CHƯƠNG 35
Tác giả: Vị Lương
.
.
Một mạch đi, cơ bản không nghỉ ngơi, tuy rằng bản thân thư thái ở trong xe ngựa rộng rãi, Tô Thần cũng hiểu được đây là chuyện phi thường thống khổ, nhưng không còn biện pháp nào, Tô Kỳ tuy rằng chưa nói ra miệng, nhưng theo như hắn lệnh Tô Cửu chạy đi suốt đêm vậy có thể đoán ra việc cấp bách thế nào.
Nhưng mà…
Y ngáp một cái.
Thực sự là quá mệt mỏi…
Tô Kỳ sắc mặt như thường, vẻ mặt xanh xao của Tô Thần cỏ vẻ chật vật hơn.
“Đổi hương, thiếu chủ muốn nghỉ ngơi rồi.” Tô Kỳ thấy y buồn ngủ, lệnh thị nữ hầu hạ đổi hương đốt thành an thần.
“Không cần.” Tô Thần phất tay ngăn cản, “Đổi ta cũng vẫn không ngủ được.” cho dù an tĩnh, thanh âm bánh xe cũng không có khả năng mất đi, cho dù dưới thân là đệm tơ tằm, đường đi phẳng lặng thì cũng sẽ có lúc động, chính y lại bị bệnh là giường, thế thì sao có thể ngủ ngon.
Tô Kỳ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Để ngươi đi theo chịu vất vả rồi…”
“Sang ngày thứ hai sao lại không cho ta trở về, chúng ta không phải đã nói cùng nhau trải qua sinh nhật sao?” Tô Thần bất đắc dĩ oán giận, “Ngươi xem hiện tại cũng đã qua bốn ngày rồi.”
“Ta đã kêu Tô Cửu phái người về nói với bằng hữu ngươi đợi mọi chuyện xong xuôi ta sẽ đưa ngươi về.” Tô Kỳ mỉm cười, “Người khác đưa người về ta không thể an tâm.”
Tô Thần nằm xuống, xoay người đưa lưng về phía hắn: “…Tùy ngươi.”
“Ngươi không hi vọng ở bên cạnh ta nhiều thêm một lúc sao?” Thanh âm Tô Kỳ vang lên như tiếng thở dài.
“…ta không có ý tứ như vậy…” Tô Thần vô thức quay người giải thích với hắn.
“Vậy chính là nghĩ muốn theo bên ta?” Tô Kỳ cười giảo ngoạt.
…Người này, hiện tại cư nhiên biết đùa với ta…
Tô Thần tức giận xem thường, không thèm để ý đến hắn quay đầu.
Sau đó nhuyễn tháp phía sau lõm xuống một chút, Tô Kỳ nằm bên cạnh y, cười khẽ: “Ngươi không biết ta có bao nhiêu hi vọng được ở cùng một chỗ với ngươi.”
Tô Thần chon mặt vào chăn trắng nói thầm: “Đừng nghĩ đến chuyện tranh thủ ta đồng tình đồng tâm với ngươi.”
“Ta chỉ nói lời thật lòng.” Tô Kỳ cười cười.
“Nhanh đến đi a, Trường Nhạc cung.” Tô Thần cảm thấy hơi xấu hổ, vậy nên tùy tiện tìm cách thay đổi chủ đề.
“Ân.”
“Việc lần này mất chừng bao lâu?” Tô Thần hỏi. Dù sao cũng không có khả năng tên bốc đồng này nhân nhượng ta, được, ta tính xem bao lâu có thể trở về hiện thực hơn.
“Một tuần là được rồi.” Tô Kỳ cười, “Đến lúc đó ta tự mình đưa ngươi trở về.”
“Chớ có nuốt lời nha.” Hương vị trên người Tô Kỳ nhàn nhạt bay qua, khiến y tự nhiên buồn ngủ, khó thấy mình lại muốn ngủ nhanh như vậy, y vội vàng thả lỏng thân thể, nói với Tô Kỳ: “Ta ngủ một chút, ngươi đừng ầm ĩ.” Sau đó không kịp đợi Tô Kỳ trả lời, mí mắt sụp xuống, ngủ.
Trên thực tế, Tô Kỳ cũng không trả lời gì, chỉ xê dịch một chút, tận lực tiến đến bên người Tô Thần lại cẩn thận không đánh thức y.
Lại phất tay với thị nữ ý bảo các nàng ra ngoài.
Bọn họ bước chân bình ổn, an tĩnh mà đi ra ngoài.
Lúc tỉnh dậy, đã vào đến phạm vi Trường Nhạc cung.
Mọi người sống trong phạm vi Trường Nhạc cung so với người ở nơi khác không giồng, không hiểu là vì quá mức tín nhiệm vào thực lực Tô Kỳ hay vì bản thân đã có một nửa là người giang hồ nên nói chung, biểu tình mọi người không lo lắng, ngược lại ở bên ngoài, người người trên mặt đều mang dáng vẻ cảnh giới của quân nhân vô cùng khôn khéo.
Mọi người thấy xe đội ngựa mang dấu hiệu Trường Nhạc cung đi đến đều né tránh, lại lộ ra thần sắc lo lắng.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Tô Kỳ thấy y vén rèm xe nhìn bên ngoài đến nửa ngày cũng không quay vào, liền hỏi thẳng.
“Ân, nhìn ngươi ở mỗi nơi đều không giống nhau.” Khóe môi Tô Thần cong cong, “Bởi vì địa phương không giống, tạo nên tập tục văn hóa không giống, điều này không phải rất thú vị sao?”
Tô Kỳ không trả lời chỉ thấy khóe miệng hắn tươi cười, một lát mới nói: “…Ngươi rất thích người.”
“Không hẳn, chỉ là cảm thấy tánh mạng con người đáng để tôn trọng, ta thích tất cả thứ tốt.” Tô Thần thuận miệng đáp. Có ánh nắng, gió nhẹ, hoa, động vật, thậm chí nước ô mai mùa hè, đều thích.
Tô Kỳ không nói gì thêm, chỉ nhìn Tô Thần tươi cười, bản thân cũng ngây ngốc cười theo.
Đến tối, cuối cùng cũng đến Trường Nhạc cung, đường đi vào y chưa từng thấy qua, cho nên có thể thấy xe ngựa nhiều, xem chừng, mỗi người ra vào Trường Nhạc cung đều có lối đi bí mật của riêng mình.
Tô Kỳ vừa vào đến Trường Nhạc cung thì phân phó người chuẩn bị bữa khuya, sao đó đem Tô Thần đi Tâm Duyệt các nghỉ ngơi, chính mình lại đi đến phòng nghị sự ở phía trước.
…cũng không cùng nhau ăn sao? Tô Thần có chút mất mát.
Rốt cuộc là chuyện gì, có thể khiến Tô Kỳ gấp đến vậy.
Hoàn hảo y không làm vướng chân hắn.
Dù rất phiền muộn, nhưng trong lòng vẫn nghĩ như vậy.
Quên đi, ăn một chút gì rồi đi ngủ a. Lắc đầu, cầm chiếc đũa trên bàn lên tay liền chọc chọc gẩy gẩy.
Đầu bếp trong Trường Nhạc cung thực không thể nghi ngờ là người giỏi nhất, nhưng cho dù là mĩ vị, nếu đã không có tâm tình thì ăn gì trong mắt cũng không hấp dẫn.
Không hiểu là do đường xa mệt mỏi hay sao, trong lòng luôn cảm giác không thoải mái, thật giống như, có chuyện gì không tốt đã xảy ra. Điều này là Tô Thần không thoải mải được.
Mệt mỏi qua, muốn ngủ muốn ngủ…
Để đũa xuống, tắm rửa sạch sẽ, sau đó lăn ra ngủ.
Cho dù đang ngủ, cũng cảm thấy rất khó chịu, cảm giác bẩn bẩn dính dính, nửa đêm tỉnh, mồ hôi lạnh toàn thân.
Liếc mắt cửa sổ sát vách, không có ánh đèn, Tô Kỳ còn chưa về sao?
“Thiếu chủ, ngài tỉnh.” Thị nữ gian ngoài nghe động chạy đến hầu hạ.
“Ngô.” Y đáp lại, “Hiện tại là lúc nào rồi? Chủ tử các ngươi đâu?”
“Hồi thiếu chủ, hiện tại canh ba, chủ tử đang còn ở Vô Đông phòng.” Vô Đông phòng chính là phòng nghị sự, cách nơi này cũng khá xa, phỏng chừng là sợ thị nữ lui tới, người này người kia tiếp kiến, thủ hạ cỏ thể ầm ĩ đến y, cho nên đi ra phòng nghị sự phía trước.
“Ở đó đang bận nhiều việc sao?”
“Vâng, gần đây chủ tử có đại sự, hơn nữa nghe nói nhân vật trọng yếu của Li quốc cũng đã đến,” Tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng trả lời, “Ngài muốn uống nước không?”
“Không cần, ngươi đi nghỉ ngơi a, có việc ta gọi ngươi.” Trong lòng cảm thấy có chỗ khó chịu, y đến bên cửa số hóng gió.
“Vâng.” Thị nữ mắt thấy y hướng Vô Đông điện nhìn đến, gật đầu, đi ra.
Những người này, so với bọn Tô Tam mà nói, thoạt nhìn bình thường hơn rất nhiều, tương đối giống người thật.
Tô Thần cười cười, ngồi xuống.
Xa xa trong hư không bay tới hương hoa, mùi này làm y nhớ đến lãnh hương nhàn nhạt trên người Tô Kỳ.
Tô Kỳ người này a.!
Khi thì điên cuồng không kiềm chế, khi thì cẩn thận nhỏ bé, khi khôn khéo hơn người, khi không rõ thế sự, khi quyến rũ lạnh lùng, khi chất phác ôn nhu, mâu thuẫn nhiều như vậy, như vậy mà cũng có thể tạo thành một con người.
Kì diệu làm sao.
Ta hiện tại đối với hắn có tính là không khác ấn tương ban đầu?
Cau mày nhăn mặt, lại tự mình trả lời,
Không phải, nên nói, trước đây là nhìn Tô Kỳ phiến diện, từng bước một mà bị lấp đầy, biến thành hắn hiện tại, càng hiểu sâu, sẽ phát hiện hắn không chỉ có một phương diện.
Mỗi người không tồn tại mặt như vậy, tựa như hình thoi, vậy không biết ta ở trong lòng hắn là thế nào? Hắn vì sao đối ta như vậy…Yêu thương?
Đợi chút, đầu óc trì trệ đột nhiên ý thức được có chỗ không đúng, vì sao nơi này có mùi hoa! Bên cạnh không có hoa viên.
“Tô Thập.” Không nghĩ ngợi liền kêu to.
“Ngươi phát hiện rồi a, Thần Thần.” Tô Thập mang bộ dáng tươi cười đi vào.
“…Ngươi…”
“A, tiểu nha đầu này rất dễ trúng mê dược.” Tô Thập thản nhiên đáp.
“Ngươi muốn làm gì?” Trong lòng có dự cảm không tốt.
“Cái ngươi điên ác tâm kia đối với ngươi thật coi trọng, ngươi cũng biết a, yên tâm đi, Thần Thần, ta hôm nay sẽ mang ngươi rời xa hắn, ngươi không bao giờ … ở cùng hắn nữa.” Trên mặt Tô Thập xuất hiện thần sắc hèn mọn, sau đó lại ôn nhu nói với Tô Thần: “An tâm a, ta đã thu xếp đâu đó với cháu trai rồi, ngươi trước tiên có thể ở chỗ hắn, chờ ta giết xong Tô Kỳ ta sẽ đến đón ngươi.”
Tô Thần căn bản không hiểu hắn đang nói cái gì, đầu óc cực kì trì độn: “… Cháu trai ngươi?”
“Đúng.” Tô Thập vui vẻ cười, “Li Vương đến đây, ít nhiều lực chú ý của người điên kia bị hấp dẫn, ta mới có thể thuận lợi mà đem ngươi ra.”
Tô Thần căn môi, nỗ lực khôi phục thanh tỉnh: “Ngươi…mang ta đi đâu?”
“Khải quốc a.” Tô Thập đáp, “Tiểu Khiết nói nguyện ý giúp ta chuyện này.”
…tiểu Khiết?
Y cảm giác hình như mình đã nghe đến cái gì đó khó lường, nhưng bất quá dược hiệu tác dung, đầu óc không đủ thanh tỉnh, người chậm chậm ngã xuống.
“Bé ngoan, ta giúp mẹ ngươi báo thù, sau đó chúng ta có thể vui vẻ ở chung một chỗ rồi…” Tô Thập đỡ lấy y, ôn nhu mà nói nhỏ vào lỗ tai y.
“…Nhớ kĩ làm bị thương các thị nữ…” Đây là chuyện duy nhất y nhớ trước khi hôn mê.
Tô Thập ôm Tô Thần, nhãn thần phức tạp nhìn y, sau đó thở dài: “…Sợ Tô Kỳ làm khó các nàng sao?” Khe khẽ sờ mặt y, “Thần Thần đúng là hài tử thiện lương, cho nên ta không muốn ngươi lưu lại xem ta đối phó hắn. Thực sự xin lỗi, bởi vì các nàng không thể bị thương…”
Gian bên ngoài, năm sáu thi thể nữ nằm lung tung.