Hoa Tàn Hoa Khai

Chương 12: Chương 12: Chương 11




Tư Đồ Thanh Lăng tuy rằng bởi vì Sở Mộ Hiên đơn giản nhìn thấu nội tâm chính mình mà kinh ngạc không ngớt, thế nhưng lại biểu hiện ra rằng hắn đối với lời Sở Mộ Hiên nói không cho là đúng. Hắn đứng dậy, nói với Sở Mộ Hiên: “Đừng tưởng rằng ngươi rất thấu hiểu trẫm, ngươi nên rõ ràng thân phận của chính mình đi, ngươi chỉ là nô lệ của trẫm, là đồ chơi của trẫm mà thôi!” Dứt lời, Tư Đồ Thanh Lăng nghênh ngang đi ra.

Sở Mộ Hiên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Tư Đồ Thanh Lăng ly khai, chẳng hiểu sao, hắn cảm giác bóng lưng nhìn như rộng lớn kia lại hàm ẩn rất nhiều yếu đuối cùng bất đắc dĩ…

Sở Mộ Hiên vội lắc đầu, hắn phải nhanh chóng loại bỏ những suy nghĩ kì quái này, hắn không ngừng nói với chính mình: Sở Mộ Hiên, ngươi đây là xảy ra chuyện gì, người kia hại chết toàn gia ngươi, là đại cừu nhân của ngươi, ngươi vì sao còn lo lắng cho hắn, mục đích của ngươi không phải muốn tìm cho được nhược điểm của hắn, vì người thân mà báo thù sao? Ngươi sao lại bắt đầu lo lắng cho hắn?

Sở Mộ Hiên lúc này càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng phiền, đầu cũng đau nhức khó chịu, hắn đơn giản liền không suy nghĩ nhiều nữa, không bao lâu sau liền mơ màng trầm trầm ngủ.

Ngủ một hồi, bắt đầu cảm thấy khát nước khó chịu, Sở Mộ Hiên nghĩ muốn xuống giường uống chén nước cho đỡ khát, thế nhưng lúc này hắn đột nhiên phát hiện chính mình đã xuống giường không nổi.

Sở Mộ Hiên cảm thấy nửa thân dưới vô cùng đau nhức, tay hắn run run chậm rãi kéo tấm chăn trên người lên, phát hiện sàng đan trắng tinh dưới thân đã loang lổ những vệt máu!

Những gì Tư Đồ Thanh Lăng cầm thú này làm, chính là vũ nhục tôn nghiêm nam tử của hắn, Sở Mộ Hiên hung hăng đánh một quyền xuống giường, lúc này, hắn thừa nhận mình cảm thấy sống không bằng chết!

Ngự thư phòng

Tư Đồ Thanh Lăng ngồi trên bảo tọa, tiện tay cầm lấy một phần tấu chương trên bàn, nhấc lên bút son, thế nhưng trong lòng lo lắng khiến hắn chậm rãi không hạ bút, màu mực nước đỏ tích lại trên giấy, đầu tiên biến thành một điểm đỏ nhỏ, sau đó dần dần khuếch tán…

Tư Đồ Thanh Lăng đơn giản khép lại tấu chương, nhắm mắt dưỡng thần đứng lên, qua một lúc, Vân Cô Hồng đi vào ngự thư phòng. Nghe thấy thấy tiếng bước chân gấp gáp của Vân Cô Hồng, Tư Đồ Thanh Lăng mở mắt, hắn nhạy cảm cảm giác được đã có việc xảy ra, bằng không Vân Cô Hồng luôn luôn lãnh tĩnh sẽ không bước chân vội vã như thế.

“Xảy ra chuyện gì?” Nhìn xuống tâm phúc đang quỳ một gối xuống đất, Tư Đồ Thanh Lăng hỏi.

“Khởi bẩm bệ hạ, quốc quân Hồng Vũ quốc, Hoa Thần Hạo phái sứ giả tới quốc gia ta, đợi tấn kiến bệ hạ!” Thanh âm Vân Cô Hồng vẫn như cũ mạnh mẽ hữu lực.

Hồng Vũ quốc? Hoa Thần Hạo? Nghe thấy hai cái tên, Tư Đồ Thanh Lăng không khỏi nhíu mày.

Vừa nói tới khởi giá Hồng Vũ quốc, Tư Đồ Thanh Lăng liền cảm thấy đau đầu. Hồng Vũ quốc và Minh Thụy quốc là hai nước lớn thực lực tương xứng nhau, tuy rằng hiện nay nước này đang ở vào thời điểm rối loạn, thế nhưng quốc gia đích thực có thể đe dọa tới quốc gia hắn cũng chỉ có Hồng Vũ quốc mà thôi, quan hệ hai nước luôn luôn không tốt, cả hai đều có dã tâm thâu tóm các tiểu quốc khác, thế nhưng bởi vì e ngại đối phương thừa cơ mà nhảy vào thế nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Như vậy hiện tại quốc quân Hồng Vũ quốc Hoa Thần Hạo cử sứ thần đến đây, đến tột là có chuyện gì?

Tư Đồ Thanh Lăng trái lo phải nghĩ, thủy chung vẫn không rõ Hoa Thần Hạo trong hồ lô chứa thuốc gì.

“Bệ hạ…” Vân Cô Hồng thấy Tư Đồ Thanh Lăng lâm vào trầm tư, mở miệng gọi.

“Nga,” Tư Đồ Thanh Lăng lúc ấy mới phục hồi lại tinh thần, đáp một tiếng, chỉ chốc lát sau lại nói tiếp: “Thỉnh sứ thần Hồng Vũ quốc tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.