CHƯƠNG 109 PN6: NHẬP CUNG
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua hai tháng, Vân Cô Hồng vẫn không trở về, mà trong nhà ngay cả một người làm đều không có, việc trong nhà đều do mình Vân Cô Nhạn cố sức.
Mỗi ngày đều là một mình Vân Cô Nhạn nấu cơm, giặt quần áo, nấu thuốc, lúc này bụng hắn rất lớn, ngay cả khom lưng cũng khó khăn, chân bắt đầu xuất hiện hiện tượng phù thũng, hơn nữa ảnh hưởng của dựng tử đan khiến đau bụng ngày càng nhiều và kịch liệt hơn, thế nên mỗi ngày hắn trôi qua đều vô vàn khổ cực.
Hôm nay, Vân Cô Nhạn đang sắc thuốc dưỡng thai thì Cẩm Nhi thình lình vội vã chạy vào, nói rằng hạ thể của Sở Mộ Hiên chảy máu, xuất hiện dấu hiệu sinh non, chúng thái y bởi bì chưa từng có kinh nghiệm đỡ đẻ cho nam tử, nên không dám đoán bừa, Tư Đồ Thanh Lăng quýnh quáng, bảo Vân Cô Nhạn nhanh chóng xuất cung.
Vân Cô Nhạn tính ngày, Sở Mộ Hiên có thai sau mình hai tháng, lúc này đã tới tháng thứ tư, theo lí thuyết thai nhi hẳn đã ổn định mới đúng, sao lại có dấu hiệu sinh non? Hỏi Cẩm Nhi, Cẩm Nhi lại ấp a ấp úng nói không nên lời, Vân Cô Nhạn lo lắng Sở Mộ Hiên, liền nói với Cẩm Nhi: “Ngươi chờ một chút, để ta chuẩn bị, lập tức theo ngươi tiến cung!”
Chờ hắn gian nan từ ghế đứng lên, Cẩm Nhi mới chú ý tới chiếc bụng đã hở ra của sư phụ, hắn trợn tròn hai mắt, chỉ bụng sư phụ, kinh ngạc hỏi: “Sư phụ, người đây là?”
“Sư phụ cũng giống Sở công tử, đều có tiểu bảo bảo,” Vân Cô Nhạn xoa bụng, cười nói: “Chẳng qua tới khi tiến cung thì ngươi nhớ phải bảo mật đó!”
“Thật sao? Sư phụ có tiểu bảo bảo, thật tốt quá! Sư phụ yên tâm, Cẩm Nhi nhất định sẽ giữ bí mật!” Cẩm Nhi gật đầu, nói.
“Thực là đồ đệ tốt của sư phụ, ngươi chờ ta một lát, lập tức xong ngay.” Vân Cô Nhạn nói rồi đi vào nội thất.
Trong nội thất, Vân Cô Nhạn nhìn đai lưng yên lặng nằm trên giường, sau một chút do dự, hắn liền cầm lên. Hắn cúi đầu nhìn chiếc bụng to tròn, dằn lòng, hít sâu một hơi, cắn răng dùng đai lưng quấn chặt chiếc bụng cao vót, bụng bầu gần bảy tháng cứ như vậy bị bức thành kích cỡ thai năm tháng, kế đó hắn mặc áo khoác, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện thực hư.
Sau khi chuẩn bị tốt, Vân Cô Nhạn chịu đựng bên trong không khỏe, xách theo hòm thuốc, cùng lúc nói với Cẩm Nhi một cách thản nhiên: “Đi, chúng ta tiến cung.”
Trong hoàng cung, Sở Mộ Hiên đang ôm chiếc bụng hơi gồ lên, nằm trên giường đau đớn rên rỉ, sàng đan trắng dưới thân bị máu loãng nhiễm đỏ một mảnh. Tư Đồ Thanh Lăng lông mày nhíu chặt, vừa chà lau mồ hôi trên trán Sở Mộ Hiên, vừa trông ngóng nhìn ra ngoài cửa. Phía sau hắn, một đám thái y quỳ gối run rẩy.
Vân Cô Nhạn thấy thế, tâm trạng căng thẳng, ba bước thành hai bước, đi tới trước giường.
Tư Đồ Thanh Lăng thấy Vân Cô Nhạn như thấy cứu tinh, vội vàng rời vị trí, nói: “Cô Nhạn, mau nhìn xem Mộ Hiên rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”
Vân Cô Nhạn gật đầu, kéo cổ tay Sở Mộ Hiên bắt mạch.
“Hắn thế nào?” Thấy Vân Cô Nhạn bắt mạch xong, Tư Đồ Thanh Lăng vội vàng hỏi.
“Là như vậy, Mộ Hiên vốn thể nhược, hơn nữa vừa sinh sản không lâu, còn chưa hoàn toàn hồi phục lại có thai lần hai, hơn nữa…” Nói đến đây, Vân Cô Nhạn nhìn Tư Đồ Thanh Lăng liếc mắt, nói tiếp: “Hơn nữa gần đây chuyện phòng the tích cực, mới động thai khí, xảy ra dấu hiệu hoạt thai.”
Vừa nghe lời này, Tư Đồ Thanh Lăng nhất thời hối hận không thôi, kì lạ là Sở Mộ Hiên sau khi có thai lại càng thêm mê người, bản thân thực sự kìm nén không nổi mới làm mấy chuyện vui vẻ kia, không ngờ lại đẩy Sở Mộ Hiên vào nguy cơ sảy thai.
“Vậy hài tử có giữ được không?” Tư Đồ Thanh Lăng vội vàng hỏi, nếu như vì vậy mà mất đi hài tử, hắn nhất định vô cùng hối hận.
“Giữ được.” Vân Cô Nhạn gật đầu nói: “Dùng Hồi Xuân hoàn, cùng lúc….để ta châm cứu trị liệu, hài tử liền không việc gì, chẳng qua sau này ngài phải chú ý một chút.”
“Vậy là tốt rồi.” Tư Đồ Thanh Lăng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời âm thầm phát thệ: trước khi hài tử này sinh ra, tuyệt đối không chạm vào Sở Mộ Hiên.
Vân Cô Nhạn lấy ngân châm, nín thở ngưng thần, nhắm chuẩn huyệt vị Sở Mộ Hiên, đang muốn châm xuống thì trong bụng đột nhiên truyền đến một trận đau nhói, có lẽ thai nhi bị ràng buộc trong không gian chật hẹp khó xoay sở nên bắt đầu không yên phận.
Tình huống Sở Mộ Hiên khiến hắn không thể ngừng lại lúc này, Vân Cô Nhạn không rảnh bận tâm đau đớn trong bụng, chỉ có thể chịu đựng, ép mình dồn chú ý lên ngân châm nho nhỏ đang cầm trên tay…
Nửa canh giờ sau, quá trình thi châm cuối cùng cũng kết thúc, sắc mặt Sở Mộ Hiên nằm trên giường bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, hài tử cuối cùng được bảo vệ. Lúc này mọi ánh mắt quan tâm đầu tập trung ở chỗ Sở Mộ Hiên, không ai chú ý tới Vân Cô Nhạn bên kia đã bị đau bụng dằn vặt đến mức mồ hôi nhễ nhại.
Đau bụng ngày càng kịch liệt, Vân Cô Nhạn liền bất chấp tất cả, trực tiếp mặc kệ trong phòng còn thái giám cùng chúng thái y đang quỳ, sau đó trước ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Tư Đồ Thanh Lăng và Sở Mộ Hiên, hắn cởi đai lưng đang quấn trên hông ra.
Không còn đai lưng trói buộc, chiếc bụng to tròn của Vân Cô Nhạn lộ ra một cách rõ ràng. Sở Mộ Hiên nghiêng nghiêng dựa trong lòng Tư Đồ Thanh Lăng, kinh ngạc nhìn vóc người gầy gò của Vân Cô Nhạn không hề tương xứng với đại phúc, run giọng hỏi: “Cô Nhạn, bụng ngươi…”
Vân Cô Nhạn đau bụng khó nhịn, liền lấy tay nhẹ nhàng vỗ về bụng trấn an hài tử, gật đầu: “Ta có thai, đã hơn sáu tháng.”
“Cái gì! Ngươi có…” Tư Đồ Thanh Lăng quả thực không thể tin vào lỗ tai chính mình, thế nhưng hình dáng đẫy đà của Vân Cô Nhạn trước mặt khiến hắn không thể không tin.
Sở Mộ Hiên thần sắc ngưng trọng kéo tay Vân Cô Nhạn, hỏi: “Cô Nhạn, nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi không phải người tộc Lạc Anh, sao lại có khả năng mang thai?”
Đau đớn trong bụng đã thoáng giảm bớt, Vân Cô Nhạn hai mắt rũ xuống, nói: “Ta tìm đọc trong sách cổ, tự mình chế ra dựng tử đan, sau khi ăn vào thì nam tử bình thường cũng có thể mang thai sinh con.”
“Vậy… Phụ thân của hài tử trong bụng ngươi là…” Tư Đồ Thanh Lăng hỏi tiếp.
Việc đã đến nước này, Vân Cô Nhạn biết bản thân cũng không cần giấu giếm thêm nữa, chẳng bằng đem chuyện nghẹn trong lòng bấy lâu nói cho Tư Đồ Thanh Lăng và Sở Mộ Hiên vẫn luôn quan tâm mình. Thế là hắn khe khẽ thở dài, nói: “Là…Là Cô Hồng…”
“Cái gì? Cô Hồng? Hắn sao có thể?” Tư Đồ Thanh Lăng trăm triệu không thể ngờ tâm phúc bình thường luôn quy củ lại có thể làm ra chuyện này, hơn nữa còn là làm cùng ca ca ruột!
Sở Mộ Hiên đương nhiên bình tĩnh hơn Tư Đồ Thanh Lăng, hắn nhẹ nhàng xoa chiếc bụng cao vót của Vân Cô Nhạn, cảm thụ xao động của tiểu sinh mệnh trong bụng, hồi lâu mới nói: “Hài tử bảy tháng rồi nhỉ, Cô Hồng hắn biết không?”
Vân Cô Nhạn nhẹ nhàng lắc đầu: “Hắn còn chưa trở về từ Liêu Đông, căn bản…không biết được…”
“Làm sao thế được, hắn sao có thể để một mình ngươi chịu đựng những khổ cực lúc hoài thai dựng tử!” Sở Mộ Hiên không khỏi phẫn nộ: “Loại cảm giác này ta từng nếm trải, thực sự rất đau, cơ thể đau đớn có thể chịu đựng, thế nhưng trong lòng đau đớn là sự chịu đựng khó khăn nhất! Ta không thể để ngươi dẫm vào vết xe đổ đó! Thanh Lăng, ngươi mau hạ chỉ, bảo Vân Cô Hồng tốc tốc hồi kinh!”
“Thế nhưng….Cô Hồng hắn có công việc quấn thân…Không nên…” Vân Cô Nhạn có chút do dự.
“Cái gì công việc hay không có công việc, hiện tại quan trọng nhất là ngươi cùng hài tử trong bụng!” Tư Đồ Thanh Lăng đứng lên, nói: “Mộ Hiên nói rất đúng, Cô Hồng không thể không chịu trách nhiệm! Ta lập tức triệu Cô Hồng trở về! Cô Nhạn, trước khi Cô Hồng trở về ngươi ở lại trong cung đi, tiện thể cùng Sở Mộ Hiên chăm sóc lẫn nhau!”
“Đúng vậy! Cô Nhạn, ngươi lưu lại đi. Ngươi một thân một mình, không người trông cậy, vạn nhất ngươi cùng hài tử gặp chuyện gì thì phải làm sao?” Sở Mộ Hiên cũng giữ Vân Cô Nhạn lại.
Vân Cô Nhạn nhìn chiếc bụng đã hở ra, lại nhìn Tư Đồ Thanh Lăng cùng Sở Mộ Hiên chân thành như vậy, thân thiết quan tâm mình, không khỏi lệ rơi đầy mặt, dùng sức gật đầu.