CHƯƠNG 8
.
Đợi người nọ hôn mê, y thuận lợi mà mở hòm thuốc, lấy ra nước thuốc tiêu độc rửa sạch vết thương, lại dùng kim mà khâu lại mấy vết thương trên người, cuối cùng thượng dược.
Xong xuôi toàn bộ, trời đã hơi hơi sáng.
“…Mệt muốn chết.” Y nhẹ giọng nói thầm, múc nước đem lau mặt người nọ, thấy khuôn mặt dưới lớp trang điểm kia, nhất thời sửng sốt, sau đó xoay người rửa mặt, bò lên giường, đi theo chu công.
Người trên ghế kia, thân thể gầy nhỏ da dẻ trắng trẻo, tứ chi thon dài, tuy rằng bị nhiều vết thương trên người, nhưng vẫn có thể nhìn ra thân thể thiếu niên có sự mềm dẻo.
Duy nhất có khuôn mặt là còn nguyên vẹn, thập phần mỹ lệ, dung mạo xinh xắn không ai có được, lông mi dài khéo léo bao quanh mắt, miệng nho nhỏ vì mất máu quá nhiều mà nhạt màu, lại mang thêm một phần ý trìu mến.
Trong viện yên tĩnh, chỉ có tiến hít thở bình ổn của hai người, buổi trưa, khí trời nóng lên, gió nóng thỉnh thoảng đi qua cửa sổ cuốn vào chỗ hai người, lại chỉ làm Tô Thần bất mãn mà lật người một cái.
Thiếu niên trên ghế lông mi khẽ động, cau mày tỉnh lại.
Thoạt tiên trong mắt hơi mù mịt, sau đó nhanh chóng mà nhìn qua khắp nơi.
Đúng lúc nhìn đến Tô Thần ngủ trên giường, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Nỗ lực đứng dậy, lại phát hiện thân thể mềm nhũn không thể động đậy.
“Này!” Kêu lớn một tiếng. Phát hiện âm thanh mình đã mang chút ngang ngược, thỏa mãn gật đầu, tiếp tục hướng người ngủ như lợn chết trên giường mà rống: “Nhanh tỉnh lại.!”
Không có phản ứng?
“Mặt trời đã chiếu tới mông rồi, còn ngủ cái gì! Ngươi là heo… A…đau qua…” bởi vì ra sức rống nên miệng vết thương bị động, nhất thời rống to hơn, hít vào khí lạnh.
Bị âm thanh như sét đánh làm giật mình tỉnh giấc, Tô Thần mơ màng mở mắt ra, híp mắt nhìn người trên ghế vẻ mặt thống khổ: “…Ân?”
“Ân cái rắm a, ta đã đói bụng gần chết! Ta là bệnh nhân!” Người nọ tức giận mà ồn ào, nhưng sợ lần thứ hai động đến vết thương, cho nên phẫn nộ cũng không có mấy phần khí thế.
“Nha…”Y chậm rì rì mà rời giường, “Ta đi mua bữa sáng.”
“Đã là trưa rồi!”
“Nha…” Tô Thần liếc mắt nhìn đối phương: “Ta đã dùng bữa sáng rồi mới nghỉ ngơi.” Thong thả mà nói.
Người nọ cũng liếc mắt nhìn y, rì rầm mà nói: “Dù sao cũng là trao đổi, đừng chờ ta nói cái gì mà cảm tạ.”
“Ân.” Tô Thần lười nhác tựa đầu tùy tiện khoác áo, đội mũ, chuẩn bị ra ngoài.
“Này ngươi không rửa mặt a!”
“Không ai quan tâm điều này.” Y nhún nhún vai nói.
“Tóc ngươi cũng chưa chải.”
“Ta đội mũ.” Tô Thần thoải mái nói.
“Ngươi ngu ngốc a, cứ như vậy mà đi ra ngoài a!” Đối phương nhất thời cảm thấy trên trán nổi gân xanh ── lớn như vậy rồi cũng chưa từng thấy đại phu nào lôi thôi lếch thếch thế. Người ta nói mặt người dạ thú, người này xằng bậy như vậy lại làm thấy thuốc a!
“Chớ ồn ào, coi chừng miệng vết thương rách ra.” Y lành lạnh nhắc nhở, chậm rãi đi ra ngoài.
“Hỗn đản a, dem ta lên giường đi!” Ta nằm đây khó chịu muốn chết, thân thể đều đã tê rần.
“Không được, ngươi bẩn lắm!” Y từ chối thẳng thừng.
“Ta muốn giết ngươi!” Phía sau truyền đến tiếng gầm rú nổi giận của người nọ.
Ân. Y thỏa mãn gật đầu, quả nhiên là nhiều người thì náo nhiệt a.
Mua cháo về, múc ra một chén, đút cho người nọ.
Đối phương nhìn thấy cháo trắng, cau mày: “Đây là cái gì?”
“Cháo gạo trắng.” thổi nguội, đem nửa muôi cháo đến bên môi người nọ.
“Ta muốn ăn thịt.” nghiêng mặt sang một bên, biểu thị chống cự.
“Ăn cháo đối với ngươi tốt hơn.”
“Đồ ăn loãng như thế, ta uống để đánh rắm à!” Đối phương bất mãn.
Vốn đã ngủ không ngon, lại còn phải hầu hạ thiếu gia nóng giận vô cớ này, Tô Thần tốt tính cũng không nhịn nổi nữa, tức giận mắng:
“Ngươi cảm thấy nếu ăn thịt có thể bài tiết ra thì ta đi mua cho ngươi, hay là ngươi cho rằng mình là thiên phú dị bẩm?”
Vốn không muốn nhắc nhở về vị trí trọng thương của người nọ, nhưng đối phương cứ lại không phối hợp, nên xấu tính mà châm chọc một chút. Y không thiếu nợ cái gì, sao cứ phải ăn nói nhã nhặn?
Nhưng vừa nói xong thì y hối hận rồi, biến thành dáng dấp chật vật như bây giờ cũng không phải là lỗi của người nọ, y dựa vào cái gì mà chọc đối phương?
Người nọ sắc mặt tái nhợt, nhãn thần ảm đạm, sau đó cười nhạt
“Ta sống hay chết liên quan gì ngươi, ngươi sợ ta chết rồi liên lụy ngươi sao, ta đây đi nơi khác.”
Nói xong cố gắng nâng thân thể lên, muốn đứng dậy.
Tô Thần sợ vết thương rách ra, vội vàng ngăn cản lại.
Đương nhiên, bị dính nhuyễn cân tán, người nọ căn bản động một ngón tay cũng khó khăn, thống hận chính mình vô lực, đối phương đẩy tay Tô Thần ra: “Cút ngay để ta đi.”
“Thương thể của ngươi còn chưa tốt…”
Người nọ hai mắt trừng qua, không hung ác, lại có chút hờn dỗi:
“Không cần ngươi quan tâm.”
“Ách…” Y dừng một chút, kiên trì nói: “Kỳ thực ngày hôm qua làm nhiều thứ như vậy, ta còn chưa thu tiền ngươi, ngươi xem trên người ngươi cũng không có cái gì đáng giá, người không phải đáp ứng trao đổi với ta sao? Hiện tại ngươi đi rồi, ta, tính không ra…”
Vừa nói ở trong lòng vừa thầm nghĩ ── ta cũng là không có biện pháp rồi, tha thứ ta đi, khiến người dày vò như vậy, toàn bộ vết thương hôm qua ta khâu lại đến nửa đêm đã muốn nứt ra rồi.
Người kia dừng phản kháng, ngồi trở về: “Hảo, vậy ngươi hiện tại thượng ta a.” Nhắm mắt lại, một dáng dấp mặc kệ người tới xâm lược.
“…Ngươi hiện tại người đầy thương tích, ta sợ đem ngươi giết chết…” Y tiếp tục cắn răng nói.
Người kia cười nhạt: “Đem cháo bưng tới.”
Cho nên, tiểu lão gia này cuối cùng cũng thành thật mà ăn rồi.
Thế nhưng cũng không giống như trước đối với y rống ta hét lớn, vô luận y muốn làm cái gì, người nọ đều nhất nhất làm theo, không có ý tứ phản kháng.
Khoảng chừng qua mười ngày, quan phủ đem giấy phép cho y mở tiệm thuốc tới, y cũng vội vàng chẩn bị khai trương, không còn nhiều thời gian chăm sóc người kia nữa, chỉ hy vọng người kia nhanh nhanh rời đi, mình cũng tìm một tiểu nhị về giúp việc.
Năm ngày sau, Tô Thần một lần lau người cho người kia, báo cho đối phương: “Tuy rằng mấy vết thương của ngươi đã không còn thấy rõ ràng nữa rồi, thế nhưng một tháng này vẫn không thể ăn đồ ăn cay độc hại, không thể vận động mạnh, nếu không vết thương sẽ nứt ra để lại sẹo.”
Người nọ yên lặng nhìn lên đỉnh giường cái gì cũng không nói.
“Còn có, không được đụng vào nước bẩn, nếu không bị nhiễm trùng, nhớ kĩ mặc những vải vóc thông khí tốt một chút.”
Vẫn là trầm mặc.
“Một tuần tới không nên tắm rửa, dùng khăn ướt lau là được.” Cẩn thận lật người, hoàn hảo người này nhẹ, nếu không ta không có biện pháp lật được.
“Trên bàn là đồ chuẩn bị cho ngươi, bên trong có dược, nhớ mang theo.” Y thở dài, “Người tính tình nóng này, sau này nên bớt đi một chút, nếu không sẽ bị thiệt thòi.”
Trong góc phòng nồi thuốc trên bếp lò nhỏ sôi lên, y vội vàng, mở nắp ra, trở về tiếp tục lau thân thể giúp đối phương mặc quần áo: “Đừng kêu ta dài dòng, nếu cứu ngươi, ta hy vọng ngươi có thể sống lâu một chút.
Bưng dược tới, từng chút từng chút đút cho người nọ: “Uống thuốc, ngươi hẳn là có thể đi lại rồi, nhanh đi đi, ta trước đây đều là đùa ngươi, ta thích nữ nhân.”
Uống xong chén thuốc, theo thói quen lau miệng người kia nói: “Được rồi, ta ra phía trước, còn có bệnh nhân chờ.”
“Li Du.” Đột nhiên rầu rĩ mà nói.
“Ân?” Y bưng chén thuốc hoang mang mà quay đầu lại.
“Ta là Li Du.” Người nọ nâng khuôn mặt mỹ lệ lên chăm chú mà nói.
“A…ừ.” Y ngây ngốc, không rõ vì sao người này lại đột nhiên nói tên ra.
“Ta đây đi trước, nhớ mang theo quần áo trên bàn.”
Li Du không trả lời, chỉ nhếch môi cười cười.
Tô Thần vẫn đang lo lắng bệnh nhân phía trước, cũng không quan tâm người nọ bị làm sao, ra khỏi phòng xông thẳng đến tiệm thuốc.
Mặt trời nghiêng về phía tây, Tô Thần uể oải mệt mỏi đưa thân thể ra trước đóng cửa lại, đi mua cơm, về nhà.
Kỳ thực tiệm thuốc tại đây giống nhau đóng cửa trễ trễ một chút, thế nhưng y biết mình nếu nghỉ ngơi không tốt, tiểu Tịch nhất định sẽ hủy đi, để duy trì phát triển, y quyết định mỗi ngày đóng cửa sớm một chút.
Ăn xong bữa cơm, nghĩ muốn về phòng nghĩ không biết tiền cùng mấy thứ dược người tên Li Du kia có mang đi không, đem bánh ngô để trên bàn, vào phòng kiểm tra.
Trên giường phình ra một khối…
Người này còn chưa đi a!
Y đi qua, vỗ vỗ đống phình ra trên giường: “Này…A!” Kinh hô.
Người nọ đột nhiên thân thủ kéo mình ngã xuống giường!