Hoa Tàn Hoa Khai | Hoa Tàn Hoa Nở

Chương 99: Q.0 - Chương 99: Nguyệt Lạc Ô Đề (Thượng)




CHƯƠNG 104 PN1: NGUYỆT LẠC Ô ĐỀ (THƯỢNG)

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Ngự sử Duẫn Nam Thu lén lút tư thông Yến Bình quốc, tiết lộ quân sự cơ mật của Hồng Vũ quốc ta, tội không thể dung tha, ngay hôm nay lập tức lôi duẫn nam thu giam giữ tại thiên lao, ba ngày sau chờ xử trảm! Khâm thử!” Thái giám đọc chậm toàn bộ thánh chỉ, Duẫn Nam Thu cười khổ. Hắn biết ngày này sớm muộn rồi sẽ tới, chỉ là không nghĩ sẽ tới sớm như thế. Xem ra thế lực những kẻ đố kị hắn quả thật không nhỏ a.

“Duẫn đại nhân, đi thôi.” Thái giám truyền chỉ vốn luôn kính nể thái độ làm người của Duẫn Nam Thu, cho nên thái độ rất khách khí.

“Công công, Nam Thu có một chuyện không rõ ràng lắm, xin ngài chỉ bảo cho.”

“Xin đại nhân cứ nói.”

“Hoàng thượng có chắc chắn là chỉ hạ chỉ giết ta, chứ không hề liên lụy những người trong quý phủ của ta không?”

“Đúng vậy. Hoàng thượng phá lệ khai ân, mọi người trong phủ đại nhân không có gì để truy cứu, thỉnh đại nhân yên tâm, thế nhưng phủ đệ đại nhân bị niêm phong, chắc là mọi người trong phủ đại nhân đều sẽ phải ly tán hết.”

“Vậy là tốt rồi” Duẫn Nam Thu thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Công công có thể cho ta ít thời gian, nhượng ta an bài một vài chuyện?”

Thái giám suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Được rồi, bất quá thỉnh đại nhân không nên làm mất quá nhiều thời gian.”

“Đa tạ công công.” Duẫn Nam Thu nói xong, liền nhanh chân rảo bước tới hoa viên, đi vào một tòa tiểu lâu thanh u mà không kém phần lịch sự tao nhã.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Duẫn Nam Thu đi vào tiểu lâu, nam tử trong tiểu lâu nghe được thanh âm cửa phòng mở, ôn nhu nhìn y, theo thần sắc y lúc này hắn có thể mơ hồ nhận thấy sự tình xảy ra thực không tầm thường.

“Nam Thu, ngươi đã tới?” Nam tử tay vịn sau thắt lưng, gian nan đứng dậy, cái bụng cao cao hở ra, cùng vóc người gầy của hắn có vẻ rất không tương xứng.

Duẫn Nam Thu tiến lên hai bước, đỡ lấy nam tử, nhẹ nhàng mà xoa cái bụng cao vót của hắn, gật đầu, nói: “Đúng vậy, đã tới. Tử Hàn, xin lỗi, ta nghĩ ta sẽ không thấy được ngày hài tử chúng ta ra đời! Ta không thể thực hiện hứa hẹn với ngươi ngày đó, không thể bảo hộ ngươi cùng bảo bối của chúng ta! Ngươi có trách ta không?”

Lâm Hàn nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Ta sao lại trách ngươi? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ sinh con của chúng ta bình an, nuôi nấng nó nên người.”

Duẫn Nam Thu nghe Lâm Hàn nói, miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười: “Cảm tạ ngươi, Tử Hàn, như vậy ta có thể an tâm ra đi. Hoàng thượng đã đáp ứng không liên lụy người trong phủ, ngươi hẳn là sẽ không bị truy bắt, bất quá để đảm bảo…ngươi vẫn nên ly khai Hồng Vũ quốc đi!”

“Nam Thu, ta sao nỡ ly khai ngươi. . .” Ánh mắt Lâm Hàn vốn lạnh lùng nay đã đong đầy nước mắt.

“Tử Hàn, ta ra sao đều không quan trọng, nhưng vì con của chúng ta, ngươi phải làm như vậy, đáp ứng ta, nhất định phải dưỡng dục hài tử thật tốt.”

Lâm Hàn nhẹ nhàng gật đầu.

“Đã không còn thời gian, ngươi thu thập nhanh lên một chút, nhanh lên một chút ly khai. Ta cũng phải mau chóng cùng công công đến thiên lao ngay bây giờ.” Duẫn Nam Thu lưu luyến không rời nhìn Lâm Hàn cùng đứa nhỏ vẫn còn chưa xuất thế, lại nói: “Nghìn vạn lần bảo trọng! Hảo hảo sống sót!”

Nói xong, Duẫn Nam Thu quyết tâm xé lòng dứt áo, bước ra tiểu lâu, trở về chỗ thái giám, nói: “Xin lỗi, đã bắt công công đợi lâu, chúng ta đi thôi.”

Ba ngày sau, Ngự sử Hồng Vũ quốcDuẫn Nam Thu bị xử tử vì tội bán nước, năm ấy khi chết mới hai mươi tám tuổi.

Lâm Hàn một tay đỡ lưng, một tay đỡ đại phúc đã mang thai tám tháng, gian nan bước trên con đường nhỏ, từng bước rời xa Yến Bình quốc.

Con người mà cuộc đời này hắn yêu nhất đã tiến về thế giới bên kia, Lâm Hàn trong lòng tràn đầy đau đớn, muốn bỏ xuống hết thảy, cứ như vậy theo hắn đi. Thế nhưng đứa nhỏ trong bụng luôn nhắc nhở hắn, hắn không được phép, hắn muốn sinh hạ hài tử hòa lẫn huyết mạch giữa hắn và người hắn yêu, cũng muốn nuôi nấng nó khôn lớn mai này.

Thân là lạc nhân (người của “hoa rụng tộc” đó), Lâm Hàn hiểu rõ, nếu muốn sinh hạ hài tử bản thân sẽ phải trả cái giá rất đắt. Ngày ấy, khi biết mình có thai, bởi Duẫn Nam Thu không muốn hắn mạo hiểm nên từng khuyên hắn bỏ hài tử. Thế nhưng Lâm Hàn thực sự không muốn giết chết cốt nhục của mình và Duẫn Nam Thu, cuối cùng thật vất vả mới thuyết phục được Nam Thu đồng ý để lại đứa nhỏ. Hiện tại ngẫm lại, quyết định ngày đó thực chính xác, ít nhất cũng có thể kéo dài huyết mạch của Duẫn Nam Thu.

Lúc này trên trời đột nhiên mây đen ùn ùn kéo tới, mưa to như trút nước. Lâm Hàn bị nước mưa tát đến không mở nổi mắt, không ngờ rằng, hắn bị một khối đá lớn làm vướng chân, vấp ngã đè lên bụng!

A! Đau quá! Trong bụng lập tức truyền tới một trận đau đớn kịch liệt. Lâm Hàn che bụng muốn đứng dậy, thế nhưng đau đớn khiến hắn không lên được lực, hắn chỉ có thể khởi động thân thể chậm rãi ngồi xuống. Đau đớn trong bụng càng lúc càng kịch liệt, đó là loại đau đớn xé rách ruột gan, liền theo đó máu tươi từ hai chân chậm rãi chảy xuống.

Lâm Hàn theo từng cơn đau trong bụng liền hiểu rõ, bản thân có lẽ phải sinh, mà lúc này mưa càng rơi càng nặng hạt, Lâm Hàn trong thất vọng đau khổ chỉ có một ý niệm trong đầu: hài tử tuyệt đối không thể sinh trong mưa, bằng không nó sẽ đông lạnh mà chết!

Mơ hồ nhìn thấy phía trước có một tòa miếu đổ nát, Lâm Hàn thầm cảm thấy may mắn. Một tay đỡ chiếc bụng kềnh càng, một tay chống lên mặt đất, hắn giãy dụa hướng về phía ngôi miếu đổ nát mà lết đi.

Ngôi miếu hoang tuy rằng cách đó không hề xa, thế nhưng đối với người sắp sinh như Lâm Hàn mà nói, đó dường như là khoảng cách không thể với tới. Hắn cứ vậy lết suốt nửa canh giờ mới vào được trong ngôi miếu hoang.

Lâm Hàn nằm trên mặt đất lạnh lẽo, gian nan cởi bỏ y phục, nắm hai chân mở rộng thật lớn sang hai bên, lại dùng tay sờ sờ hậu huyệt, nơi ấy đã rộng ra một chút, hài tử trong bụng đã bắt đầu trong bụng giãy dụa mà trĩu xuống phía ngoài cơ thể.

Lâm Hàn ôn nhu xoa chiếc bụng tròn vo cao ngất, đối với hài nhi trong bụng đang không ngừng quẫy đạp mà thì thào: “Con yêu, có phải con không thể chờ đợi được, muốn nhanh nhanh ra nhìn thế giới này không?”

Bất chợt một trận đau đớn dữ dội cuộn lên, hài tử đã dùng hành động thực tế trả lời câu hỏi của hắn. Lâm Hàn cắn chặt môi dưới, thuận theo hướng hài tử di chuyển, liều mình dùng sức xuống phía dưới.

Lúc này, trong bụng chợt co rút một trận, một cỗ chất lỏng ấm áp từ giữa hậu huyệt mà ào ạt chảy ra, hai chân hắn một mảnh ướt át. Lâm Hàn hiểu rõ, đây là nước ối phá, hài tử rất nhanh sẽ sinh hạ!

“Aa…Đau quá!” Hài tử trong bụng mạnh mẽ quẫy đạp, tựa như nóng lòng tìm kiếm lối ra hòng tách khỏi cơ thể mẹ. Chiếc bụng tròn tròn cao ngất theo từng đợt đau đớn tăng lên mà trĩu xuống càng nhiều. Lâm Hàn cả người đều bị mồ hôi tuôn ra làm cho ướt đẫm.

Cứ như vậy, từng giây trôi qua lại thêm từng phần đau đớn, thế nhưng đứa bé vẫn chưa thể sinh hạ. Có lẽ là bởi vì bị kìm hãm quá lâu ở trong bụng, cử động của hài tử rõ ràng dần yếu ớt. Lâm Hàn biết không thể chậm trễ hơn nữa, phải mau chóng sinh hạ hài tử, bằng không đứa nhỏ sẽ bị ngộp hơi mà chết.

Thân là lạc nhân, lại là một nam tử, Lâm Hàn biết rõ bản thân một khi lâm bồn sẽ gian nan hơn nữ tử rất nhiều, thế nhưng hắn luôn nói cho chính mình, vô luận như thế nào cũng phải đem hài tử đến với thế giới, vì để kéo dài dòng máu của người mình yêu thương nhất, hắn nhất định đem hài tử của Duẫn Nam Thu sinh hạ.

Thời gian cấp bách, Lâm Hàn bất chấp tất cả, hạ quyết tâm mãnh liệt, hai tay dốc toàn lực đè lại bụng, cố sức ấn mạnh về phía dưới.

“Aaaaaaaaaaaa!” Đau đớn thật lớn khiến Lâm Hàn không cách nào chịu được, không khỏi lớn tiếng kêu lên. Dường như đau đớn sẽ xé toạc bụng hắn, hỗn hợp nước ối và máu loãng từ hậu huyệt phun ra, thai nhi nhờ sức nén mà có xu thế sa dần xuống dưới.

Lâm Hàn đau đớn mà bất chợt buông bàn tay đang đặt ở trên bụng, hài tử vừa mới thôi tễ xuống phía dưới lại vì co rút mà quay trở về. Lâm Hàn hốt hoảng nói không ổn, lại cắn chặt răng, tại trên bụng xuất ra sức lực lớn hơn nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là phải dùng hết thảy sinh mạng mình mà đem sự sống bên trong sinh hạ.

Tại thời điểm hắn đã đau đến sắp phát cuồng, một luồng sức mạnh gần như đem bụng hắn xé rách ra mà bức thai nhi khỏi cơ thể. Lâm Hàn cảm giác trong bụng tựa như có một khối ruột bị tắc nghẹn đang cố sức rớt xuống phía dưới. Ngay tại lúc Lâm Hàn không ngừng nén hết sức rặn cùng lấy tay đẩy mạnh, thai nhi liền trượt xuống huyệt khẩu, chính thức tiến vào sản môn!

Đến giờ khắc ấy, Lâm Hàn nhìn hai chân đã đau đớn đến không còn cảm giác của mình mà chết lặng, nhưng vì hài tử, hắn vẫn nhẫn nại kìm nén đau đớn mà không ngừng xuống phía dưới dùng sức.

Đau bụng càng ngày càng kịch liệt. Lâm Hàn có cảm giác như bị một cây đao ở trong bụng từ từ rạch nát. Cứ như vậy đau đớn thêm một thời gian dài, Lâm Hàn chợt cảm thấy giữa hai chân mình như mắc một vật cứng. Hắn thò tay hướng về phía huyệt khẩu dò xét, không nghĩ tới, vậy mà lại sờ được đầu của hài nhihài tử sắp đi ra rồi!

Dù đau đớn, nhưng để đề phòng hài tử lại lần nữa lùi về, tay hắn đặt trên bụng vẫn không một khắc thả lỏng, ngay khi đau đớn đạt tới cực hạn, Lâm Hàn cảm thấy một vật thể thật lớn từ trong bụng hắn trượt ra, liền ngay sau đó là tiếng khóc nỉ non vỡ òa từ trong ngôi miếu đổ nát.

Nghe được tiếng khóc của hài tử, Lâm Hàn cuối cùng mới dám một hơi thở dài. Thế nhưng lúc này hắn lại cảm giác được tiên huyết vẫn không ngừng từ hậu huyệt mình tuôn chảy, hơn nữa càng chảy càng ồ ạt, không khí rất nhanh liền ngập tràn mùi máu tanh.

Lâm Hàn cảm giác được ý thức mình chậm rãi tiêu tán, hắn hoảng hốt, dường như hắn thấy Duẫn Nam Thu đang mỉm cười nhìn hắn, hắn cũng đang mỉm cười với Duẫn Nam Thu, hưng phấn mà nói cho người hắn yêu rằng, bé con của bọn họ đã trào đời rồi.

Lúc này thì cửa miếu hoang bị đẩy ra truyền theo tiếng người nói, hạ thể Lâm Hàn vẫn không ngừng chảy ra tiên huyết. Hắn biết, mình không trụ được bao lâu. Hắn không sợ chết, nhưng lo lắng duy nhất hắn còn lại chính là sinh mệnh bé bỏng vừa mới được sinh ra này. Nghe thấy tiếng người, hắn giống như tìm được vị cứu tinh mà cố sức trừng mắt nhìn người đang tiến tới trước mặt.

Lâm Hàn dùng hết chút sức lực cuối cùng của cuộc đời mà nói rằng: “Cứu…cứu…cứu con…của ta.” Nói xong câu ấy, hắn liền chìm sâu vào bóng tối vô hạn vĩnh hằng…

Duẫn Nam Thu chết được mấy ngày, Lâm Hàn cũng khó sinh mà chết, nhi tử của hắn và Duẫn Nam Thu được đại tướng quân của Yến Bình quốcSở Uy thu dưỡng, gọi là Sở Mộ Hiên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.