Ngày tổ chức đại yến cuối cùng cũng đến, ta dậy từ sớm, đặc biệt dành thời gian trang điểm thật tỉ mỉ. Người ta chẳng phải vẫn nói, diện mạo chính là niềm kiêu hãnh của nữ nhân hay sao? Dù gì thì trong ngày quan trọng như thế này, ta cũng đâu thể qua loa đại khái như bình thường được.
Ly Tâm đẩy cửa phòng đi vào vừa đúng lúc ta vừa trang điểm xong, mới quanh ra nhìn nàng một cái. Không ngờ lại bắt dặp được biểu cảm vô cùng kì quái của nàng, mắt trợn tròn lên, khóe môi run rẩy thốt lên mấy lời trong tâm trạng tràn đầy kinh hãi: “Tiểu... tiểu thư... là tiểu thư sao?”
Ta giật giật khóe mắt, quay mặt đi: “Không phải ta thì còn là ai?”
“Tiểu thư... hôm nay tiểu thư đúng là xinh đẹp đến mức khiến nô tỳ... kinh hãi.”
Cái gì mà đẹp đến mức kinh hãi, Ly Tâm này có biết nói chuyện không vậy? Ta cười khan đỡ chán, thật đúng là...
“Mau đến đây giúp ta vấn tóc.”
Nghe đến đây, Ly Tâm mới như giật mình vụng về đáp dạ một câu rồi lật đật đi tới, lúc cầm chiếc lược ngà trên bàn lên lại nhòm vào gương đồng một cái, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nói: “Tiểu thư, bình thường không được thấy tiểu thư tự mình trang điểm, không ngờ... tay nghề của tiểu thư lại tốt đến mức này!”
Ta cười cười, đáp: “Cũng được.” Không cần phải kích động đến thế chứ?
“Tiểu thư” nàng lại vừa chải tóc vừa huyên thuyên không ngừng: “Diện mạo này, so với Nhị tiểu thư không hề thua kém chút nào đâu! Nô tỳ có thể khẳng định. Hôm nay, tiểu thư nhất định sẽ khiến quần chúng ở đại yến mở rộng tầm mắt!”
Hình như là tâng bốc hơi quá lời rồi, ta chẳng biết nói sao, đành mặc kệ nàng tiếp tục líu lo bên tai như chim khuyên bắt được mồi đang vui mừng đến phát điên, tự mình nhìn ngắm lại tác phẩm của mình một hồi. Diện mạo được tô vẽ vô cùng hoàn hảo đang mỉm cười hài lòng trong gương, ta thầm cảm thán, đúng là người đẹp ba phần nhân sắc, bảy phần phấn son.
Nói đến tay nghề trang điểm có khả năng đổi trắng thay đen này của ta, còn không phải là do tháng ngày sống trong thanh lâu rèn luyện tích lũy được hay sao? Ta không tránh được cảm giác chua xót trào dâng trong lồng ngực, nhớ lại tháng ngày ấy, nói thế nào cũng khó mà vui vẻ cho đươc. Vật lộn ở chốn son trần phấn tục ấy, ta ít nhiều cũng đã trưởng thành lên không ít. Có thể nói, trải nghiệm đau khổ luôn mang lại cho con người ta không ít bản lĩnh đấu tranh giành giật, ngược lại không trải qua đau khổ, có lẽ ta bây giờ vốn dĩ không tồn tại.
Điểm trang điêu luyện, vốn dĩ là món nghề tối thiểu mà nữ nhân chốn bán sắc mua hương phải thành thạo, ta chợt nhớ đến người đã dạy ta những thứ này, Hồng Ngưng, đệ nhất mỹ nữ Dạ Đài Lâu.
Ta nghĩ, nếu kiếp này còn có duyên phận trùng phùng, ta nhất định sẽ giúp Hồng Ngưng ra khỏi Dạ Đài Lâu. Chỉ là, tỷ ấy vốn dĩ rất ít khi xuất hiện, có gặp được hay không, vẫn phải chờ số trời.
“Ly Tâm, mấy hôm nay ở chỗ Đại phu nhân có động tĩnh gì không?”
“Dạ, lão gia gần đây có vẻ vẫn còn giận Đại phu nhân, cũng không tìm đến Kính Vân Viện nữa, ngược lại Đại phu nhân ngày nào cũng bớt thời gian xuống bếp hầm canh mang đến cho lão gia. Nhị tiểu thư thì không có hành động gì đặc biệt, chỉ ngày ngày ngồi ở hiên viện luyện nhạc khúc thôi.”
Ta khẽ gật, tỏ ý đã nghe.
Xem ra, phụ thân đối với chuyện lần trước thực sự có bận tâm không nhỏ, điều này chỉ khiến ta càng thêm hoài nghi đối với cái chết oan ức của mẫu thân mười năm về trước.
“Tiểu thư, người muốn vấn kiểu tóc gì?”
Tiếng Ly Tâm vang lên cắt đứt dòng tư tưởng rối ren, ta thất thần nhìn vào trong gương một lúc, hồi lâu mới lên tiếng: “Nhược thủy kế.”
“Vâng. Tiểu thư chọn trâm đi, chút nữa nô tì giúp người gài lên.”
Ta không đáp, mở ngăn kéo hộc tủ ra, ánh mắt lướt qua một chuỗi hàng trâm gài xinh đẹp lấp lánh, hạ tay lấy đôi trâm ngọc tạc hình mẫu đơn bên trong cùng ra, cùng với bộ diêu màu xanh lam đặt lên bàn. Dời tay đến một hộp gẩm nhỏ đặt cạnh gương đồng, lấy chiếc vòng tay phỉ thúy bên trong ra, đeo lên cổ tay. Ta nheo mắt nhìn sắc xanh của ngọc phản chiếu ánh sáng trở nên trong vắt lóng lánh vô cùng mê hoặc, cảm thấy tương đối hài lòng, đưa tay lên ngắm nghía hồi lâu. Thứ này Bạch Lưu Thanh Uyển tặng cũng đẹp mắt lắm!
“Tiểu thư, xong rồi, gài nốt bộ diêu lên là có thể ra đứng lên thay y phục rồi.”
Ta khẽ gật, im lặng ngồi chờ Ly Tâm cẩn thận gắn diêu lên, xong xuôi liền ngồi trước gương nhìn ngắm tổng thể một hồi.
Cho dù có chút ngạo mạn, nhưng ta thực sự cảm thấy, hôm nay mình... đẹp thật...
Đợi Ly Tâm đến bên tủ lấy ra hộp y phục Trường Nguyên chuẩn bị mang đến, ta đã đứng dậy cở bỏ áo choàng bên ngoài vắt lên bình phong.
“Tiểu thư, để nô tỳ hầu tiểu thư.”
“Được.”
Ly Tâm mở hộp gỗ ra, gỡ giấy phủ, dùng hai tay nâng tấm y phục lên, vải lụa mịn màng như nước chảy xuống, hoa văn mẫu đơn thêu bằng chỉ vàng lấp lánh ẩn hiện sinh động tinh tế. Ta đứng thẳng người lên, dang ngang tay để Ly Tâm cẩn thận giúp mình mặc vào từng lớp y phục.
Y phục này quả nhiên mặc rất vừa người, vô cùng thoải mái, kiểu dáng thanh thoát đơn giản, màu sắc nhẹ nhàng, hoa văn trang nhã, càng nhìn càng cảm thấy “cảnh đẹp ý vui“. Ta xoay trái xoay phải một hồi, đúng là lâu rồi mới mặc được bộ y phục vừa ý như vậy, không khỏi cao hứng một phen.
Bộ y phục này không được trân quý và giá trị như thứ mà Đại phu nhân mang đến cho ta, cũng chẳng lộng lẫy xa hoa bằng, thế nhưng lại là bộ y phục mà ta cảm thấy hợp ý nhất, chọn y phục, quan trọng vẫn là cảm giác thoải mái mới được.
Ly Tâm đứng bên cạnh ngắm nghía, không ngớt lời khen ngợi: “Tiểu thư, vương gia người đúng là có mắt nhìn quá đi, y phục này thực sự rất hợp với tiểu thư, đẹp vô cùng!”
Ta gật đầu, ngắm nhìn bản thân lại lần cuối qua chiếc gương đứng rồi lấy một chiếc áo sa mỏng choàng lên. Vuốt mép áo một cái, ta nói: “Ly Tâm, đến giờ rồi, chúng ta đi!”
Ly Tâm cúi đầu đáp: “Dạ.”
Dảo bước về phía cổng lớn của phủ đệ, ta cảm thấy một cảm xúc rạo rực khe khẽ nhen nhóm.
Xe ngựa đã đứng chờ sẵn bên ngoài, nhưng chỉ còn lại một cỗ. Mã quản gia đứng dưới xe ngựa, vừa nhìn thấy ta bước ra thì cúi đầu cung tay kính cẩn: “Đại tiểu thư, Lão gia, phu nhân và Nhị tiểu thư đã đi trước rồi, cỗ xe ngựa này là lão gia sai người chuẩn bị cho tiểu thư.”
Ta nhìn cỗ xe một cái, mỉm cười gật đầu với Mã quản gia rồi vịn tay vào Ly Tâm bước lên.
Chuẩn bị xe ngựa cho ta? hành động này của phụ thân có chút khiến ta băn khoăn, chẳng lẽ chuyện y phục lần trước người cảm thấy... có lỗi với ta...? Thôi đi, suy nghĩ nhiều quá rồi.
Ta không nhớ rõ ràng vị trí của Đại vương phủ, chỉ biết nơi đó cách Tướng phủ không xa, quả nhiên ngồi xe hơn một khắc là đã đến nơi.
Ta vén rèn kiệu, nhìn thấy cổng lớn Đại vương phủ treo đèn kết hoa rực rỡ, người ra kẻ vào nhộn nhịp, không khí vô cùng náo nhiệt, trong lòng cũng háo hức thêm mấy phần.
Bên ngoài, Ly Tâm khẽ giọng gọi: “Tiểu thư, đến rồi, xuống xe thôi.”
Ta thả tay, rèn xe buông xuống trả lại không gian trong xe một màn tối tăm, khẽ giọng cười, ta nhấc người, mở cửa xe đi ra.
Đặt chân xuống đất bằng, ngẩng cổ nhìn lên bức hoàng phi đầy kiêu ngạo “Trường Minh Vương Phủ”, ánh nắng chiếu xuống khiến ta khẽ nheo mắt: “Ly Tâm, đi thôi.”
Bước chân qua ngưỡng cửa Vương phủ, ta như có như không cảm giác đang có rất nhiều ánh nhìn bắn về phía mình, tò mò có, bàn tán có, ngưỡng mộ cũng có.
“Tiểu thư, mọi người đang nhìn tiểu thư kìa.”
Khóe môi điều chỉnh một độ cong vừa phải, ta đi tới chỗ Quản gia vương phủ báo tên.
Quản gia đã ngoài năm mươi, khuôn mặt tròn trịa phúc hậu, khi cười vài nếp nhăn xô lại, ánh mắt rủ xuống có vẻ hiền hòa, khi nhìn ta lại ánh lên thứ ánh sáng gì đó không rõ ràng: “Tiểu thư, xin hỏi tiểu thư là tiểu thư phủ nào.”
Ta nghiêng nghiêng đầu, dùng khăn tay che miệng: “Tướng phủ Đại tiểu thư Bạch Lưu Thanh Vũ.”
Nghe xong, vị quản gia già có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó lại gật gù như đã hiểu ra chuyện gì, cúi người hướng tay vào phía trong: “Tiểu thư, đi thẳng vào bên trong là sân lớn tổ chức Yến hội rồi, mời!”
Ta gật đầu cảm tạ một cái rồi dẫn Ly Tâm dời đi.