Hoa Thần Nguyệt Tịch

Chương 29: Chương 29




CHƯƠNG 28

Tác giả: Vị Lương

.

.

Vì vậy, trong môi trường tương đối hài hòa, phụ tử Tô Kỳ Tô Thần bình yên mà trải qua mấy ngày cuối năm.

Qua hết năm, nghỉ ngơi được ba ngày Tô Kỳ đã muốn hồi Trường Nhạc cung.

Ăn cơm tối xong, hai người ra ngoài tản bộ, Li Du cùng tiểu Hổ thức thời không đi theo, để cho bọn họ quãng thời giạn riêng tư.

 

Hiện tại trên đường không có mấy người, bởi vì…đầu năm, thời tiết lại lạnh, mọi người hâu như đều ở nhà bên lò lửa xum vầy ăn cơm, hưởng thụ cảm giác gia đình.

 

Dọc theo con đường vắng chậm rãi đi một hồi lâu, Tô Thần mới mở miệng: “Nếu như ngươi tin ta, lần này trở về dược kia ngươi nhớ kĩ trước khi ngủ thì uống, nêu hết kêu Tô Lục qua đây lấy.”

 

Tô Kỳ lên tiếng đáp ứng.

 

“Ngươi tin tưởng mười người kia sao?”

 

“Không, chúng ta với nhau theo nhu cầu.” Tô Kỳ nhàn nhạt nói, “Ta cấp sự che chở, bọn họ làm việc cho ta.”

 

“Mỗi người đều như thế sao?”

 

Tô Kỳ trầm mặc một chút, đột nhiên thay đổi chủ đề câu chuyện: “Ngươi biết ngươi đàn bà kia vì sao chết không?”

 

Tô Thần biết hắn nói người đàn bà kia là ai ── chính là mẫu thân tiểu Tịch với mình. “Có người nói là nội gian Khải quốc.”

 

“Trên thực tế, nàng cũng chưa làm gì phản bội Trường Nhạc cung.” Tô Kỳ bình tĩnh nói, “Chỉ là ta cần một cái mồi nội gián để ép Khải quốc, Minh Phi là nữ nhi Khải vương yêu thương nhất.”

 

Tuy rằng sự thực cùng suy đoán bản thân không khác biệt bao nhiêu, nhưng vẫn bất mãn Tô Kỳ lại giết ngươi vô tôi như thế, nhưng phải làm sao đây? Nàng nếu đã gả đi, cũng nhất định đã chuẩn bị tâm lý rồi.

 

“Ngươi đang tức giận?” Tô Kỳ chần chờ nhìn y.

 

“Y ngẩng đầu lên, thấy con ngươi trong suốt phẳng lặng nhìn mình, trong đó không tìm thấy một tia hổ thẹn, cuối cùng chỉ thở dài: “Không phải, ngươi có lập trường của ngươi.”

 

“Ngươi có thể hiểu, thật tốt.” Tô Kỳ cười nhẹ.

 

“Như vậy, ngươi vì sao muốn giữ Trường Nhạc cung? Nơi đó với ngươi rất quan trọng sao?”

 

“Cũng không phải là quan trọng.” Tô Kỳ suy nghĩ một chút, trả lời,: “Người dù sao cũng cần một chỗ đặt chân, ta không thích người khác xâm nhập chỗ của ta.”

 

…Chỗ ngươi đặt chân thật là lớn.

 

Hiểu được ý tứ trong mắt Tô Thần, Tô Kỳ cười cười: “Trước đây tiền bối cũng không biết nó thành cái sản nghiệp lớn như vậy, lúc đầu chỉ là tùy tiện chỉnh sửa một cái sơn trang, sau đó chậm rãi biến thành như vậy.” Nói xong, lại ôn nhu nhìn Tô Thần, khe khẽ nói: “Hơn nữa, ta hi vọng ngươi có thể làm chuyện mình thích, điều kiện tiên quyết là tiền và thế lực, về phương diện này hiện tại Trường Nhạc cung cũng có chút tác dụng.”

 

“Ta không cần ngươi nuôi.” Tô Thần nhăn mặt cau mày.

 

“Ta biết, thế nhưng ta hi vọng có thể làm chút chuyện cho ngươi.” Tô Kỳ cười, “Vì người trong lòng làm chút chuyện không phải là lẽ đương nhiên sao?”

Ta van ngươi đừng luôn mồm kêu con mình là người trong lòng được không, bản thân ta thấy thật kì quái sao ngươi có thể nói tự nhiên như thế.

 

“Tô Thập…là đệ đệ Minh Phi.” Tô Kỳ đột nhiên nói như vậy.

 

“Ta nghĩ rằng đó là nữ nhân.” Tô Thần mở to mắt. Chính mình chưa thấy chân diện thực của mấy người họ Tô ngoài Tô Lục, nhưng theo hành động của người này có thể suy ra đây là nữ.

 

“…Hắn gọi là Lộ Lý Viên.” Tô Kỳ thấp giọng, “Là con trai Khải vương.”

 

Ban đầu nghe thấy cái họ Lộ Lý nyaf, y đột nhiên nhớ tới Lộ Lý Khế,

 

“Vậy sao lưu hắn ở lại Trường Nhạc cung?”

 

“Hắn có y học trời cho, mà Tô Thập trước đó, tuổi đã già, nên ta để hắn thế vào vị trí Tô Thập.”

 

“…Ngươi không sợ hắn giết ngươi?”

 

Tô Kỳ hơi nghiêng đầu, nhìn y, đột nhiên nhẹ giọng cười: “Ngươi đang lo lắng cho ta.”

 

Tô Thần lặng đi một chút, mới mất tự nhiện mà nghiêng đầu: “Ngươi chết rồi Tô Lục sẽ khổ sở.” Trái tim lại bắt đầu đập nhanh.

 

“Kỳ thực, ngươi cho ta phối dược kia, ta cũng không cần dùng, ta sớm biết Tô Thập hạ độc ta.” Tô Kỳ nhẹ giọng nói, “Thế nhưng, ngươi cũng biết a, nếu ta không dùng độc dược kia, ta có khả năng sẽ lập tức mất mạng.”

 

Tô Thần khiếp sợ mà trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi biết?”

 

“Đúng, ta đương nhiên biết.” Tô Kỳ cười nhạt, “Dù sao thân thể này cũng là của ta.”

 

“Vậy ngươi còn giữ hắn lại?” Chính mình lần đầu tiên kiểm tra thân thể cũng không có phát giác trong người hắn có độc, bởi vì… độc này mỗi tháng chỉ có một lần xuất hiện trong máu, lúc khác vẫn như là ngủ đông trong người. Đoạn thời gian trước khi ở Trường Nhạc cung Tô Kỳ bị thương vài lần, cho nên mới nhận thấy, vẫn một mực phối dược, còn chưa phối xong, Tô Kỳ đã đưa ta đi.

 

“Không thì sao?” Tô Kỳ lẳng lặng nói, “Lúc ta phát hiện thì đã trúng độc rồi.”

 

Tô Thần cắn môi, không nói chuyện. Người này, người này như thế nào có thể thờ ơ vậy?

 

“Chớ cố sức như vậy.” Tô Kỳ đột nhiên vươn tay, khe khẽ đặt tại cánh môi y. “Trắng bệch rồi.” sau đó dọc theo môi mà xoa nhẹ khuôn mặt y.

 

Y đang lo lắng lại đỏ mặt: “Ngươi sẽ mất mạng, vẫn còn để ý mất chuyện nhàn rỗi này sao?”

 

“Đây là chuyện trọng yếu, ta không hi vọng ngươi tổn thương chính mình.” Tô Kỳ chăm chú nói, tay chẫm rãi vuốt trên khuôn mặt.

 

Tô Thần cũng không đẩy tay hắn ra, chỉ ngẩng đầu nhìn: “Ngươi có nghĩ tới không, nếu có ngày ngươi chết đi rồi, ta làm sao bây giờ?”

 

Tô Kỳ ngừng tay, nhìn Tô Thần.

 

“Tô Thập biết ta là cốt nhục của ngươi, ngươi cảm thấy hắn sẽ làm gì ta?” Y nhẹ giọng nói.

 

Biểu tình nhu hòa trong thoáng chốc trở nên lãnh khốc.

 

“Ngươi chưa từng lo lắng qua…những chuyện này a.” Tô Thần khẽ thở dài, “Cho nên nói, người không có khả năng sống một mình, cho dù chết cũng không thể tự do.”

 

Thần tình tràn đầy sát khí của Tô Kỳ dần dần bình phục: “Đúng, ta chưa từng lo lắng qua.”

 

“Vậy ngươi còn muốn chờ chết không?” Tô Thần cong khóe môi cười.

 

“…” Tô Kỳ trầm mặc, tiếp tục xoa mặt y, “Ngươi rất thông minh.”

 

Tô Thần lắc đầu: “Không phải, ngươi nên cảm ta ngươi cọi trọng ta còn hơn mạng của ngươi.” Tuy rằng điểm này có chút châm chọc, nhưng trên thực tế, nam nhân có thể không để tâm sống chết của mình cư nhiên lại quam tâm đến sống chết một người yếu đuối như y.

 

“Đây là đương nhiên.” Tô Kỳ nhẹ giọng cười, “Hi vọng ngươi có thể phối ra giải dược, nếu không ta chỉ có thể tiếp tục uống độc mỗi tháng đến khi chết.”

 

Tô Thần cũng cười khẽ.

 

Hai ngươi đều biết khả năng này thấp bao nhiêu, bởi vì… độc dược gọi là “Triền ti” này rất khó giải.

 

Mỗi tháng bạo phát một lần, đau đớn không gì sánh khỏi, thời gian duy trì là ba ngày, có ngươi nói rất nhiều người không chịu nổi một lần đau đớn bạo phát mà lựa chọn chấm dứt, quả thực có thể nói đau như lột da, hơn nữa không thể đụng vào, nếu không đau hơn gấp bội, nhưng nếu vẫn dùng “Triền ti” lại không chết, có thể sống thật lâu, thật lâu.

 

Tô Thần lúc trước ở tại Trường Nhạc cung hai tháng, mỗi tháng đều có ba ngày không thấy bóng Tô Kỳ đâu, sau đó hắn lại nằm mê man trên giường ba ngày.

 

Căn cứ dị dạng trong máu, y có thể lập tức đoán ra là ‘Triền ti’.

 

“Hắn vì sao hạ độc ngươi?” Tô Thần nhìn chằm chằm Tô Kỳ hỏi, “Hắn muốn báo thù cho tỷ tỷ?”

 

“Hắn là muốn báo thù cho Minh Phi.” Tô Kỳ cười khẽ, “Bất quá, ta không giết hắn.”

 

“… Ngươi cũng cho hắn Triền ti?”

 

“Đúng,” Tô Kỳ gật đầu, “Cho nên, hắn hắn rất hận ta a. Thế nhưng không giết hắn lại không cam lòng kết thúc như vậy, vậy nên nhịn hơn mười năm.” Ngẩng đầu, ngìn lên bầu trời mênh mông: “Nhưng hắn hiện tại đã không còn nhớ rõ nguyện ước ban đầu, mỗi tháng thấy ta khó chịu trở thành động lực sinh tồn của hắn, hắn không còn nhớ thay tỷ tỷ báo thù, thống khổ quả nhiên làm ngươi ta mất phương hướng, chỉ vì hận rồi hận, dù thế nào cũng thất đáng buồn.”

 

Tô Thần trầm mặc, sau đó nói: “Đau không?”

 

Tô Kỳ lặng đi một chút, sau đó cười: “Không đau.”

 

Đương nhiên là gạt người, cái loại thống khổ này ai không ai có thể chịu nôit, cho nên thật không biết hắn thế nào vượt qua được.

 

“Ta cho ngươi ít thuốc tê a.” Y thở dài, “Tuy rằng không thể tiêu trừ hoàn toàn thống khổ của ngươi, nhưng ít ra có thể giảm chút đau đớn.” phối dược đại khái chính mình không cần cho hắn đi, dù sao ngươi này bệnh cũng nguy kịch.

 

“Thuốc tê?” Tô Kỳ ngẩn người.

 

“Phối dược độc môn của ta.” Tô Thần nở nụ cười. Các đại phu của thế giới này không thể nghiên cứu ra.

 

Nhẹ nhàng mà nhéo nhéo mặt Tô Thần, Tô Kỳ sau đó thu tay lại: “Ngươi cười rộ lên như vậy, thật làm cho người ta mê muội.”

 

Thủ tay vẫn đặt trên mặt Tô Thần đột nhiên ly khai, làm y nhất thời không thích ứng, nhưng bị những lời hắn nói làm cho mặt nóng lên.

 

Hai người vì vậy àm trầm mặc đi trên phố, chậm rãi quay trở về.

 

Đến trước phòng, Tô Thần đứng lại: “Ta xem phối dược sau khi xong, ngươi cấp một phần cho Tô Thập.”

 

Tô Kỳ không hiểu được mà nhìn y.

 

“Ngươi tự mình đưa hắn.” Tô Thần không giải thích nguyên nhân cho Tô Kỳ, chỉ phân phó thêm một câu như vậy.

 

“…hảo.” Tô Kỳ trước nay đều không phải người thích truy cứu những vấn đề không trọng yếu, nên không dị nghị gì mà đáp ứng.

 

Tô Thần cười cười, đi vào: “Ngươi không hận hắn sao?”

 

“Không hận.” Tô Kỳ trả lời, “Hắn là có lý do của hắn, thế nhưng hiện tại ta sẽ không để cho hắn cơ hội ám toán ta, ta vẫn tiếp tục dùng ‘Triền ti’ “.

 

Tô Thần đi trước vài bước, quay đầu cười: “Hắn sẽ không, bởi vì như ngươi nói, hắn không nhớ được nguyện ước ban đầu.”

 

Tô Kỳ mơ hồ nhìn bóng lưng y, chỉ cảm thấy y tràn đầy tự tin mà cười rộ lên, thực là quá tốt bụn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.