Hoa Thần Nguyệt Tịch

Chương 53: Chương 53




CHƯƠNG 52

Tác giả: Vị Lương

.

.

Ngày hôm sau, Tô Thần quả thực không đi tiễn Tô Tịch.

Trường Nhạc cung vẫn vắng vẻ như trước, ngủ đến giờ mẹo [5am-7am], Tô Thần giật mình tỉnh giấc, ngồi lên ghế trước cửa sổ hướng về cửa chính Trường Nhạc cung ngưng mắt nhìn thật lâu cảnh sắc mờ nhạt trước mắt – ngày hôm qua Hoa Minh Không nói họ giờ mẹo xuất phát.

Tô Kỳ cũng không ngăn cản Tô Thần ngồi như thế, chỉ khoác cho y tấm áo khoác, sau đó đặt tay lên vai y, truyền hơi ấm cho y, thấp giọng nói: “Trời đã về thu, cẩn thận lạnh.”

…Đã Thu rồi sao?

Gần đến mùa Đông chán ghét rồi…

Trước đây cũng là vì đi đứng bất lợi mà ghét mùa đông, hiện tại thân thể càng ngày càng đầy bệnh, chính mình còn chưa nói đến, chỉ sợ Tô Kỳ lại thêm cực khổ.

Tô Kỳ lẳng lặng đứng phía sau y, qua một hồi lâu, mới nói: “Đã đi rồi, quay về ngủ một chút a.”

Tô Thần gật đầu.

Tô Kỳ cũng không thành thạo việc an ủi người khác, mình cũng không cần hắn phải an ủi khuyên giải, có đôi khi, không cần nói gì, chỉ trầm mặc như vậy đứng phía sau mình cũng có thể khiến tâm tình cô đơn được bình yên.

Cứ như vậy, dường như là vào ngày Tô Tịch rời đi, trời bắt đầu vào Thu.

Cuộc sống cứ như vậy chậm rãi trôi qua, Tô Kỳ vẫn bận rộn nhiều việc, nhưng đến buổi chiều đã không còn đi tìm Ảnh phi nữa, cả ngày cùng y, tuy rằng thường xuyên bị Tô Thần lơ đãng mà khơi mào dục vọng, thế nhưng tốt xấu gì Tô Thần cũng không bài xích thậm chí còn có thể lấy tay thay hắn giải quyết.

Đây đối với Tô Kỳ mà nói chính là chuyện trước đây không dám nghĩ đến, cho nên, dù là ở bên cạnh y hạ mình đến cực điểm, hắn cũng vui vẻ chịu đựng mà ở bên Tô Thần, chỉ cần là chuyện liên quan đến bản thân cùng Tô Thần, hắn đều gắng sức mà tự làm.

Một Tô Kỳ như vậy, đến Tô Thần cũng không nhận ra, không dưới mười lần đưa ra kháng nghị, lúc nói hắn cơ bản tiếp thu, nhưng không đến mấy ngày bệnh cũ lại phát, nói rất nhiều lần, cơ bản không có hiệu quả gì, vì vậy Tô Thần cũng tiết kiệm nước bọt không thèm nói nữa, hắn thích thế nào thì kệ hắn a.

Đông đảo thủ hạ của Tô Kỳ giống như hoàn toàn không nhìn thấy, tùy ý Tô Kỳ làm những chuyện không phù hợp với thân phận của hắn.

“Đến, mới từ Trúc Thủy chuyển đến.” Tô Kỳ trong tay cầm một chùm quả giống nho, lấy xuống một quả đưa đến bên môi Tô Thần.

Tô Nhất đứng một bên báo cáo chiều hướng các quốc gia làm như không thấy khẩu khí bình tĩnh tiếp tục công văn thật dài trong tay.

Sau khi bị Tô Kỳ lằng nhằng mà sủng ái Tô Thần há mồm, cẩn thận mà cắn viên quả đỏ tươi, nuốt vào mồm, cực kì cẩn thận mà tránh đụng chạm vào hắn, đầu lưỡi vẫn vô tình mà khẽ quét đến đầu ngón tay hắn.

Đưa mắt nhìn thử, khóe mắt Tô Kỳ đã cong cong, đôi môi diễm lệ nhẹ nhàng khép mở : thật đáng yêu, Thần.

Tô Thần dùng sức liếc hắn, che miệng lại, nhanh chóng nhai nhai quả trong miệng, nuốt xuống.

Tô Kỳ vươn chiếc lưỡi hồng nhạt liếm môi hắn, mị nhãn nhìn y, dáng dấp có bao nhiêu ham muốn.

Tô Thần mặt lại đỏ hồng, tức giận mà trừng hắn – ngoại trừ trừng hắn, cũng không biết làm gì.

Tuy rằng Tô Kỳ ve vãn trắng trợn như vậy, nhưng thanh âm Tô Nhất vẫn không mảy may gợn sóng.

Tô Thần cũng coi như hiểu rõ rồi, trừ phi Tô Kỳ làm ra chuyện cực kì sai trái, bằng không toàn bộ Trường Nhạc cung căn bản không có bất luận kẻ nào ngăn cản hắn.

Cũng phải nói, Trường Nhạc cung cũng không có bất cứ kẻ nào có thể ngăn cản được hắn, toàn bộ thiên hạ người ngăn cản được hắn cũng không có, người này là tùy tâm sở dục mà sống, muốn làm gì thì làm.

Thời gian cùng một chỗ với hắn càng lâu, càng rõ hắn thích tùy ý làm bậy, đại khái, có thể đối đãi với mình như vậy, thật là phi thường may mắn a.

Bởi vì ý nguyện của mình, hắn cơ bản đều tôn trọng, có lẽ nên nói là vô điều kiện mà tuân theo thì đúng hơn…

Ách…

Lẽ nào nói, mình là người duy nhất trên thế giới này có thể khống chế hắn?

Tỉ mỉ ngẫm lại, tất cả mọi người của Trường Nhạc cung chấp nhận điều này, Tô Kỳ có thể dưới mọi hoàn cảnh đưa ra yêu cầu vô lý, giống như lúc mọi người cùng nhau không thương lượng gì mà trực tiếp tìm Ảnh phi thay thế mình…

Hơn nữa, Tô Kỳ dường như cũng biết như vậy, nhưng không nói gì nên mới có chuyện sau này.

Không phải chứ, ta không cảm thấy như vậy, đây đối với chờ mong của bản thân thực quá xa vời rồi, ta làm sao có thể quản nổi hắn.

Bất quá, cho dù những chuyện loạn thất bát tao này ra sao, cảm giác với người trong cung gần hơn một chút, trong mắt mình những người đó không còn chỉ là mấy chữ số nữa rồi.

Tô Nhất là tổng quản trong cung, đã là tổng quản thì chuyện gì cũng phải trông nom quan tâm, lớn là chuyện cùng các quốc gia khác giao hảo, nhỏ thì là chuyện tuyển thị nữ, đều phải qua tay nàng, chín người còn lại đều phụ trách chuyên môn, trước là phụ trách xử lý sự vụ, sau đó viết thành công văn báo lại Tô Kỳ, để hắn định đoạt, giống như bữa cơm hôm nay ăn gì đương nhiên không cần báo cáo cùng Tô Kỳ, nhưng nếu là chuyện đại sự như Ly Vương đến chơi, mà Tô Nhất đang nói, viết một công văn sau đó báo cáo như đọc văn diễn cảm tại đây giải thích qua một chút.

Đại khái là lúc buổi trưa khi y cùng Tô Kỳ đi ra thì Tô Nhất đến, thị nữ bên cạnh đưa lên công văn đã viết hoàn chỉnh, Tô Nhất đem công văn đó đọc từ đầu đến cuối, từ việc chuẩn bị trước khi Ly Vương đến, tình hình điều tra về Ly quốc, cùng với đủ loại nhân tố, cuối cùng còn phải giải thích cách nhìn của mình.

Tô Thần từng liếc mắt về phía Tô Nhất, dường như là quá chăm chú vào đống công văn.

Trong khi đó, Tô Thần đã ăn xong cơm trưa, uống trà chiều, cuối cùng ngủ được một chút, tỉnh lại, Tô Nhất vẫn còn đang thao thao bất tuyệt mà nói.

Tô Nhất cũng thực sự khổ cực a…

Mắt nhìn Tô Kỳ, hắn nhìn y, dường như căn bản không nghe Tô Nhất đang nói cái gì, trên thực tế, lại thường cắt đứt Tô Nhất, loại bỏ những gì không thích hợp trong kế hoạch: “Không nên chiêu đãi quá mức chu đáo chặt chẽ, Ly Vương lần này đến đây bất quá là dò xét.”

Tô Nhất lặng đi một chút, sau đó hiểu rõ mà gật đầu: “Vậy tin Hoa Minh Không kia cùng Tô Tịch giao hảo thì sao?”

“Nếu như gian tế Ly quốc có thể nắm được, vậy thì tùy, dò xét không được cũng không truyền ra tin tức,” Tô Kỳ nhàn nhạt nói, “Vô luận từ góc độ nào mà nói, đều có cả lợi và hại, không có giá trị lợi dụng.”

Nói thật ra, do trong miệng Tô Kỳ lại đơn giản nói ra chuyện lợi dụng tiểu Tịch như vậy, khiến Tô Thần có chút khó chịu, nhưng không xen mồm vào chỉ hơi nhíu mày.

Tô Kỳ lại thấy được, cười cười, sờ đầu y: “Không có việc gì, Hoa Minh Không đã nói ra như vậy, cũng sẽ không để Tô Tịch gặp nguy hiểm mà không chuẩn bị.” Hơn nữa, đổi lại là Hoa Minh Không mà nói, nếu cần thiết cũng sẽ không chút do dự mà ở tình huống Tô Tịch không biết lợi dụng Thần.

Tuy rằng Tô Kỳ nói như vậy làm y hơi an tâm, trên thực tế, Tô Thần để ý chính là tiểu Tịch là cốt nhục của hắn a, hắn nào có thể lạnh lùng như vậy, nhưng Tô Kỳ đã nói qua, vẫn chưa từng xem tiểu Tịch là người có liên quan đến hắn, cho nên, Tô Thần cũng đành trầm mặc, dù sao ý nghĩ Tô Kỳ cùng y không giống nhau, mà hắn lại vì mình làm rất nhiều chuyện, có thể an ủi mình như vậy, đã là cực kì hiếm thấy, nếu quá cưỡng cầu, thì có vẻ buồn cười.

Tiếp tục nằm trên ghế nhìn theo cành trúc theo gió thổi lay động làm lộ ra vòm trời xanh thẳm.

Bầu trời, thật cao, nếu như mà có thể tiếp tục yên ổn mà ngây người như vậy, thật tốt bao nhiêu.

Nếu thế sự cứ thái bình như vậy, thật tốt.

Không biết Li Du thế nào?

Từ sau khi xảy ra chuyện kia, thì mất liên lạc, nói vậy lúc đầu Li Du sẽ vô cùng lo lắng, nhưng lúc đó gắn bó cũng không sâu đậm, e rằng không được nửa năm, lo lắng kia cũng dần tiêu tán.

Đó cũng là nguyên nhân y chưa hỏi Tô Kỳ chuyện Li Du, bởi vì hiểu là một chuyện, muốn tiếp thu, đúng là vẫn còn cần thời gian.

Lúc này, báo cáo của Tô Nhất cũng gần hết, bởi vì công văn trên tay nàng rõ ràng chỉ còn lại một đoạn ngắn.

Tô Kỳ thỉnh thoảng sờ đầu y, có lẽ thấy y ngẩn người, công việc người này giống như là chuyên môn đùa bỡn, nghe Tô Nhất báo cáo lại thành thuận tiện tiến hành đùa bỡn cùng y.

“Tô Kỳ…” chịu không nổi nữa Tô Thần mở miệng.

Tô Kỳ quay đầu nhìn y, đưa tay bảo Tô Nhất tạm dừng.

“…Để ta gặp người kia a…” trong góc nhỏ không cẩn thận lộ ra sợi tóc trắng, “Đã một lúc rồi, khiến người ta thật khó lơ đi.”

“Ta cho người đuổi.” Tô Kỳ sờ đầu y, mỉm cười, muốn xoay người hạ lệnh cho thị vệ phía sau.

“Quên đi, mỗi lần đuổi đi lại lập tức trà trộn vào lại…” Tô Thần vô lực, “Còn không bằng hỏi rõ ràng xem làm gì mà suốt ngày rình ta.”

Tô Kỳ mỉm cười: “Nếu như ngươi đúng là phiền chán, vậy ta khiến hắn không đến đây được nữa.”

Xin không dùng biểu tình mê người như thế nói ra lời tức giận được hay không!

Tô Thần cười khổ: “Để ta gặp hắn a, chung quy thế nào cũng không phải biện pháp hay, ta cũng muốn cùng hắn nói một chút.” Chí ít, ta nên nói với hắn đã không còn hận hắn, không muốn gặp hắn chỉ là không muốn nhớ tới hồi ức chán ghét kia.

Thấy Tô Thần như vậy, Tô kỳ chỉ có thể bất đắc dĩ mà giương giọng: “Qua đây đi.”

Vì vậy thân ảnh len lén rình chậm rãi bước ra – không phải Tô Thập thì còn ai vào đây?

Tô Thập chậm rì rì mà bước qua, cũng không dám nhìn người khác, trực tiếp nhìn chằm chằm xuống đất, tư thế này thật giống sợ trên mặt đất lộ ra cái gì làm mình vấp.

Thật vất vả đến được trước mặt mọi người, len lén nhìn Tô Thần, sau đó lại lập tức cúi đầu, đáng thương mà đứng ở đó.

Đừng nói Tô Thần hiện tại không tức giận, cho dù có tức giận, nhìn thấy Tô Thập lúc này chỉ sợ bao nhiêu giận đều tiêu hết: “…Ngươi có phải là có lời nào muốn nói với ta?”

Tô Thập khẽ gật đầu.

“Ngươi tiếp tục a.” Tô Thần hướng Tô Nhất nói.

Tô Kỳ đang muốn nói gì, đã thấy Tô Nhất nghe lời mà tiếp tục đọc, đành vừa lưu lý Tô Thần cùng Tô Thập nói chuyện, vừa nghe báo cáo.

Khi ta cùng Tô Kỳ ở một chỗ, trên cơ bản mọi người đều lấy ý ta làm chuẩn — đây rốt cuộc là tốt hay xấu?

Tô Thần bất đắc dĩ mà lắc đầu, lại chỉ chỉ ra ngoài giàn hoa: “Ngồi đi.” Tuy rằng giàn hoa chỉ là những dây leo khô, không có khả năng chịu nổi trọng lượng một người, nhưng bọn Tô Thập đều có thân thủ rất cao, hắn sẽ không đem toàn bộ trọng lượng đặt lên.

Ai ngờ Tô Thần còn đang nghĩ như vậy, bên kia đã vang lên tiếng đồ sứ rơi, giàn dây leo sập xuống cùng tiếp Tô Thập rên…

Tô Kỳ quét mắt nhìn Tô Thập ngốc ngốc ngồi dưới mặt đất: “Chính mình đi tìm Tô Ngũ giải thích, nộp lại chi phí sửa chữa.” sau đó không hề nói tiếp.

Tô Thần không nghĩ đến Tô Thập cư nhiên ngu ngốc như vậy mà ngồi xuống, chuyện như vậy không phải chỉ có tên không có suy nghĩ như bình thường Tô Kỳ mới làm thôi sao? […] Như thế nào Tô Thập hiện tại lại kém trí như vậy?

Chạy lại, một bên xin lỗi, một bên theo bản năng mà đưa tay: “Xin lỗi, xin lỗi, ta không nghĩ ngươi cứ như vậy mà ngồi xuống, đau lắm hả…”

Lụa trắng trên mặt Tô Thập vì bị ngã xuống mà lộ ra một nửa khuôn mặt thanh lệ thoát tục, hai mắt ngơ ngác nhìn y, thấy Tô Thần muồn đỡ mình đứng dậy, giống như bị hù dọa, hai tay chống đỡ thân thể, lui về phía sau, thần sắc phi thường kinh hoảng.

Tô Thần không hiểu gì mà nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Lui đến một cự ly an toàn, Tô Thập mới lắp bắp nói: “Đừng, chạm ta…”

…Không phải chứ, rõ ràng là ngươi hại ta trước sao bây giờ lại thành dáng dấp người bị hại.

“Ta…cái gì cũng đều không tốt, có thể sẽ lần thứ hai…hại đến ngươi…” Thần tình Tô Thập có chút tuyệt vọng, “…Ta không muốn…” ngôn ngữ cũng là nói lung tung bừa bãi.

Cũng may năng lực lý giải của Tô Thần không tệ, cũng hiểu ý tứ hắn, cười cười, dưới ánh mắt không giận hờn của Tô Kỳ, ngồi lại vị trí cũ — chính mình nếu không ngồi lại, Tô Kỳ có khả năng cho Tô Thập một chưởng vỡ tung.

“…Ngươi tới chỗ ta, Mộc Liên nói…” Tô Thập do dự, ánh mắt có chút bất an, mang theo ý tứ hỏi.

Tô Thần gật đầu, cười nhìn hắn.

Tô Thập cũng lộ ra dáng tươi cười nhút nhát: “…Cám ơn, Thần Thần…”

Chú ý đến khả năng nói của Tô Thập cùng lần trước nghe hắn nói mớ không khác nhau lắm, không quá lưu loát, hơn nữa từng chữ không rõ ràng, vì vậy hoang mang: “…Ngươi sinh bệnh rồi?” đầu lưỡi làm sao.

Tô Thập lắc đầu, chỉ cười khúc khích.

“Tìm ta có việc?” Tô Thần lần thứ hai hỏi mục đích đối phương.

Tô Thập lặng đi một chút.

“…Không có việc gì theo dõi ta làm chi!” Nhìn Tô Thập mù mịt, Tô Thần cảm thấy người này thực sự càng sống càng thụt lùi, trước đây tuy rằng có thể ngốc, nhưng tốt xấu gì đầu óc thực thanh tỉnh, hiện tại thoạt nhìn ngây người như vậy trong đầu toàn hồ đặc hay sao?

Tô Thập bị Tô Thần lớn tiếng làm kinh hãi, vội vàng giải thích, thế nhưng càng nói càng không ra lời: “Ta… Ân, ngươi…Thần Thần, ân…” vẻ mặt trở nên tái nhợt.

Thoạt nhìn thực sự rất đáng thương — ta có thể hung ác như vậy sao?

Bất đắc dĩ thở dài: “Mộc Liên nói sao?”

Vừa nói như thế, Tô Thập đột nhiên tìm thấy lời muồn nói: “Mộc Liên muốn ta đến cảm ơn người.” Tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng những lời này nói ra lại vô cùng thuận miệng, nghe giống như là đã qua huấn luyện rất lâu.

“Không cần, ta cũng không có tức giận.” Tô Thần lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta đã đi gặp ngươi, chứng minh ta không còn tức giận.”

“Ta đây sau này có thể đến thăm ngươi không?” Tô Thập nói những lời này vẫn rất lưu loát, mặc dù là câu nghi vấn, nhưng nghe hắn nói dường như là câu khẳng định.

“Đương nhiên có thể.” Tô Thần mỉm cười.

“Nói đến đây, Ngài đã có thể trở về.” Tô Thập đột nhiên toát ra một câu không liên quan như vậy. [A~ Bạn Thập dễ thương a~~~~]

Tô Thần đầu tiên là sửng sốt, sau thì không chịu được cười ra tiếng: “Ta nói ngươi a…”

“Ách?” Tô Thập ngây ngốc, không hiểu được vì sao Tô Thần đột nhiên nhìn mình cười đến vui vẻ như vậy.

Tô Kỳ hơi hơi lắc đầu.

Bên này Tô Nhất đọc xong báo cáo, lãnh tĩnh mà kết luận: “Thiếu chủ, người này không xong.”

“Ân, ngoại trừ y thuật ra, hắn hoàn toàn không còn gì có thể sử dụng.” Tô Kỳ đùa cợt, “Hai năm hối hận khiến sự thông minh bị hư thối rồi sao?”

“Tô Kỳ!” Tô Thần miễn cưỡng nín cười, quay đầu trừng mắt nhìn, sau đó mang dáng tươi cười quay đầu nhìn Tô Thập đầu đầy sương mờ: “Ngươi trở về cùng Mộc Liên nói, ta thực không sinh khí, lần sau các ngươi có thể qua đây gặp ta, ta sợ một mình ngươi qua đây sẽ lại xảy ra rắc rối.” Nhịn không được vừa cười vừa nói, “Ngươi không nên đem mỗi câu Mộc Liên nói thuật lại cho ta nghe, không cần quá căng thẳng, muốn nói gì thì nói, chúng ta là thân nhân, cho nên, hãy thoải mái.”

Nghe được Tô Thần nói như vậy, lại liên tưởng đến phản ứng của Tô Kỳ Tô Nhất, Tô Thập rốt cục ý thức được chính mình vừa rồi cư nhiên đem lời Mộc Liên dặn mình nói ra hết.

Lại ngẩn ngơ, sau đó khuôn mặt tái nhợt nháy mắt trở nên đỏ bừng, liền không nói lời nào, vội vàng đứng dậy, nhanh như chớp mà chạy mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.