Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?

Chương 20: Chương 20: Phấn độc




Trường Nguyên vẫn mân mê bàn tay ta, dường như có chút lơ đãng: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Ta ngước nhìn sắc trời đen kịt, một làn gió mát lại thổi qua, mái tóc buộc hờ bỗng chốc xõa tung. “Cũng không có gì... mà nói vậy, yến tiệc đó Dương tỷ tỷ cũng đến chứ?”

“Chắc sẽ đến chứ, Dương Quốc công cũng đến đấy, đã nhận thiệp rồi.”

Một tay ta nằm trong tay chàng, tay còn lại tiếp tục đan vào mái tóc mềm mại mát rượi như nước của chàng, những lọn tóc đen bóng cứ thế chảy xuống, len lỏi giữa kẽ tay, cảm giác vô cùng khoan khoái.

“Trường Nguyên này, có chuyện muội muốn nhờ huynh giúp một chút, được không?”

Chàng nở nụ cười rạng rỡ, nheo nheo mắt gật đầu: “Chỉ cần là việc muội muốn, nói đi”

Ta hơi nghĩ ngợi một lát: “Ừm... thế này, huynh chuẩn bị giúp muội một bộ lễ phục, màu sắc không cần quá rực rỡ, cũng không cần cầu kì, đủ nhìn là được.”

Trường Nguyên lắng tai nghe, cũng không tỏ ra biểu cảm gì nhiều, giọng nói nhàn nhã: “Được, bao giờ muội cần?”

“Cuối tháng.”

“Lúc đó ta sẽ mang tới.”

Ta hài lòng, lại nghe tiếng gió lùa vào tán cây xào xạc vui tai, tâm hồn lúc này vô cùng thư thái: “Trường Nguyên, nếu muội làm chuyện có lỗi với huynh, huynh có giận muội không?”

Trường Nguyên gối đầu lên đùi ta được một lúc, dường như đã hơi buồn ngủ, khẽ ngáp một cái, lười nhác đáp: “Giận chứ, phải giận chứ.”

Ta dút tay ra khỏi mái tóc chàng, chầm chậm vuốt nhẹ cho chúng nằm yên rồi đặt tay lên vai chàng, vỗ nhịp đều đều. Giọng nói ta lúc này dường như cũng mềm lại, có chút mơ hồ, chắc ta cũng buồn ngủ rồi: “Huynh ngủ một lát đi, một chút nữa muội gọi huynh dậy.”

“Ừm.” Chàng không nghịch tay ta nữa, ngoan ngoãn xoay người ôm lấy eo ta, như một con mèo lớn lười biếng rúc vào chỗ ấm áp mà ngủ một giấc ngon lành.

Cảm giác này thật yên bình, yên bình mà ấm áp.

Cà đời này ta chẳng cầu gì, chỉ hy vọng “Nhất thế quân an.”

***

Sáng hôm trước Bạch Lưu Thanh Uyển vừa đến cầu chuyện hôn sự, sáng sớm hôm sau Kính Vân viện đã cho người mang đồ đến. Là vài bộ y phục bình thường nhưng chất liệu khá tốt, một ít đồ trang điểm và trang sức các loại. Ta hiểu ý của Đại phu nhân, gửi đồ đến một mặt là tỏ ý cảm kích, một mặt là muốn nhắc nhở ta, muốn có một cuộc sống dễ chịu, nhận được hôn sự tốt, tất cả đều là nhờ ta có một vị muội muội tốt như Bạch Lưu Thanh Uyển.

Hôn sự tốt, đúng là tốt thật.

Xem qua một hồi, xong xuôi, ta giao hết cho Ly Tâm sắp xếp. Dù sao ta sống hơn mười năm, chưa từng có những thứ đó vẫn sống rất ổn, trong mắt ta, đồ tốt đến mấy nhưng là đồ của Kính Vân viện, ta đều không có hứng thú.

Ly Tâm dàn xếp chỉnh chu một lượt liền vui vẻ đến bên sạp tre chỗ ta đang ngồi đọc sách, vừa ngắm vườn hoa đơm nụ sắp nở, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mắt trời chói chang: “Tiểu thư người xem, hoa chúng ta trồng sắp nở rồi, chắc sẽ đẹp lắm.”

Ta đang mải đọc sách, cũng chẳng có tâm tư lắm, đại khái đáp: “Ừ, chắc sẽ đẹp lắm.”

Ly Tâm nghe ta đáp, chắc đã nhận ra ta không để tâm lắm đến chuyện nàng vừa nói, cũng không nói gì tiếp nữa, tiếp tục im lặng ngồi bên sạp tre đưa mắt nhìn ra vườn hoa nhỏ.

Mãi đến khi ta đã đọc xong sách, mới gập lại định mang vào trong cất, Ly Tâm mới như nhớ ra cái gì, lên tiếng: “Tiểu thư, bộ lễ phục bằng lụa Vân Sa lần trước Đại phu nhân mang tới, sao vẫn chưa thấy tiểu thư mặc thử lần nào.”

À, ta nhớ là đã nhét nó xuống dưới gầm giường rồi.

“Không có hứng thú.”

Ly Tâm nhìn ta vẻ khó hiểu: “Nô tì thấy nó rất đẹp mà, chắc sẽ hợp với tiểu thư lắm đấy, tiểu thư mau thử xem!”

Ta chẳng nói gì nữa, chỉ lắc lắc đầu đi vào nội viện.

Đằng sau lưng vẫn thấy tiếng Ly Tâm gọi với theo: “Tiểu thư, tiểu thư... “

Ta không muốn thử bộ y phục đó, nó rất đẹp, nhưng ta hoàn toàn không có chút hứng thú nào.

Thứ phấn trên người ta thường dùng rất nhẹ, là La Hoa phấn bào chế từ cỏ và hoa Tiểu Đơn Tử, mùi hương cũng rất nhạt, người bình thường nếu không tiếp xúc quá gần thì sẽ không thể ngửi ra được. Nhưng chi tiêu vật phẩm các viện đều do Kính Vân viện quản lý, cả La Hoa phấn ta dùng cũng vậy, trước khi đến tay ta đã bị Kính Vân viện kiểm tra qua một lượt rồi.

Mà trên bộ y phục kia cũng có rắc một loại phấn mùi hương cực nhạt, là Diệu Ninh phấn - loạn phấn được trộn từ thảo mộc do người trấn Diệu Ninh ngoài thành bào chế, có tác dụng khử mùi hôi cho quần áo, làm sạch y phục.

Thế nhưng thành phần của La Hoa phấn và Diệu Ninh phấn kị nhau, chỉ cần tiếp xúc một lần là sẽ phát sinh phản ứng, bộ y phục đẹp đẽ đó, ta thử xong, không quá mười ngày sẽ biến thành đống vải rách không nhìn ra bộ dạng.

Tất cả những thứ đó ta đều biết được qua “Thiên Phấn Tập.” Trong đó viết, La Hoa phấn có mùi hương của hoa Tiểu Đơn Tử dịu nhẹ, hơi ngọt, trong khoảng cách một bước chân mới có thể nhận ra, nhưng cũng không rõ ràng, mùi hương cũng dễ nhầm lẫn với Thiên Diệp phấn làm từ hoa Thiên Diệp. Còn Diệu Ninh phấn là một loại phấn dân gian, thường được dùng trong các hộ dân nghèo, trong thành phần có chứa rất nhiều thảo được dại không tên, mà lại khắc với La Hoa phấn. Hai thứ gặp nhau, có thể khiến y phục phân hủy trong mười ngày, làn da người mặc cũng theo đó mà bị dị ứng, mẩn đỏ.

Kiếp trước chính vì ta không đề phòng nên mới làm hỏng bộ y phục đó, tiếp theo không những bị phụ thân trách phạt mà còn bị cấm cửa ở nhà, không thể đến dự Yến tiệc ở phủ Đại vương gia. Lần này ta đã có kinh nghiệm, cất nó vào chỗ khuất tầm mắt, cũng không hy vọng nó bị cô nhóc Ly Tâm táy máy lấy ra xem thử. Từ lúc Đại phu nhân đưa đến, ta chưa từng chạm vào, cũng không có ý định chạm vào, ta chẳng tiếc một bộ y phục tinh sảo, ta chỉ tiếc tiền bỏ ra để trị bệnh mẩn đỏ ngoài da thôi.

Nhớ lần đó hai loại phấn kị nhau gây ra phản ứng, ta quả thực vô cùng thê thảm. Y phục hỏng thì thôi đi, đến cả da cũng hỏng nốt... Mấy ngày đầu chỉ là vài nốt nhỏ hơi khó chịu giống như muỗi đốt thôi, ai ngờ ngày càng nhiều, đến ngày thứ mười thì nhìn đâu cũng thấy những nốt ban đỏ nổi bần bật, thời tiết lại nóng, thực sự là dày vò đến phát điên... Nói thật, có đêm ta quá ngứa, còn có ý định chạy đến Ngưng Bích viện nhảy ùm một cái xuống hồ tắm...

Vậy đấy, làm gì có chuyện Đại phu nhân lại tốt bụng như thế, cái gì cũng có lý do của nó cả thôi. Hơn nữa, chỗ ta có bộ lễ phục may bằng lụa Vân Sa, chỗ Bạch Lưu Thanh Uyển còn có bộ lễ phục may bằng gấm Hoa Yên chỉ dành riêng cho phi tần trong hậu cung, so với lụa Vân Sa còn quý giá hơn nhiều.

Lần này, ta đã quyết sẽ đến Đại vương phủ bằng được, hơn nữa, bộ y phục kia, ta cũng sẽ không mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.