy nạn.
Sau khi Tư Đồ Thanh Lăng rời đi, Ánh Nguyệt cung chỉ còn lại hai người Sở Mộ Hiên và Vân Cô Nhạn, sau khi bị Vân Cô Nhạn truy vấn, Sở Mộ Hiên liền kể lại một lượt đầu đuôi câu chuyện sinh non này. Nghe xong lời kể của Sở Mộ Hiên, Vân Cô Nhạn gật gù, nói: “Ta đã hiểu, kì thực nói thật, chuyện này không thể trách bệ hạ, dù sao hắn cũng chẳng vui vẻ gì, ngươi nói có phải không.”
Sở Mộ Hiên nghe xong, khẽ gật đầu, xem như ngầm đồng ý với ý kiến của Vân Cô Nhạn.
Vân Cô Nhạn thấy thế, lại nói: “Theo ta thấy, bệ hạ vẫn rất coi trọng ngươi, ngươi cũng đừng quá lãnh đạm như vậy.”
Vân Cô Nhạn nói khiến tâm Sở Mộ Hiên thấp thỏm không thôi, mặt hắn biến sắc, cũng không nói gì.
Vẻ mặt của Sở Mộ Hiên sao tránh được ánh mắt Vân Cô Nhạn, hắn suy nghĩ một chút, cười nói: “Thôi ta không quấy rầy ngươi, nghỉ ngơi cho tốt.”
.
.