Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?

Chương 6: Chương 6: Đào hoa tiếu đông phong




Ta cùng Trường Nguyên xuống xe ngựa, chàng khoát tay ra hiệu cho đoàn xe lui đi, sau đó cùng ta và Điệp Phong hai bên tả hữu bước lên bậc tam cấp.

Từ trong phủ, một người đàn ông trung niên dáng dấp hơi gù, mặc bộ áo cánh dài của hạ nhân đi ra tiếp đón, dẫn đường cho chúng ta vào đại sảnh.

Từ ngoài sảnh, cách vài thước đã có thể nhìn thấy Mộ Trường Vũ thân khoác áo bào bằng gấm Tử Sa thêu hoa văn liên hoa đang đứng đợi sẵn. Hắn nhìn thấy Trường Nguyên thì khoan thai đi tới, tà áo khẽ động đều đều theo nhịp bước chân, hoa văn liên hoa như nhảy múa càng trở nên tinh tế sinh động khác thường.

Hoàng thượng vốn là một mỹ nam tử nổi danh kinh thành, sau khi lên ngôi, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn giữ được nét anh tuấn phong trần, mang phong vị khó nói thành lời. Ta hơi miên man nhớ về lần đầu gặp Hoàng thượng trong Ngự hoa viên năm đó. Người chơi đùa cùng Thất công chúa, dường như trút bỏ hết kim quang vô hạn cùng uy nghiêm của một thiên tử, người bày ra bộ dáng dịu dàng ấm áp của một người cha thương yêu con hết mực.

Cảnh tượng đó khiến ta cảm thấy chạnh lòng khi nghĩ đến phụ thân ta trước đây, ngày mẫu thân vẫn còn, cả nhà ta hình như cũng đã từng trải qua thời gian hạnh phúc như thế, phụ thân hình như cũng đã từng nhìn ta bằng ánh mắt từ ái như thế...

Nhìn nam tử phía kia một thân Tử sa tuấn lãng khác vời, lại bất giác ngước mắt nhìn nam tử phía trước. Suối tóc chàng đen tuyền óng mượt buộc hờ bằng một dải lụa trắng thêu hoa văn bằng chỉ kim tuyến buông trên khuôn vai rộng, dáng vóc chàng cao lớn như vậy, khiến cho người ta nhìn thấy liền không kìm được mà muốn nép vào, mang đến suy nghĩ: không có nơi nào an toàn, ấm áp hơn trong lòng nam nhân này. Mà cái suy nghĩ này ta đã có dịp trực tiếp cảm nhận, thực sự là êm ái đến mức vừa chui vào lòng chàng liền không muốn chui ra, trực tiếp ở đó ngủ một giấc an nhàn vui vẻ.

Nhị hoàng tử Trường Nguyên ôn nhuận thanh cao như ngọc quý, Tam hoàng tử Trường Vũ tuấn lãng mê hoặc như hoa mai trên tuyết trắng, còn Đại hoàng tử, kiếp trước ta cũng từng gặp hắn vài lần, Mộ Trường Minh ngạo khí ngút trời vững vàng như Thái Sơn muôn đời không đổ. Nghĩ đến đây, ta cảm khái sâu sắc: Quả nhiên đều là huynh đệ cùng một lò, đều “hại nước hại dân” như vậy!

So với Trường Nguyên, công bằng mà nói, tư sắc của Mộ Trường Vũ không hề kém cạnh, nhưng nói về khí chất lại không bằng.

Hắn đi tới gần bọn ta, gương mặt trác tuyệt, trên môi treo một nụ cười hòa nhã, đuôi mắt cong cong vui vẻ hành lễ với Trường Nguyên. Vẻ mặt này của hắn đem lại cho người đối diện một cảm giác rất hòa ái dễ gần, không để ý mà buông lỏng cảnh giác trên mình. Lớp mặt nạ này vẫn luôn là vũ khí lợi hại của hắn, bất luận là kiếp này hay kiếp trước, khoác lên mình nụ cười vô hại hiền hòa đến thế nhưng tay lại vấy máu của bao nhiêu người, một kẻ thật đáng sợ. Đồng thời, ta cũng thực tán thưởng khả năng diễn kịch của hắn.

Âm giọng Mộ Trường Vũ chứa đầy vui vẻ. “Nhị hoàng huynh, nghe tin hoàng huynh mới quay về kinh thành, đệ thực sự vô cùng cao hứng, liền muốn mời huynh đến phủ cùng nhau uống trà, hàn huyên đôi câu, hoàng huynh, mời!”

Trường Nguyên gật đầu với hắn một cái, nhàn nhạt cười trả lễ, rồi lại không nhanh không chậm bước vào đại sảnh, theo hướng mời của lão quản gia ngồi xuống một kỉ gấm chính giữa sảnh. Thái độ của chàng như vậy, thể hiện rất rõ ràng rằng chàng cùng vị Hoàng đệ này chẳng có mấy phần tình cảm. Ta cùng Điệp Phong đứng sau lưng chàng, Điệp Phong là hộ vệ thân tín luôn mang theo người của chàng, còn ta lúc này đang đóng vai tì nữ theo hầu.

Trước thái độ thờ ơ như vậy mà nụ cười trên môi Mộ Trường Vũ vẫn tươi tắn rạng rỡ như hoa nở mùa xuân, quả thật, da mặt vị Vương gia này cũng không phải là mỏng. Trong một khoảnh khắc, dường như trong ánh mắt của hắn xuất hiện tia trào phúng, rồi lại rất nhanh đã biến mất không còn chút tung tích, để lại chỉ là một đôi mắt trong trẻo như gương soi, đẹp đẽ vô ngần.

Hắn ung dung ngồi xuống kỉ gấm phía bên phải Trường Nguyên, ý cười vẫn nồng đậm không giảm, như là hắn đang thực sự vui đến mức không thể ngừng cười vậy. Bên ngoài đều nói Tam hoàng tử Mộ Trường Vũ là kẻ vô tâm vô phế, không có tiền đồ, suốt ngày chỉ biết chơi bời tùy hứng. Nhưng một kẻ hại người mà còn có thể ung dung vui vẻ như hắn, tâm cơ không thể tầm thường, thậm chí đem so với Đại hoàng tử thâm trầm lạnh lùng “có tiền đồ” kia nhất định còn hơn vài phần. Kiếp trước là ta đã đánh giá thấp hắn nên mới để Trường Nguyên năm lần bảy lượt bị hắn hại. Hiện tại, ta vô cùng hiểu kẻ trước mặt này. Hắn cơ trí có thừa, so với Trường Nguyên không có chút hứng thú với quyền lực lại vô cùng có dã tâm. Có thể nói, trên bàn cờ của quyền lực, kẻ vô hại nhất là hắn, kẻ lợi hại nhất là hắn, kẻ đáng sợ nhất cũng chính là hắn. Muốn nắm giữ ván cờ này trong tay, không thể không trừ bỏ Mộ Trường Vũ.

Mộ Trường Vũ sai người mang trà lên. Ngay lập tức, sau tấm bình phong ở phía trong, một tì nữ nâng khay trà uyển chuyển bước ra. Chén trà làm bằng sứ trắng men trắng, bên trên vẽ mẫu đơn đỏ rực, nhìn qua không quá trân quý nhưng cũng được coi là tỉ mỉ đẹp mắt. Trường Nguyên nâng chén trà, nhấc nắp lên, một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu theo hơi trà bay lên tỏa ra xung quanh. Mùi hương này thực sự là rất đặc biệt, giống như mùi hoa đào, nhưng lại dường như không giống lắm, không quá nồng đậm mà nhẹ nhàng vừa phải, khiến người hít vào đều cảm thấy vô cùng thư thái.

“Mùi hương của trà này rất tốt.” Trường Nguyên vốn là người thích trà, cuối cùng vẫn không kìm chế được mà cất lời khen ngợi.

Mộ Trường Vũ vui mừng ra mặt. “Đệ biết Hoàng huynh là người thích trà nên đã đặc biệt chuẩn bị cho huynh loại trà này, không chỉ hương thơm mà mùi vị cũng rất đặc biệt.”

Trường Nguyên khẽ nhướng mày, nhấp môi nếm thử, quả nhiên sau đó lại cất giọng tán thưởng. “Mùi vị cũng rất tốt, quả là một loại trà hảo hạng.”

Nhìn thấy chàng hưng phấn như vậy, hẳn nhiên là đã bị cuốn hút bởi tách trà này rồi.

Mộ Trường Vũ cũng nhấp một ngụm trà, trên mặt vẫn là ý cười không đổi. “Đệ là kẻ trần tục, uống vào chỉ thấy mùi vị nó dễ chịu hơn trà bình thường, không thể thực sự thưởng thức nó như Hoàng huynh, trà ngon như vậy để ở phủ đệ cũng phí, Hoàng huynh đã thích, đệ liền sai người mang đến phủ Hoàng huynh.”

Trường Nguyên không có ý từ chối, lại nhấp thêm một ngụm trà, hơi tĩnh thần lại thưởng thức hương trà nhè nhẹ. “Cảm tạ ý tốt của Hoàng đệ, ta quả thực rất thích trà này, chẳng hay tên của nó là gì?”

Mộ Trường Vũ tươi cười, ánh mắt như mặt hồ khẽ động, xao xuyến lòng người. “Tên nó là: Đào hoa tiếu đông phong.”

Đào hoa tiếu đông phong. Cái tên thật hay, rất có phong vị. Ta khẽ nở nụ cười. Tam vương gia, ta thực tán thưởng thủ đoạn hoa mỹ của ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.