“Tiểu Vũ, lại đây với mẫu thân nào!”
Trước hiên, một tiểu hài tử bụ bẫm xinh xắn, hai má hồng hồng tròn tròn như hai cái bánh bao nghe tiếng gọi liền đáp “Dạ” một tiếng rồi lao vào vòng tay mẫu thân đang đứng bên trong.
Dương Linh dang tay đón lấy Tiểu Vũ, ánh mắt âu yếm nhìn hài tử trong lòng, trên môi nở nụ cười ấm áp ngọt ngào: “Tiểu Vũ, con nói mẫu thân nghe, hôm nay con đã học được những gì?”
Tiểu Vũ giương đôi mắt tròn xoe sáng ngời lên nhìn nàng, khóe môi trẻ con nở nụ cười vui vẻ rạng rỡ như nắng ban mai, giơ ngón tay đến trước mặt, vừa đếm ngón tay vừa đáp: “Dạ, con học được Tam Tự Kinh, Nữ Tắc, còn có cả Hoa Tâm Tập, mẫu thân mẫu thân, Tiểu Vũ có giỏi không?”
Ý cười trong mắt Dương Linh càng thêm nồng đậm, tình cảm chứa chan không hề che dấu, nàng đưa bàn tay trắng như men sứ lên, xoa đầu hài tử trong lòng, gật gù: “Giỏi, Tiểu Vũ là giỏi nhất.”
Tiểu Vũ được khen rất vui vẻ, đôi mắt sớm đã vì cười mà nheo lại thành hai mảnh trăng khuyết cong cong, ôm cổ mẫu thân, giọng nói của trẻ con trong trẻo cất lên màng đầy niềm hân hoan hạnh phúc: “Mẫu thân, Tiểu Vũ giỏi như vậy, phụ thân sẽ thích Tiểu Vũ phải không?”
Một đứa trẻ như Tiểu Vũ lúc đó không thể nhận ra Dương Linh đang ôm mình toàn thân cứng đời, nụ cười trên môi đông cứng lại, như một thứ đồ thủy tinh mỏng manh lúc này rơi xuống đất, vỡ nát.
Ánh mắt lấp lánh nàng phút chốc như khóm lửa bị người ta dẫm đạp, lụi tàn thê lương. Ngay cả chính Dương Linh cũng không thể khống chế được lúc ấy cất lên chất giọng khản đặc mà đầy đau đớn như thế: “Ừ, phụ thân sẽ thích Tiểu Vũ nhất.”
Tiểu Vũ từ nhỏ đã rất thông minh, mà nói là thần đồng cũng chẳng quá, hai tuổi học chữ, ba tuổi đọc sách, trí tuệ của một đứa trẻ như nàng khiến bao người phải ao ước ghen tị. Lúc này, Tiểu Vũ nhạy cảm đã thoáng nhận ra thái độ của mẫu thân có gì đó không đúng, nhưng suy cho cùng nàng vẫn chỉ là một hài tử, không thể chỉ là thái độ đó không đúng chỗ nào.
Nhăn đôi lông mày ngắn củn, ánh mắt Tiểu Vũ cũng sâu hơn lúc trước mấy phần: “Mẫu thân... sao vậy?”
Dương Linh nhìn nàng, cũng chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ mà không biết nói gì.
“Đại phu nhân!” Tiếng thị nữ từ bên ngoài truyền tới, nghe rất quen, Tiểu Vũ nhận ra ngay đây là thị nữ thiếp thân của mẫu thân - Khánh Ngọc.
Dương Linh nghe giọng Khánh Ngọc gấp gáp như thế, trong lòng thoáng có dự cảm không lành, mày thanh khẽ nhíu: “Có chuyện gì?”
Khánh Ngọc từ bên ngoài tiến vào, bước chân vội vàng rối loạn, đầu cúi thật thấp không nhìn rõ biểu cảm. Đến trước mặt Dương Linh, Khánh Ngọc lập tức quỳ sụp xuống, đôi vai run lên từng hồi, giọng nói mỏng manh như sắp khóc đến nơi: “Phu nhân, bên... bên ngoài... ở hồ sen phát hiện... có... có xác hài tử... là...”
Đồng tử đen láy của Dương Linh co lại, nàng bất giác siết chặt nắm tay, cũng ôm chặt Tiểu Vũ hơn như muốn bảo vệ. Trong lòng nàng hiện lên một khuôn mặt nam hài bụ bẫm đáng yêu chỉ vừa mới biết đi được vài tháng, lòng thoáng run rẩy... Nếu... chẳng lẽ...
“Là ai?” Dương Linh hỏi, giọng nói xen vào cả sự sợ hãi lẫn sốt ruột.
Khánh Ngọc quỳ trên đất run rẩy giật mình, lại đột nhiên dập đầu một cái thật mạnh, giọng nói của nàng lúc này như muốn khóc òa: “Phu nhân, là tam thiếu gia! Là tam thiếu gia!”
Tam thiếu gia!
Ba chữ ngắn ngủi đánh thẳng vào ngực Dương Linh một đòn chí mạng, nàng bỗng chốc đờ ra, cũng quên cả phản ứng.
Tiểu Vũ nằm trong lòng Dương Linh khẽ cựa quậy, vừa rồi cũng đã nghe toàn bộ, nhưng lại có vẻ không được rõ ràng lắm, Khánh Ngọc nói... ý nàng là tam đệ đệ của Tiểu Vũ chết trong Ngưng Bích Hồ?
Không đợi Tiểu Vũ tiêu hóa được hết tin tức đáng sợ này, Dương Linh đã đột ngột đứng thẳng dậy, lao ra khỏi biệt viện, tiến về phía Ngưng Bích Hồ bên ngoài. Tiểu Vũ trong lòng không an, lật đật chạy theo.
Lúc đên bên hồ, chỉ nhìn thấy ở bên kia, một đám người đang quây lấy gì đó trên bờ, nháo nháo nhác nhác, vô cùng khẩn trương, xem ra “thứ” kia rất quan trọng.
Mắt thấy mẫu thân cứ như kẻ mất hồn đi tới bên đám đông kia, Tiểu Vũ cũng theo sau, đến gần rồi, đám hạ nhân xung quanh nhận ra sự xuất hiện của Đại phu nhân cũng tránh sang một bên, cúi đầu thật thấp.
Nhờ không gian được mở ra, Tiểu Vũ nheo nheo đôi mắt to tròn, nhìn thấy dưới đất là một hài tử nhỏ bé đang nằm bất động. Khuôn mặt bầu bĩnh, cái mũi cao cao kia... chính là tam đệ đệ của nàng, Bạch Lưu Thanh Quân.
Người xung quanh nói... Thanh Quân đã chết rồi... chết vì đuối nước.
Tiểu Vũ còn nhỏ, thường ngày không tiếp xúc với tam đệ đệ này quá nhiều nên thật ra cũng không có mấy tình cảm gì, tối thiểu chỉ biết nhận mặt mà thôi. Vì thế, lúc này, Tiểu Vũ không hiểu vì sao mẫu thân lại quỳ sụp xuống trước thi thể tam đệ đệ mà khóc... Mẫu thân của Tiểu Vũ mạnh mẽ kiên cường như thế... bây giờ lại khóc...?
Mấy chuyện tiếp theo, Tiểu Vũ không biết vì nàng đã sớm được Khánh Ngọc dẫn về hậu viện của Ngưng Bích Viện, đóng cửa không cho ra ngoài. Từ hôm đó, Tiểu Vũ cũng không gặp lại mẫu thân nữa.
Có một lần, Tiểu Vũ lén trốn ra ngoài tìm mẫu thân, nhưng tìm quanh Ngưng Bích Viện đều không có, thế là nàng nghĩ có lẽ mẫu thân đã đến chỗ phụ thân bèn đến Thương Trạch Viện tìm. Đúng là mẫu thân đang ở Thương Trạch Viện, có điều, nhìn mẫu thân quỳ trước sảnh đường, Tiểu Vũ sợ hãi dùng tay nhỏ ôm chặt cái miệng muốn la lên vì hoảng hốt của mình.
Dương Linh đã mấy ngày không ăn không ngủ, quỳ trước sảnh Thương Trạch Viện chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng... người đàn ông đó vẫn không tin nàng...
Hắn không tin nàng trong sạch.
Gương mặt tiều tụy xanh xao, ánh mắt thất thần hướng đến vị trí chủ vị giữa sảnh trống rỗng mà người đàn ông đó thường ngồi, nàng thấy hoàn cảnh lúc này của mình thật buồn cười, buồn cười đến đáng thương.
Bờ môi khô nứt nẻ khó khăn vẽ nên một nụ cười tự giễu, bàn tay nàng giờ đã không còn sức để siết lấy nữa, buông thõng trên mặt đất lạnh giá, cái lạnh ấy ngấm vào tận xương thịt, làm đóng băng con tim yếu đuối thoi thóp lúc này.
Dương Linh tự cười bản thân sao lại bất lực đến thế? sao lại vô dụng đến thế?
Nàng thể chất yếu kém, lần đầu sinh nở khó khăn đã suýt lấy đi tính mạng của nàng, đời này không thể sinh cho hắn một đứa con trai là nàng có lỗi với hắn. Vì thế, khi hắn đón người phụ nữ khác về, nàng cũng không có mảy may phản đối, thậm chí, nàng còn đối xử rất chu đáo với nàng ta..
Hà Hinh mang thai lần đầu, sinh được một nữ hài, hắn đã thất vọng bao nhiêu, nàng còn ở bên cạnh hắn ngày đêm an ủi động viên, cũng thường xuyên đến thăm nom sức khỏe cho tiểu thiếp của hắn. Dương Linh hiểu, nàng không thể sinh con được nữa, thế nhưng người phụ nữ này thì có thể.
Cho dù Dương Linh có đau đớn bao nhiêu khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu ân ái với người phụ nữ khác, nàng cũng không thể tỏ ra đố kị, ghen ghét, nàng chỉ có thể dấu diếm rơi những giọt nước mắt lặng lẽ giữa đêm lạnh cô đơn. Nàng cứ nghĩ cho dù Hà Hinh có xuất hiện đi chăng nữa, giữa nàng và hắn vẫn còn tồn tại tình nghĩa phu thê kết tóc, vẫn tồn tại tình yêu son sắt vằng vặc như trăng, vẫn còn đó những lời thề non hẹn biển giữa hai người, mọi thứ sẽ không có gì thay đổi cả...
Nàng đã tin như vậy.
Nhưng sự thật lại giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Dương Linh không chút kiêng nể, mọi tình cảm hạnh phúc yêu thương trước đây cũng tựa như bọt nước tan đi không để lại chút dấu vết. Hắn lại có thể công khai ở trước mặt nàng ôm ấp chiều chuộng tiểu thiếp, thứ còn lại hắn dành cho nàng chỉ là ánh mắt lạnh giá khiến toàn thân nàng run rẩy.
Đến khi Hà Hinh sinh được con trai, Dương Linh đã hoàn toàn trở thành một Đại phu nhân hữu danh vô thực, đã sớm bị hắn quẳng ra sau đầu. Nhưng cho dù thế, đứa con trai kia cũng là cốt nhục nối dòng của Bạch Lưu gia, nàng vẫn sẽ yêu thương và chăm sóc nó, cho dù nó có không phải do nàng sinh ra đi nữa.
Nàng bảo vệ Tiểu Vũ, cũng bảo vệ Thanh Quân và Thanh Uyển, nàng coi chúng đều như con ruột của mình, chưa bao giờ thiên vị cái gì.
Thế nên khi nhìn thấy thi thể bất động của Thanh Quân nằm trên nền cỏ nhuốm đầy bùn đất hôi hám, nàng đã khóc...
Rất lâu rồi nàng mới khóc... Mất đi Thanh Quân cũng chẳng khác nào cắt đi một khúc ruột của nàng, đau đớn đến váng vất đầu óc, cuối cùng nàng cũng khóc đến mức ngất đi.
Ai ngờ khi tỉnh lại, người trượng phu đã rất lâu chưa từng gặp mặt lại đứng trước giường của nàng, vẫn là khuôn mặt anh tuấn như thuở đầu gặp gỡ, nhưng tình cảm trong ánh mắt hắn dành cho nàng đã sớm không còn nữa, thay vào đó chỉ còn sự lạnh lẽo thấu tận tâm can, thậm chí còn ẩn hiện sát khí khó che giấu. Hắn đang kiềm chế, kiềm chế để không ngay lập tức lao đến bóp chết nàng.
Dương Linh nhìn hắn, khó nhọc nở mộ nụ cười khổ sở, nàng là người thông minh, dĩ nhiên biết Bạch Lưu Kính đang nghĩ gì. Chỉ là người đàn ông này, nếu là khi trước sẽ không bao giờ nghi ngờ nàng. Nhưng hiện tại mọi thứ đã thay đổi, hắn lại dùng ánh mắt này để đối diện với nàng, nàng hiểu, trong lòng hắn đã sớm khẳng định là nàng làm.
Hắn không tin nàng nữa.
Giọng nói của hắn giá lạnh không mang theo chút tình cảm nào, chỉ có mệt mỏi không thể che dấu: “Tại sao nàng phải độc ác như thế?”
Dương Linh đau đớn nhắm mắt, nàng không muốn nhìn khuôn mặt ấy thêm nữa, độc ác ư? Hắn nói nàng độc ác ư?
Nàng không trả lời, Bạch Lưu Kính dường như cũng đứng trước giường nàng rất lâu.
“Nàng hại Thanh Quân, ta bắt nàng phải đền mạng!” Sau cùng, hắn gầm lên một câu như thế rồi quay người bỏ đi.
Đền mạng? Trên khóe mắt nàng, một giọt lễ ấm nóng mang theo nỗi thống khổ đau đớn xé gan xé ruột trượt xuống, nụ cười méo mó đến tệ hại. Đền mạng? Mạng này nàng không tiếc, thế nhưng nàng đi rồi, ai sẽ chăm sóc Tiểu Vũ?
Đến khi vừa xuống giường được, Dương Linh lập tức đến Thương Trạch viện, quỳ trước sảnh đường, nàng không làm, nàng chỉ hy vọng hắn tin nàng.
Nhưng đã ba ngày rồi, hắn thậm chí còn không thèm liếc nàng lấy một cái.
Dương Linh cắn môi, cơn đói đánh vào tâm trí, khiến cho đầu óc nàng váng vất muốn ngất đi, thế nhưng nàng lại cố chấp giữ mình tỉnh táo, bóng lưng nàng thẳng tắp kiên cường nhưng lại cô độc đến đau lòng.
Đánh đổi cả cái mạng này, kiêu ngạo cả đời chỉ hèn mọn một lần, cầu hắn quay đầu, dù chỉ một cái.