Hòa Thân ngồi suốt từ sáng đến chiều với người khám nghiệm tử thi của huyện nha Huỳnh Dương tên là Vạn Đại Phát, hai người vừa uống rượu vừa tham khảo công tác chuyên môn. Vạn Đại Phát này cũng có thực tài, lại thấy khách nhân của Huyện thái gia khiêm tốn với mình như vậy, liền vui vẻ khoan khoái vừa uống vừa nói.
Hòa Thân liên tiếp nâng chén kính rượu hắn, người này lại rượu tới không bao giờ từ, nâng chén uống tất, cho nên trời còn chưa tối đã say mèm. Hòa Thân thấy đã đến lúc, liền tìm Triệu Nhân Nghĩa, bảo hắn để thân binh đưa Vạn Đại Phát này về nhà, còn dặn Vạn Đại Phát mai đúng giờ hẵng đi làm.
Bố trí xong chuyện này, trời cũng đã hoàng hôn, Vương Vũ Châu thấy Hòa Thân chưa thể trở về ngay, liền nhờ Minh Cầm phái người tới khách điếm đón Tiểu Viện tới. Lúc này Tiểu Viện đang giúp đỡ Minh Cầm cùng Vương Vũ Châu thu xếp một bàn đồ ăn cho Hòa Thân cùng Triệu Nhân Nghĩa.
Hòa Thân cũng đói rồi, vừa rồi hắn ngồi ăn uống với Vạn Đại Phát cũng chẳng tập trung ăn được cái gì, lúc này thấy ba mỹ nhân chuẩn bị đồ ăn ngon miệng, liền cùng mọi người ngồi vào vị trí, ăn uống sảng khoái. Trong bữa Minh Cầm cùng Vương Vũ Châu không ngừng thêm rượu cho bọn họ, chăm sóc vô cùng chu đáo, Tiểu Viện cùng với thiếp thân nha đầu Tử Lâm của Minh Cầm thì đứng ở bên cạnh bưng trà đưa nước, vô cùng ân cần.
Ăn no say xong, Triệu Nhân Nghĩa liền dẫn Hòa Thân vào trong thư phòng, không đợi Hòa Thân kịp ngồi vào chỗ đã vội hỏi: “Hòa lão đệ bố trí làm cho ta rất bội phục, có điều lại có nhiều chỗ chưa hiểu rõ, còn mời lão đệ chỉ giáo thêm!”
Hòa Thân nhìn vị Triệu Nhân Nghĩa tài cán và chức vụ không tương xứng này, mỉm cười: “Trước khi ta thuyết minh với Nhân Nghĩa huynh, mời Nhân Nghĩa huynh giải đáp trước cho đệ một vấn đề!”
“Lão đệ mời nói!” Triệu Nhân Nghĩa rất thành ý nhìn Hòa Thân.
“ Nhân Nghĩa huynh sau này còn muốn làm quan không?” Hòa Thân mặt trầm như nước hỏi.
Triệu Nhân Nghĩa không ngờ Hòa Thân lại hỏi hắn điều này, chợt rùng mình, hỏi: “Chẳng lẽ vụ án này, sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan của ta sao?”
Hòa Thân thấy Triệu Nhân Nghĩa bất an, liền cười nói: “Đâu chỉ có ảnh hưởng, Nhân Nghĩa huynh nếu xử vụ án này không thỏa đáng, đừng nói tới tiền đồ, chỉ sợ cái mũ cánh chuồn trên đầu huynh cũng giữ không nổi. Đừng thấy cái mũ này chỉ như vật trang trí trên đầu, nếu để rơi rồi, thì không dễ kiếm lại đâu!”
Triệu Nhân Nghĩa thấy Hòa Thân nói trịnh trọng như vậy, liền thở dài nói: “Nói thật, ta cũng chán làm quan lắm, có điều vẫn có chút không cam lòng! Ta học hành cực khổ mười năm đạt công danh, còn chưa đền nợ nước nợ dân, mới gặp chút khó khăn đã sợ hãi bỏ chạy, đó không phải bản tính của Triệu Nhân Nghĩa ta. Cho nên ta muốn làm tốt cái chức huyện nha nho nhỏ này, chẳng vì gì khác, chỉ là để không oán không hối mà thôi!”
Hòa Thân nghe thấy Triệu Nhân Nghĩa nói chuyện dài dòng như vậy, cứ nói thẳng là ta thích làm quan không được sao? Nhưng nghĩ lại những lời Triệu Nhân Nghĩa nói có lẽ cũng là từ nhiệt huyết thanh niên thật.
Hòa Thân đang nghĩ ngợi lung tung, chợt ngoài cửa có người lên tiếng: “Thúc à, người khám nghiệm tử thi ở tỉnh đã mời tới; ngoài ra Nhan Lập Hổ cùng Phạm Tiệp cũng đã dẫn Nguyễn Đại Quân từ Khai Phong về rồi!”
Hòa Thân nghe thấy giọng Triệu Ngũ Lục, liền nói với Triệu Nhân Nghĩa: “Huynh đi gặp người khám nghiệm tử thi của tỉnh đi, sắp xếp cho người ta thật tốt; mặt khác giải Nguyễn Đại Quân lên đây, ... còn nữa, thưởng 200 lượng bạc này cho Nhan Lập Hổ cùng Phạm Tiệp!” Nói xong lấy hai tờ ngân phiếu ra đưa cho Triệu Nhân Nghĩa.
Triệu Nhân Nghĩa thấy Hòa Thân vì hỗ trợ hắn mà mở cả hầu bao, lập tức cảm thấy hơi ngượng ngùng, còn định khách khí một chút, Hòa Thân đã khoát tay chặn lại, ý là “Đại ân không cần dùng lời đệ tạ“. Triệu Nhân Nghĩa thấy Hòa Thân trượng nghĩa như vậy, thầm nghĩ mình một năm cũng chỉ có mấy chục bổng ngân, còn giả vờ giả vịt gì trước mặt người ta, vì thế cũng cầm ngân phiếu đi ra ngoài.
Không lâu sau, Triệu Nhân Nghĩa đã bố trí xong chuyện, quay lại thư phòng ngồi xuống nghe Hòa Thân nói chuyện.
Hòa Thân nói tiếp: “Nhân Nghĩa huynh nếu vẫn còn muốn làm quan, vậy nhất định phải xử vụ án này theo kiểu 'thiết án' không một kẽ hở!”
“Thiết án?” Triệu Nhân Nghĩa sửng sốt.
Hòa Thân vung tay ra trước mặt, nói: “Đúng vậy, thiết án! Căn cứ theo tư liệu Nhân Nghĩa huynh cung cấp cho ta, thêm những chuyện ta chứng kiến ở kinh thành, hai nhà Nguyễn, Lâm này đều có hậu trường cứng rắn. Trước nói về Nguyễn gia, Nguyễn Thành Đạt là cháu trai của Trương Đình Ngọc chính là nguyên lão cả ba triều Khang Hi, Ung Chính cùng đương triều Càn Long. Con trai Trương Đình Ngọc là Trương Nhược Trừng nhậm chức lễ bộ thượng thư, nghe nói còn kiếm cho Trương Đình Ngọc một cái tước vị gì đó, vô cùng oai phong. Hơn nữa Trương Đình Ngọc sống bao nhiêu thập niên, môn sinh rải khắp thiên hạ, không thể khinh thường. Hậu trường như thế, Nhân Nghĩa huynh bảo có cứng hay không?
Hơn nữa Lâm gia cũng oai phong ngất trời, anh rể của Lâm Khang chính là người đứng đầu phủ Khai Phong, tri phủ Liễu Hỉ Công. Tiểu đệ của Liễu Hỉ Công là Liễu Hoa năm trước vừa được thăng nhiệm làm Lại Bộ Thị Lang, mà Liễu Hoa này cũng lấy được nữ nhi của Lưu Thống Huân vẫn được xưng là 'Bao long đồ' đương triều, cho nên Liễu Hoa cũng đương nhiên là tỷ phu của hình bộ thượng thư Lưu Dung rồi! Người như vậy, Nhân Nghĩa huynh nói có thể chọc vào được không?”
Triệu Nhân Nghĩa bị Hòa Thân làm cho hết hồn, liên tiếp cảm thán quan trường gian nguy, đồng thời cũng coi Hòa Thân là cọng rơm cứu mạng, liền kích động nói: “Hòa Thân huynh kiến thức như vậy, thực làm ta xấu hổ vô cùng! Chuyện này giải quyết thế nào, còn mời Hòa Thân huynh chỉ giáo!”
Hòa Thân thấy Triệu Nhân Nghĩa không ngờ lại có kiểu nói giông giống với Vương Thủ Thành lúc sinh thời, trách không được hắn lại nhận Vương Thủ Thành làm nghĩa phụ, liền cười cười nói: “Tuy năm đó Trương Đình Ngọc cùng Lưu Thống Huân đều quyền khuynh triều chính, nhưng tới giờ cũng đã phai nhạt đi nhiều. So sánh Trương Nhược Trừng con của Trương Đình Ngọc với Lưu Dung con của Lưu Thống Huân, đương nhiên người trước vẫn kém hơn một chút! Hiện giờ Lưu Dung được hoàng thượng hậu đãi, mới hơn 30 tuổi đã làm thượng thư triều đình, vài năm nữa chắc chắn sẽ là một trung đường gia! Lưu Dung này, khẳng định sẽ là một tân tinh chính trị lấp lánh hào quang.”
“Vậy hay là Hòa lão đệ lúc xử án xử nghiêng về phía Lâm gia, tương lai có thể đầu nhập làm môn hạ Lưu Dung?” Triệu Nhân Nghĩa vừa nói ra đã thấy hối hận, đây rõ ràng là coi thường nhân cách của Hòa Thân, cho nên liền đỏ mặt muốn giải thích.
Hòa Thân không so đo, cười cười nói: “Đương nhiên là không, ta chẳng những không hy vọng huynh lúc xử án làm vì tình riêng, ta vẫn muốn huynh làm thanh quan hơn, là một thanh quan cho dân, nếu không, sẽ làm Vương đại nhân năm đó đã cứu huynh nơi đầu đường thất vọng đó. Có điều ta thấy Lâm Hạo Nam con của Lâm Khang đúng thực là bị người đầu độc, nếu vậy thì tốt, cứ thuận theo công lý mà xử thôi. Trước không nói với Liễu Hoa và Lưu Dung ở Bắc Kinh xa xôi, mà ngay tri phủ Khai Phong, cũng chính là người lãnh đạo trực tiếp của huynh là Liễu Hỉ Công tối thiểu cũng có một chút cảm kích!”
“Nếu Lâm Hạo Nam thật sự bị hạ độc chết, vậy vì sao lúc trước khám nghiệm tử thi ở huyện nha lại không phát hiện ra điều gì?” Triệu Nhân Nghĩa như đã hiểu ra điều gì, nhưng vẫn hơi nghi vấn.
Hòa Thân nói: “Vụ án này dù xảy ra chưa lâu, nhưng nếu muốn điều tra từ đầu cũng không dễ. Tội phạm hẳn là đã sớm chuẩn bị, đừng nói là chứng cứ, ngay cả chút dấu vết để lại sợ là cũng khó tìm! Vừa rồi huynh gọi tên khám nghiệm tử thi Vạn Đại Phát kia đến, ta quan sát thấy hắn cũng chẳng phải là thứ gì tốt. Ta phỏng chừng Lưu Toàn ngày mai có thể mời được người khám nghiệm tử thi ở hình bộ về, đến lúc đó chúng ta mới xuống tay với Vạn Đại Phát sau!”
Triệu Nhân Nghĩa lúc này mới hiểu, liền cúi mình trước Hòa Thân, nói: “Hòa lão đệ thật là cao nhân, khiến cho con đường phía trước của ta trở nên sáng sủa nhiều rồi!”
Hòa Thân thấy cái đầu gỗ Triệu Nhân Nghĩa rốt cuộc đã hiểu ra, cười ha hả nói: “Nhân Nghĩa huynh hiện giờ không còn nghi ngờ ta làm bẩn thanh danh của huynh chứ?”
Tuy rằng Triệu Nhân Nghĩa biết rằng mọi chuyện còn sớm, nhưng mà hắn tự cảm thấy mây đen trên đầu đã tan hết, liền lập tức tinh thần sáng láng, vì thế gọi người chuẩn bị rượu và đồ ăn, ở trong thư phòng chè chén với Hòa Thân.
“Lão đệ xin đừng phiền lòng, chỉ trách ta nhất thời gấp gáp, không làm được việc!” Triệu Nhân Nghĩa nhanh chóng nâng chén lên mời Hòa Thân.
“Chờ đến khi kết án, Nhân Nghĩa huynh chỉ cần nói bốn chữ là giải quyết được vấn đề...” Hòa Thân cười nói.
“Bắt lấy cho ta!” Hai người trăm miệng một lời cùng nói.
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----