“Đến rồi.” Hách Liên Diệp dừng lại trước một bức vách đen ngòm, hắn đứng lần sờ một lúc, rốt cuộc cũng tìm thấy cơ quan, khẽ ấn một cái liền khiến trời đất rung chuyển, cánh cửa chìm ầm ầm mở ra.
“Đến... rồi sao?” Ta thấy đầu đau như búa bổ, cả tiếng thoát ra khỏi cổ họng cũng rời rạc chẳng thành câu. Sau cánh cửa bằng đá, những tia sáng chói lọi len vào khiến tròng mắt đau rát, ta nheo mắt, đột nhiên cảm thấy... đất trời đảo lộn.
“Vương phi!”
“Thanh Vũ cô nương!!”
“...”
- --
Lúc tỉnh lại, thứ đầu tiên ta nhìn thấy và trần nhà bằng gỗ tạc hoa văn liên hoa uyển chuyển, rèm giường màu nhạt, có cảm giác rất hài hòa dễ chịu.
“Vương phi?” Sát Long đứng ôm kiếm bên cạnh giường, nhìn thấy ta tỉnh lại liền cúi xuống hỏi thăm: “Vương phi thấy trong người thế nào rồi?”
“Ta không sao.” Lúc trước ngất đi chắc cũng vì hơi quá sức, hiện tại ta không có cảm giác gì khó chịu, đầu óc thanh tỉnh, tứ chi thoải mái, chỉ là có chút uể oải mà thôi.
“Chúng ta vào trong Thiên Dực Môn rồi?”
Sát Long lùi lại khỏi mép giường một bước, khom người đáp: “Vâng, vì thuộc hạ có ngọc bội của Hội Anh Tiêu nên người của Thiên Dực Môn cũng cho chúng ta vào nghỉ ngơi.”
Ngoài binh phù triệu tập thì mỗi sát thủ trong Hội Anh Tiêu cũng sẽ nắm giữ một mảnh ngọc bội khác nhau để bảo đảm thân phận, được truyền đi từ đời này sang đời khác, mỗi người đều có trong tay một thứ không giống nhau, không thể nhầm lẫn, cũng không thể làm giả. Nếu ta nhớ không nhầm, ngọc bội của Sát Long là một khối ngọc tròn màu trắng khắc hình đuôi rồng, mặt trước tạc chữ Tiêu, mặt sau tạc chữ Long.
“Trước kia ngươi đã từng đến đây?” Sẽ không phải tự nhiên mà người của Thiên Dực Môn nhận ra được ngọc bội trong tay Sát Long là ngọc bội của Hội Anh Tiêu.
Sát Long lắc đầu: “Thuộc hạ chưa từng lên đỉnh Chúc Đan, nhưng ngày trước có gặp mặt Ứng Lôi tỷ và môn hạ bên ngoài, hôm nay đón tiếp chúng ta chính là vị môn hạ thuộc hạ gặp lúc đó.”
Vậy nói ra chúng ta ít nhất cũng có được chút may mắn, có thể vào tới bên trong Thiên Dực Môn dễ dàng như vậy.
“Hách Liên tiên sinh sao rồi?”
Sát Long đáp: “Tiên sinh sau khi đưa chúng ta đến cổng Thiên Dực Môn đã xuống núi rồi, dặn chúng ta không cần lo lắng, sau khi lấy được Dạ Cang thì cứ theo đường tiên sinh đã chỉ dẫn để tìm ra mật đạo. Tiên sinh sẽ chuẩn bị xe ngựa và đợi chúng ta dưới chân núi.”
Xem ra Hách Liên Diệp đã chuẩn bị kĩ càng rồi, chỉ cần ta lấy được Dạ Cang nữa thôi. Nếu theo thời gian mà ta đã tính toán trước đó, từ lúc lên núi đến trước khi mặt trời lặn mà ta có thể thành công mang được Dạ Cang xuống núi, vậy thì muộn nhất là chiều mai, chúng ta sẽ có mặt ở Nguyệt Thành.
“Vương phi.” Sát Long đưa tay vào trong túi ngực, rút ra một phong thư nhỏ, dùng hai tay hướng đến trước mặt ta: “Đây là thư từ Nguyệt Thành thuộc hạ vừa nhận được.”
“Nguyệt Thành?” Ta chống tay xuống giường, ngồi dậy đón lấy lá thư. Khoảnh khắc ngón tay chạm vào bao thư bằng giấy đã ngả màu, một cảm giác bất an vô cùng truyền tới khiến trái tim nhói lên. Ta mím môi nén lại sự thay đổi trạng thái trên khuôn mặt, thư từ Nguyệt Thành...
Ta bóc bao thư, đầu ngón tay thoáng run rẩy không rõ lý do.
Lá thư mở ra trước mắt, ta đọc từng dòng, không bỏ qua bất cứ chi tiết gì...
Đọc xong, ta gấp lại cẩn thận, đặt trên mặt bàn trà ở đầu giường.
“Sát Long.”
“Dạ, vương phi có gì phân phó?”
Ta đẩy tấm chăn mỏng đang đắp trên người sang một bên, bước xuống giường, tìm đôi giày dưới đất đi vào. Sát Long vội vàng đỡ lấy vai ta: “Vương phi, người vừa tỉnh lại nên nghỉ ngơi thêm một chút.”
Ta gạt tay nàng ra, dứt khoát đứng dậy, vì động tác quá nhanh mà có chút lảo đảo. Ta bám vào cột giường, bàn tay siết chặt đến mức lộ ra những điểm trắng xanh. Giọng nói ta lúc này rất xa lạ, dường như không giống ta của hằng ngày, lạnh lùng khiến Sát Long sợ hãi: “Đưa ta đến gặp người của Thiên Dực Môn.”
“Vương phi...”
Ta đưa mắt nhìn nàng, nhả ra từng chữ: “Đưa ta đi.”
Ngay bây giờ.
Sát Long không nói gì nữa, nàng chỉ im lặng cúi đầu: “Vương phi, có phải vương gia đã gặp chuyện gì không?”
Sát Long vừa dứt câu, cả người ta cứng đờ, trái tim đau đớn đến nỗi muốn rách toạc, ta chỉ có thể cắn răng nín nhịn.
“Sát Long, dẫn đường.”
Sát Long hít một hơi, cúi đầu đáp dạ. Nàng đi đến bên bình phong, lấy cho ta một tấm áo choàng lông thú trông có vẻ rất dày, choàng lên người ta. “Vương phi, bên ngoài tuyết đang rơi, rất lạnh.”
“Được rồi.”
“Vâng, mời vương phi theo thuộc hạ.” Sát Long dẫn ta ra đến phòng ngoài, cửa chính vừa mở, bên ngoài có một đợt gió lạnh tràn vào, cuốn theo những bống tuyết li ti trắng xóa. Ta không cảm thấy lạnh, có lẽ vì trên người đã khoác thêm một lớp áo lông, cũng có lẽ là do nỗi bồn chồn trong lòng đã khiến ta mất hết cảm giác với không gian bên ngoài.
Bước qua ngưỡng cửa căn phòng, bên ngoài chỉ độc một màu trắng xóa của tuyết lạnh, cảnh vật nhạt nhòa và ảm đạm. Một đợt tuyết nữa lại đổ xuống, vài hạt tuyết đọng lên má ta, lạnh buốt tận tâm can.
“Vương phi, người đội mũ áo lên đi.” Sát Long cũng mặc trên mình một tấm áo khoác trắng muốt, nàng vừa kéo mũ lên cũng nhắc nhở ta. Ta không đáp, đưa tay luồn ra sau, cầm vào vành mũ viền lông mềm mại che đi mái tóc buông xõa, bước chân giẫm vào nền tuyết để lại những vết thật sâu vẫn không hề chậm lại.
Sát Long đi bên cạnh chỉ đường, ta cùng nàng đi hết hai dãy hành lang mới đến một tòa viện đề tên Sướng Lĩnh Đại Viện.
Bên ngoài từ cửa vào có rất nhiều người mặc áo lông màu xanh nhạt đứng gác, hông dắt kiếm cùng kiểu dáng, mũ chùm che kín mặt không nhìn được rõ diện mạo.
“Sát Long, ở đây sao?”
Sát Long đáp vâng: “Phó môn chủ và Hoán Vũ đang ngồi bên trong.”
Ta gật đầu, Sát Long tiến lên đằng trước, đưa tay qua tấm áo choàng dày, đẩy cánh cửa lớn.
Ta đi theo nàng vào trong, chỉ thấy trước mặt là một gian sảnh đường rộng, có hai hàng ghế chạm lót đệm lông thú hai bên, trên vị trí chủ vị là một nữ nhân có đôi mắt hơi xếch, thân khoác áo lông thêu liên hoa màu lục nhạt như nước hồ sen mà ta từng thấy trong vương phủ. Nàng ấy ngồi bằng một tư thế khoan thai, tay nâng chén trà ngọc bích, nhìn thấy Sát Long và ta bước vào thì hơi bất ngờ.
“Sát Long cô nương? Vị này... chắc hẳn là Trường Nguyên Vương phi.”
Ta cúi đầu làm một lễ ngắn để bày tỏ phép lịch sự, cũng không dông dài, đi thẳng vào chính sự: “Ta là Bạch Lưu Thanh Vũ, hôm nay đến Thiên Dực Môn là có chuyện muốn nhờ.”
Nàng ấy mỉm cười, nốt duồi ở đuôi mắt trái hơi chuyển động theo độ cong của khóe mắt: “Có chuyện gì cứ từ từ nói, mời vương phi và Sát Long cô nương ngồi.”
Sát Long gật đầu, nàng đi đến bên dãy ghế chỗ Hoán Vũ đang ngồi, hướng tay: “Vương phi.”
Ta đi đến ngồi xuống, Sát Long cũng ngồi, trà được mang lên đặt trên bàn, nhưng hiện giờ ta lại không có chút tâm trạng nào để thưởng thức.
“Để ta giới thiệu, ta là Bách Lý Lục Đàm, phó trưởng môn của Thiên Dực Môn, trong thời gian trưởng môn đi vắng, ta sẽ là người trông giữ tòa bộ môn các.”
Ta cảm thấy bản thân không cần thiết phải vòng vo thêm nữa, nhìn Bách Lý Lục Đàm: “Hôm nay ta đến quý môn là muốn xin quý môn cho phép mang đi một số lá Dạ Cang, chúng ta đang cần vị thuốc này để chế thuốc cứu người.”
Nụ cười trên môi Bách Lý Lục Đàm tắt ngấm: “Vương phi, Thiên Dực môn chúng ta không cho thuốc để cứu người, e là vương phi đến nhầm nơi rồi.”
Ta mím môi, quả nhiênlấy được thuốc ở chỗ Thiên Dực Môn không phải chuyện dễ dàng.
Hoán Vũ nhíu chặt đôi mày rậm: “Bách Lý Lục Đàm! Vương phi là chủ nhân của trưởng môn các người, nếu có Ứng Lôi ấy ở đây, tỷ ấy nhất định sẽ giao ra Dạ Cang! Ngươi không thể làm khó chủ nhân được!”
Bách Lý Lục Đàm không chút phản ứng, lạnh nhạt đáp: “Thiên Dực Môn chúng ta và Anh Tiêu Hội chẳng dây dưa gì với nhau cả, cho dù môn chủ có là Ứng Lôi đi nữa, thì nguyên tắc vẫn là nguyên tắc.”
Thái độ của Bách Lý Lục Đàm vô cùng cương quyết, khiến Hoán Vũ chỉ có thể nghiến răng mà không phản bác được gì.
“Bách Lý phó trưởng môn, phó trưởng môn muốn ta làm thế nào mới đồng ý giao ra Dạ Cang?”
Bách Lý Lục Đàm nheo mắt nhìn ta: “Nhị vương phi, Dạ Cang là vị thuốc chữa được bách bệnh, cái giá không nhỏ đâu.”
Ta cười nhạt, cái giá không nhỏ nghĩa là chỉ cần đáp ứng được, nàng ta có thể giao đồ.
“Mời phó trưởng môn nói.”
Bách Lý Lục Đàm nâng chén ngọc, nhấp một ngụm nhỏ.
“Thiên Dực Môn nghiên cứu thảo dược điều chế thuốc, thứ bổn môn cần ngoài thảo dược ra không còn gì khác. Vương phi nói xem, vương phi có gì đáng giá bằng lá Dạ Cang trị được bách bệnh, chỉ cần ta cảm thấy vừa ý, ta có thể ngay lập tức sai người đi hái Dạ Cang mang đến trước mặt vương phi.”
Ta khẽ cau mày, thứ gì có thể đáng giá tương đương với Dạ Cang trị được bách bệnh?
Bách Lý Lục Đàm cười nhạt, lại nâng chén nhấp một ngụm trà, hít một hơi thật sâu, nàng ta thờ ơ nói: “Ta biết vương phi không thể giao được cái giá tương ứng, vì thế vương phi nên dời đi thì hơn.”
Hoán Vũ tức giận, đập bàn đứng dậy: “Bách Lý Lục Đàm! Ngươi đừng quá đáng!”
Bách Lý Lục Đàm nghiêng đầu nhìn Hoán Vũ: “Hoán Vũ đại hiệp, thỉnh ngài tự trọng, đây là Thiên Dực Môn, không phải La Kiếm Quán của ngài!”
Hoán Vũ nắm tay chặt thành quyền, gân xanh nổi lên, hắn gằn từng từ: “Nếu ngươi còn biết ta là quán chủ của La Kiếm Quán thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn một chút, ta không ngại để La Kiếm Quán đến đây san bằng Thiên Dực Môn đâu!”
“Hoán Vũ!” Ta lạnh nhạt nhìn hắn, lắc đầu: “Ngồi xuống!”
Hoán Vũ giương mắt nhìn ta, không hiểu vì sao lại bị nạt, giữ vẻ mặt thắc mắc lật đật ngồi xuống, bộ dạng tức giận đùng đùng vừa rồi đã xẹp đi quá nửa.
Bách Lý Lục Đàm cười khẩy nhìn Hoán Vũ, giọng mỉa mai: “Hừ, đúng là Thiên Dực Môn không thể so sánh với La Kiếm Quán, nhưng Hoán Vũ đại hiệp cũng đừng quá coi thường bản môn như thế. Nếu quả thực xảy ra tranh chấp, còn không biết bên nào hơn bên nào đâu.”
Hoán Vũ nghiến răng: “Bách Lý Lục Đàm!”
“Hoán Vũ, đủ rồi!”
Hoán Vũ bị ta mắng lần thứ hai, lập tức nén lại cơn giận sắp xông tới đỉnh đầu, dứt khoát quay đi không nói gì nữa.
Bách Lý Lục Đàm rũ mi nhìn chén trà trong tay, như chẳng còn tâm trạng nói chuyện: “Vương phi, ta nghĩ vương phi có thể dời bước được rồi, vương phi đã khỏe, vậy mời xuống núi càng sớm càng tốt.”
Ta im lặng không đáp, chỉ nhìn nàng ta bằng một ánh mắt chẳng rõ tâm trạng.
Sát Long bình tĩnh hơn Hoán Vũ nhiều, nàng giữ giọng chừng mực: “Bách Lý phó trưởng môn, chúng ta đã từng gặp mặt, cũng không tính là quá xa lạ, lần này... phó trưởng môn có thể nể mặt ta mà giao Dạ Cang ra được không?”
Bách Lý Lục Đàm nghe xong, trên mặt thoáng nét chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn đáp: “Sát Long, ta cũng không phải không nể mặt cô nương, nhưng nơi này là Thiên Dực môn, ta không thể để việc công lẫn lộn với việc tư được.”
Nàng ấy đặt chén trà trên tay xuống bàn, nhắm mắt ngả người vào tựa ghế lót đệm lông thú sau lưng.
“Vương phi có thể rời đi rồi.”
Ta thở dài, đưa tay cầm chén ngọc trên bàn, nhìn nước trà màu rêu trong suốt bốc hơi nghi ngút bên trong, trong lòng bình thản lạ lùng.
“Bách Lý phó trưởng môn, ta nghĩ là ta có trong tay thứ có thể đổi lấy Dạ Cang.”
- --