CHƯƠNG 58
Tác giả: Vị Lương
.
~.~
Đã một tháng kể từ ngày Li Vương về nước, tâm tình Tô Thần cũng không khá hơn, suốt ngày rầu rĩ, nếu không phải Tô Kỳ tìm cách làm cho y vui, chỉ sợ y lại gầy đi.
Một tháng không vui trôi qua, Tô Thần cuối cùng cùng khôi phục tinh thần.
Lúc này đã là cuối tháng Mười.
Tô Thần lại điều chế thuốc mê, nên Tô Kỳ cùng Tô Thập không còn đau đớn như trước nữa, thuận lợi mà trải qua mấy ngày bị Triền ti dày vò.
Tô Kỳ thấy Tô Thần không còn buồn bã, thì nghe theo đề nghị của Tô Tứ, mở một yến hội nho nhỏ trong Trường Nhạc cung, uống rượu thưởng cúc ăn cua.
Mấy ngày nay, Tô Nhị vì mậu dịch bên ngoài, tạm thời không thể trở về, những người khác đều ở trong cung, bửa tiệc được định vào sau giờ ngọ.
Đương nhiên, Tô Thần ngồi cùng bàn Tô Kỳ, tám người khác ngồi một bàn, Tô Thập tiểu Cách không có chỗ nào đi, cũng theo bọn họ vào yến hội, Mộc Liên vì muốn chiếu cố Tô Thập đầu óc thiếu cân bằng nên đi theo hầu hạ.
Ngoài ra mấy người thị nữ thị vệ đều lựa chọn nơi thích hợp đứng.
Bên trong vườn cúc, các loại cúc cao ngạo nở hoa, mùi hương nồng đậm quyện với hương rượu ngập tràn hơi thở của mọi người.
Trường Nhạc cung xuân có Đào viên, hạ có ao sen, thu có Cúc viên, đông có mai viên. Ngoài ra trong vườn hoa lớn còn trồng mỗi loại hoa một ít, ở Trường Nhạc cung hoa cỏ mỗi mùa đều thấy. Đáng tiếc người thương hoa lại ít.
Mà nguyên nhân cây cỏ ở Trường Nhạc cung phát triển tươi tốt, Tô Bát một lần nửa thật nửa giả nói, là do đem thi thể người bằm ra làm phân.
Đáp án này từng khiến Tô Thần một thời gian dài không dám đến nơi có cây cỏ.
Đương nhiên Tô Bát vì nói như thế nên bị Tô Kỳ phái đi dụ thuyết một bộ tộc xa xôi nào đó — coi như là cũng chịu qua khổ cực.
Sau đó Tô Bát đi theo Tô Thần cật lực giải thích vì Tô Kỳ cực kì ghét máu người nên không có khả năng như thế, Tô Thần mới thoát khỏi ám ảnh.
“ Đến, ngươi sẽ thích cái này.” Tô Kỳ đem mai cua dung chiếc đũa tời cao cua, cùng gạch cua bên trong đưa đến miệng y.
Tô Thần không thích: “…Ách, cái kia, ta không, cái này…”
Tô Kỳ không rõ y vì sau có vẻ mặt khó chịu như vậy, để đũa xuống, hoang mang mà nhìn y: “Làm sao?”.
Tô Thần nhìn tiểu Cảnh len lén bóc vỏ cua chuẩn bị đưa cho Tô Cửu, lại thấy Mộc Liên đang bóc cua cho Tô Thập, lại nhìn Tô Thập đang ‘đánh vật’ với con cua, cuối cùng ánh mắt quay lại Tô Kỳ ngượng ngùng mà cười: “Ngươi biết vì sao gạch cua, cao cua chỉ có cua cái có không?”
Tô Kỳ không hiểu y đang muốn nói gì.
Ba người kia vì nghe thấy Tô Thần nói đến vật trong tay, cũng ngẩng đầu đem ánh mắt đặt lên người y.
“Tháng mười, tháng mười một là giai đoạn cua ***, gạch cua là trứng cua, còn cao cua kia là … của cua đực…” Y ngại ngùng nói xong, mà biểu tình mọi người khác nhau làm cho y cũng không dám nói hết.
Con cua trong tay Mộc Liên ‘băng’ một tiếng rơi lên trên bàn, sau đó hai gò má ửng đỏ, tiểu Cảnh bỗng nhiên đứng lên: “Làm sao có thể để nàng ăn vật như vậy,” đi vòng một vòng, “Ai nha, nhưng là ta không dám qua a…” . Tô Thập ngây ngốc vẫn chờ Mộc Liên tiếp tục lột cua cho hắn ăn, không có nghe Tô Thần nói gì, Mộc Liên thấy hắn như vậy, cũng cầm con cua trên bàn tiếp tục lột.
Tô Kỳ gật đầu: “Nguyên lai là như vậy.” sau đó đột nhiên sáp đến gần y, ghé vào tai y nói: “Ta cảm thấy cái này của Thần tương đối ngon…”
Tô Thần nhất thời mặt còn đỏ hơn vỏ cua, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Này là tên biến thái.
Có thể là do lâu không uống rượu, Tô Thần mới uống vài chén đã say.
Cả người ngây ngốc chỉ biết cười khúc khích.
Nhìn Tô Thập cười, nhìn Mộc Liên cười, sau đó lại nhìn tiểu Cảnh cười khúc khích một hồi, đương nhiên vẫn cười cùng Tô Kỳ nhiều nhất.
Tô Thập, Mộc Liên, Tiểu Cảnh thì không sau, thế nhưng Tô Kỳ thì không tốt như vậy, vừa cười với hắn, hắn đã nhuyễn cả người.
Rượu trong tay cũng quên uống, nhìn Tô Thần đến ngây người.
“Tiểu Cảnh…” Tô Thần cười hì hì, đưa tay chụp mạnh vai tiểu Cảnh: “Tiểu Cảnh a, tiểu Cảnh…”
Tiểu Cảnh đầu đầy mồ hôi lạnh nhìn tay Tô Thần đặt trên vai mình, tuy rằng hiểu không thể cùng người say trách cứ, nhưng thấy ánh mắt Tô Kỳ tàn bạo hơi hơi có sát khí, nhịn không được nói : “Cái kia, ngươi đừng xằng bậy.”
Tô Kỳ trừng mắt nhìn tiểu Cảnh một cái, sau đó ôn nhu đem cánh tay trên người tiểu Cảnh lấy ra, “Đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Tô Thần híp mắt nhìn Tô Kỳ, tự hỏi một chút, rồi nói: “…Không nên!”
“…Ngươi uống say.”
“…Phải không?” Tô Thần thành thật hỏi thăm.
“Ừ.”
“…Vậy thì làm sao?” Tô Thần nhìn hắn.
Bên này, Tô Thập nhận thấy Tô Thần đang say, chớp mắt mấy cái nhìn Tô Thần.
Tô Thần không chút keo kiệt nào mà hường hắn nở nụ cười ngốc nghếch.
Tô Thập lại càng ngu si cười đáp lại.
Tô Kỳ lười nói lời vô ích, ôm Tô Thần bế lên, hướng về Thanh viện.
“Oa, ha ha ha, ta bay a…” Tô Thần hưng phấn mà ở trong long Tô Kỳ hoan hô. Vì Tô Kỳ không để chân y chạm đất nên nói bay cũng không sai biệt lắm.
Kỳ thực đầu óc vẫn rõ rang, chính là lý trí cùng với bình thường dao động khác biệt, chuyện bình thường không dám làm hiện tại đều không khống chế, chỉ cần nghĩ lập tức hành động.
Vì vậy, mọi người còn đang uống rượu nhìn Tô Kỳ lãnh khốc mất hình tượng ôm Tô Thần chật vật gào thét đi ra ngoài…
“…Đột nhiên cảm thấy, điểm này, thực sự là, có chút tức giận.” Tô Bát mỉm cười nhấp ly rượu trong tay, mang theo tiếu ý mà nói.
Do hôm nay yến hội, mọi người đều cuốn lại khăn che mặt.
Cho nên có thể thấy độ cong khóe môi Tô Lục.
Thanh âm Tô Tứ có chút ngây thơ: “Không biết chủ tử dung biện pháp gì có thể khiến thiếu chủ tỉnh rượu.”
“…” Tô Cửu trầm mặc gật đầu.
Chỉ có Tô Bát, cười mờ ám: “Không cần xem vào nhiều chuyện như vậy, sang nay tạm thời không say không về a.”
Mọi người đều phụ họa.
Tô Thần hô to gọi nhỏ bị Tô Kỳ đưa lên giường.
“Ách?” Thế nào đột nhiên từ không trung rớt xuống rồi? Tô Thần hoang mang trợn mắt nhìn Tô Kỳ.
“Nghỉ ngơi một chút, nếu không ngày mai sẽ đau đầu.” Tô Kỳ đè Tô Thần đang nỗ lực đấu tranh xuống.
Đau tranh vô hiệu, Tô Thần cũng thức thời mà buông tha chuyện lãng phí thể lực này, mệt mỏi nằm trên giường, trừng mắt nhìn Tô Kỳ: “Buông tay.”
“Nghe lời…” Tô Kỳ bất đắc dĩ đưa tay xoa đầu y.
“Tô Kỳ…” cũng không biết tại sao, Tô Thần lại đột nhiên đình chỉ đấu tranh, nhìn hắn mỉm cười.
Tô Kỳ lặng đi một chút, mới đáp: “Ừ.”
“Ôm…” Tuy rằng than thể bị đè lại, vẫn đưa tay hướng hắn giơ lên, “Tô Kỳ, ôm.”
Cái loại thần tình làm nũng hiếm có của Tô Thần này, khiến trái tim Tô Kỳ nhanh chóng muốn chạm đến.
Gương mặt ửng đỏ, thoáng lệch đầu, môi vô thức hơi hơi mân mê, hai mắt híp lại, mang theo chút thần tình ngây thơ mị hoặc nhìn hắn.
Đột nhiên cảm thấy, ừ, Thần uống say cũng không tệ lắm.
Đương nhiên than bất kỉ do, cam tâm tình nguyện cúi người xuống ôm y.
“Tô Kỳ…” Môi mềm không an phận ở trên mặt hắn lợi dụng. “Tô Kỳ, ngươi đối với ta thật tốt, thật tốt, ngươi đối với ta thật tốt…”
Tô Kỳ cười khổ, cũng không biết nên làm gì với tình huống hiện tại, đương nhiên, Tô Thần yêu thương nhung nhớ thật vô cùng cao hứng, vấn đề là hắn cũng dần dần có phản ứng, cái này không thể nào ổn rồi…
Đẩy y ra, đương nhiên là luyến tiếc, chỉ ôm như vậy cũng là chuyện rất phiền phức rồi…
Hết lần này đến lần khác Tô Thần vẫn không nghe lời, không chỉ ở trong lòng hắn xoay qua xoay lại, liền dùng khí tức hỗn loạn vờn quanh cổ hắn.
“Chớ lộn xộn…” Tô Kỳ nghĩ muốn ngăn động tác của hắn lại.
Không hiểu sao Tô Thần đột nhiên ngẩng đầu, bỗng nhiê hôn lên môi hắn, sau đó, lưỡi mềm nhiệt tình mà xông vào miệng hắn ngọ nguậy.
Tô Kỳ lặng đi một chút, sau đó kích động mà hôn trả.
Cảm thấy khoang miệng Tô Thần phảng phất hương rượu nhàn nhạt khiến hắn cũng say.
Nhưng mới hôn một chút, đã bị Tô Thần mãnh liệt đẩy xuống giường.
Tô Kỳ dần khôi phục ý trí, ngẩng đầu hoang mang nhìn Tô Thần.
Đã thấy y cư nhiên bắt đầu có nước mắt, trong miệng thì thào: “Ba mẹ, ca…”
Hắn chính là gọi thân nhân ở thế giới kia a?
Thì ra hắn thủy chung cũng không xem ta là thân nhân, tuy rằng trong lòng vì hắn y đã dần dần trở nên nhu hoa hơn, trên thực tế, y là nghĩ gì, chính hắn không rõ ràng lắm, cũng không có dũng khí tìm hiểu.
Y hiện tại, vì sao nguyện ý ở bên cạnh hắn?
Tô Kỳ nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy bi thương.
Là thương cảm ta sao?
Tuy rằng đây không phải là điều Tô Kỳ muốn, nhưng có thể làm cho y có thể ở bên cạnh hắn, như thế nào cũng được.
Nghĩ là nghĩ như vậy, trong lòng, cảm thấy thế nào vẫn hậm hực.
Người trên giường còn đang bất lực mà hô hoán những người không thể gặp lại.
Khiến Tô Kỳ yêu thương, đưa tay, khẽ xoa mặt y: “Có ta ở đây, dù thế nào, ta đều ở đây.”
Một lát sau, Tô Thần dần dần yên tĩnh lại, đôi mắt sương mù khuôn mặt mỹ lệ của Tô Kỳ, “Tô Kỳ…”
Tô Kỳ thấp giọng đáp.
“Tô Kỳ…” biểu tình trên mặt vẫn là say rượu cùng trì độn, nhưng lại hiên ra chân thành tha thiết: “Tô Kỳ…”
Biểu tình như vậy, khiến Tô Kỳ nghĩ gần như chưa nhìn thấy qua, quên đi bi thương trong lòng vừa rồi.
Lòng vui mừng, rất kiên nhẫn mà đáp: “Ừ, là ta.”
Tô Thần cười khúc khích: “Tô Kỳ, Tô Kỳ…”
Ngươi ở đây, thực sự là rất tốt, Tô Kỳ.