Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?

Chương 24: Chương 24: Bên hồ Sen




Đại phu nhân ôn hòa lên tiếng: “Vũ Nhi, con ngồi đi, đợi lão gia tan triều rồi chúng ta cùng Lâm phu nhân và Lâm Đại công tử ăn một bữa cơm.”

Lời Đại phu nhân vừa dứt, Lâm Viên Kiều cũng ý thức được có người bước vào, thu lại ánh mắt với Bạch Lưu Thanh Uyển, thờ ơ nhìn đến phía ta. Chỉ là, trong khoảnh khắc đó, con ngươi trong mắt hắn bất ngờ rúng động, vẻ xúc động xuất thần hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú.

Ta cúi người hành lễ với Trác Đình và Hà Hinh sau đó từ tốn đi tới vị trí bên cạnh Bạch Lưu Thanh Uyển ngồi xuống.

Đại phu nhân tiếp tục tươi cười niềm nở nhìn Lâm phu nhân phía đối diện: “Lâm phu nhân, phu nhân xem, Đại tiểu thư Tướng phủ ta có phải rất xinh đẹp đúng không? So với Uyển Nhi, Vũ Nhi có phần ôn nhu trầm tĩnh hơn.”

Lâm phu nhân đặt chén trà trên tay xuống, ánh mắt lướt nhìn ta từ đầu đến cuối dò xét một hồi, sau cùng mới nheo nheo mắt, khuôn mặt hài lòng hơi giãn ra: “Đại tiểu thư rất có khí chất, thanh nhã như hoa sen trong hồ, có được hai nữ nhi đều là tuyệt thế giai nhân thế này, Bạch Lưu phu nhân cũng thật có phúc.”

“Lâm phu nhân quá lời rồi.”

Ta đón lấy chén trà mới từ tay một thị nữ mang đến, mở nắp gẩy gẩy lá trà trong trén một hồi, cảm thấy cuộc nói chuyện này vô cùng nhàm chán.

Mấy câu khen qua khen lại sáo rỗng vang lên trong tai ta một cách đứt đoạn, lùng bùng, ta cũng lười để ý, nhấp một ngụm trà, là trà Long Tỉnh - loại trà ngon nhất trong kinh thành, mười lượng bạc đổi lấy một lạng trà khô, vô cùng giá trị. Vị trà đậm đà thấm tận xương tủy, thanh mà không đắng, niếm một lần liền nhớ cả đời.

Đúng là khác hẳn loại trà nhạt ở chỗ ta. Đang thầm khen trà ngon, ta lại nghe tiếng Hà Hinh lọt vào tai mình: “Hiện giờ ở Ngưng Bích Hồ chỗ tệ phủ có hoa sen đang nở rất đẹp, chắc cũng phải một lúc nữa lão gia mới từ Cung về, ngồi đây cũng ngột ngạt, chi bằng chúng ta đến Ngưng Bích hiên ăn chút điểm tâm thưởng hoa, cũng tiện cho con trẻ cùng nhau giao lưu.”

Trác Đình không đáp, chỉ khẽ gật một cái tỏ ý đồng tình, thế là chúng ta năm người cùng kéo theo một đám thị nữ đến Ngưng Bích hiên ngắm sen.

Quả nhiên đúng như lời Đại phu nhân nói, giờ này mới là cuối tháng tư nhưng bạch liên ở Tướng phủ nở sớm, bây giờ đã trắng cả Ngưng Bích hồ. Làn nước trong hồ trong xanh mát rượi, in bóng từng đóa sen trắng tầng tầng lớp lớp, những dải nắng hạ xiên xuống đáy hồ phản chiếu lên thứ ánh sáng lấp lánh khiến cho người ta phải che mắt, màu sắc đen xen vô cùng huyền ảo. Màu trắng của hoa sen, màu lam của nước hồ in bóng mây trời, màu xanh lục của lá sen biêng biếc, màu vàng nhạt của nắng tỏa ra hơi thở ấm áp, tất cả hòa quyện, cùng nhau tô vẽ nên một bức tranh phong cảnh làm say đắm lòng người.

Cũng đã lâu rồi ta không có dịp đến đây ngắm hoa, cảnh sắc nơi này đã thay đổi nhiều.

Ta dời mắt khỏi hồ sen, nhìn đến tòa đình viện cũ kĩ phía sau những hòn giả sơn chập chùng.

Tấm hoành phi “Ngưng Bích Viện” bám đầy rêu phong ẩn khuất sau một dàn dây leo dài chấm đất, mọi thứ về nơi này dường như đã là kí ức của quá khứ dày đặc bụi bặm, lúc đó ta còn là Tiểu Vũ ba tuổi nhỏ bé ngây thơ, ngày ngày cũng mẫu thân và phụ thân chơi đùa bên hồ. Ngưng Bích Viện này, chính là nơi ở cũ của ta và mẫu thân.

Như có như không buông một hơi thở dài, ta buông mắt không suy nghĩ nữa, chuyện đã qua rất lâu rồi dù có muốn cũng không thể vãn hồi điều gì. Hồi ức thuộc về quá khứ, thứ đã qua thì hãy để cho nó qua đi.

Trác Đình cùng Hà Hinh sóng vai nhau đi ở phía trên cùng, dường như đang nói chuyện gì quan trọng lắm, ta nghĩ, có lẽ không ngoài chuyện hôn sự của ta cùng Lâm Viên Kiều và chuyện hợp lực củng cố địa vị của Đại hoàng tử.

Ta cảm thấy, hình như từ lúc dời Đông Chính Viện đến đây, vẫn luôn có ai đó quan sát mình. Cảm giác bị nhìn ngó quả thực không dễ chịu, ta hơi cau mày, cảnh giác nhìn xung quanh.

Lúc lướt qua một khuôn mặt khôi ngô, ta thoáng dừng lại, cơ miệng cứng ngắc không biết nên miêu tả tình hình lúc này thế nào. Ánh mắt ta cùng hắn giao nhau, hắn ngay lập tức hơi giật mình nhưng không hề có ý né tránh, thậm chí khóe môi còn cong lên một nụ cười quyến rũ.

Phải dùng từ “quyến rũ” để hình dung, đúng là ta đã hơi nổi da gà, nhưng Lâm Viên Kiều dường như không hề biết chữ “liêm sỉ” viết thế nào, ánh mắt tràn ngập xuân tình miên man tiếp tục dán lên người ta.

Ta rùng mình, sợ nếu nhìn thêm một chút nữa sẽ không kiềm chế được ý kinh tởm trên khuôn mặt liền vội vàng nhăn mày quay đi, nhưng vào mắt người khác, rất có thể lại bị nhìn thành bối rối đỏ mặt... Vừa mới chưa đầy nửa khắc trước, hắn dùng chính ánh mắt đó để nhìn Bạch Lưu Thanh Uyển... Bây giờ lại...

Bạch Lưu Thanh Uyển bên cạnh có lẽ cùng vừa nhìn ra gì đó, ghé đầu sát vào tai ta nhỏ giọng thì thầm: “Tỷ tỷ, tỷ xem, muội không gạt tỷ đúng không, Lâm đại công tử quả thực rất tuấn tú.”

Ta cho rằng, nàng ta đã nhìn thấy tình cảnh kì quái vừa rồi, sau đó ngộ nhận là ta nhìn trúng Lâm Viên Kiều.

Ta cũng chẳng biết phải đáp sao, cứng ngắc gật đầu mấy cái, nàng ta lại cười khẽ, rót vào tai ta thêm mấy câu: “Tỷ tỷ, muội thấy Lâm đại công tử cũng có ý với tỷ. Tỷ xem, người ta đang tiến lại kìa...”

Có ý với ta?

...

Nửa khắc trước người hắn có ý chính là ngươi đấy, sao bây giờ đã biến thành ta rồi?

...

Ta cảm thấy đầu óc hơi ong ong, tiếng bước chân nhịp nhàng truyền tới, quả thực có ai đó đang tiến gần đến.

“Bạch Lưu tiểu thư?”

Nghe thấy giọng nam nhân vang lên phía bên, ta cùng Bạch Lưu Thanh Uyển nhất thời quay lại nhìn.

Lâm Viên Kiều vẫn giữ nụ cười hòa ái dễ gần, đuôi mắt còn hơi nheo lại, ánh nắng chiếu tới đáy mắt hắn, hắt lên tia sáng vàng nhạt nhạt như có nhưng không, lấp lánh dễ chịu khiến cho người ta như bị cuốn vào.

Bạch Lưu Thanh Uyển bên cạnh hình như đã hơi ngây người.

Ta buồn cười, đối diện với Lâm Viên Kiều đã thế này, không biết tới khi gặp Mộ Vân Huyên mà nàng ta “thầm thương trộm nhớ” suốt bao nhiêu năm, nàng ta liệu có trực tiếp ngất xỉu?

So với Lâm Viên Kiều, Mộ Vân Huyên khẳng định là đẹp hơn rất nhiều. Ngất xỉu? cũng dám lắm!

Ta phản ứng nhanh hơn một chút, mỉm cười hướng Lâm Viên Kiều: “Lâm đại công tử.”

Bạch Lưu Thanh Uyển nghe xong, cũng theo ta cất giọng ngọt ngào: “Lâm đại công tử.”

Lâm Viên Kiều dừng ánh mắt ở trên khuôn mặt của Bạch Lưu Thanh Uyển một lúc rồi gật đầu: “Hai vị tiểu thư, chúng ta hình như còn chưa chính thức làm quen, tại hạ Lâm Viên Kiều, hôm nay có duyên gặp gỡ, quả thực vô cùng may mắn!”

Người lớn hai nhà hẹn ngặp, có duyên cái khỉ gì?

“Công tử quá lời rồi, tỷ muội chúng ta xem ra cũng rất may mắn mới làm quen được với người mĩ mạo như công tử đây.” Bạch Lưu Thanh Uyển đứng bên mỉm cười ngọt ngào.

Ta không nói gì, cũng không có gì để nói. Đứng gần hắn một chút thôi đã thấy ngột ngạt không thở nổi. Quay đến hướng hồ sen, đưa mắt nhìn làn nước trong xanh phản chiếu ánh nắng lấp lánh gọn sóng, như có như không nở nụ cười nhu hòa: “Thật đẹp.”

Dường như hai người bên cạnh nói gì đó qua lại dăm câu, ta lúc này cũng không để tâm lắng nghe lắm.

“Bạch Lưu tiểu thư, trông nàng cũng đẹp như sen trắng trong hồ vậy.”

Lại đến rồi. Ta cố gắng khống chế cơ mặt không nhăn nhó, hít sâu vào một hơi, thấy phía kia Hà Hinh và Trác Đình đã ngồi dưới mái hiên bên hồ cùng ăn điểm tâm, phía bên này chỉ còn ta cùng hai người Bạch Lưu Thanh Uyển và Lâm Viên Kiều.

“Công tử quá khen rồi, ta làm sao sánh được với những đóa hoa đó.”

Lâm Viên Kiều lại cố ý nhích đến sát hơn: “Bạch Lưu tiểu thư đừng khiêm tốn thế, được so sánh với nàng là vinh hạnh của bọn chúng.”

Bạch Lưu Thanh Uyển cũng gật đầu, uyển chuyển đứng dựa người vào thành hồ bằng đá, giọng cất lên mềm mại như nước: “Đại tỷ, Lâm công tử nói đúng đấy.”

Ta chẳng biết đáp sao, bèn im lặng cười một cái.

Đột nhiên, eo bị một bàn tay khẽ chạm vào. Ta sa sầm mặt.

Khăn lụa trong lòng bàn tay đã bị vo nát, ta tức giận đến mức khẽ run lên, nhấc chân tránh ra chỗ khác. Nhưng bàn tay kia lại không hề biết điều, thấy ta tránh ra, không dừng lại mà cố ý kéo ta lại gần hơn.

Bạch Lưu Thanh Uyển đã rời đi từ lúc nào không hay.

Chợt, một đợt hơi nóng phả đến bên mặt, giọng nam nhân gần trong gang tấc: “Vũ Nhi, tại hạ nói nàng cũng giống như những đóa sen kia là thật lòng, cơ thể nàng thơm hút hồn hệt như chúng vậy.”

Ta không kiềm chế được nữa.

Không đẩy ra, cũng không tránh né, ta quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lâm Viên Kiều: “Công tử, xin hãy tự trọng.”

Giọng nói của ta lúc này bình tĩnh mà lạnh lẽo đến thấu xương, khuôn mặt thờ ơ nhưng ánh mát nhìn nam nhân trước mặt lại tràn đầy kinh bỉ xen lẫn chán ghét cùng cực. Đối với hắn, chỉ cần thở chung một bầu không khí thôi cũng khiến ta buồn nôn.

Cơ thể Lâm Viên Kiều thoáng sững lại, bàn tay đặt bên eo ta cũng bất giác rụt về, ánh mắt hắn nhìn ta kinh ngạc trợn lên, khuôn mặt lại hơi tái đi.

Ta lợi dụng lúc Lâm Viên Kiều còn chưa định thần lại, nhanh chóng nhấc chân dời đi, bản thân hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ. Ta không có tâm tư để ý loại người này, dứt khoát quay lưng, một ánh nhìn cũng lười bố thí.

Lâm Viên Kiều có diện mạo, có danh tiếng, có địa vị, nữ nhân luôn phải ngả vào lòng hắn. Mà bản thân hắn đối với việc dụ dỗ phụ nữ cũng chưa hề thất bại, thái độ của ta vừa rồi đối với hắn có lẽ là một đả kích không nhỏ.

Bạch Lưu Thanh Uyển đã sớm nhìn ra ý tứ của Lâm Viên Kiều nên mới trốn mất dạng như thế, cũng là cố tình đẩy ta ngả vào lòng hắn, việc này đối với nàng ta cùng Hà Hinh, chỉ có lợi chứ không có hại.

Nhưng nàng ta hoàn toàn không biết, ta đối với tên Lâm Viên Kiều này không thể nảy sinh một chút hảo cảm nào. Trong mắt ta, hắn là một tên vô sỉ, không hơn.

Đảo mắt một vòng, cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của Bạch Lưu Thanh Uyển dưới hiên, nàng ta đang ngồi ăn điểm tâm cùng Đại phu nhân và Trác Đình, ba người cười nói rất vui vẻ. Ta cũng đến, cúi người thi lễ rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Lưu Thanh Uyển.

Lâm Viên Kiều cũng theo đến, ta cảm nhận được hắn vẫn luôn nhìn mình, thế nhưng ta hoàn toàn không có tâm trạng nhìn lại, chỉ rũ mi cắn một miếng bánh hoa quế thơm ngọt.

Cả bàn năm người, ta lại là người ít lên tiếng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.