Đả tự: Upin - Kiếm Giới
“Xin mời chỉ giáo?” Lưu Dung truy vấn Hòa Thân.
Lưu Dung không ngờ Hòa Thân dám to gan lớn mật ở công đường chất vấn hắn “Kháng chỉ”, nhưng trước mắt bao người, không thể làm việc qua loa, nếu mình hơi có một chút vô ý, chẳng phải là càng làm cho tiểu tử này thực hiện được? - Lưu Dung nhiều năm đi theo phụ thân Lưu Thống Huân đến các nơi phá án, sớm biết rõ quan trường khó dò, tự nhiên cũng học được mọi chuyện phải hết sức cẩn thận, lưu tâm mọi chỗ.
Hòa Thân biết rõ Lưu Dung nổi tiếng phá án nghiêm cẩn, cụ thể, phàm là vụ án qua tay Lưu Dung, hầu như tất cả đều làm cho người bị thẩm vấn tâm phục khẩu phục, Lưu Dung chú trọng thu thập chứng cớ và dấu vết của phạm nhân trong lúc sơ ý để lại, mà không phải dựa vào vu oan giá hoạ, tra tấn bức cung để phá án.
Mặt khác Hòa Thân còn biết Lưu Dung và phụ thân Lưu Thống Huân giống nhau, đó là vô cùng cẩn thận, tuyệt sẽ không vì bạo ngược nhất thời mà làm hỏng đến thanh danh của mình, vừa rồi Lưu Dung vội vàng chỉ là hắn nhất thời xúc động. Nếu mình có thể từ chỗ sâu bức Lưu Dung từng bước, hắn nhất định sẽ tỉnh táo lại, sau đó suy nghĩ lại mà hành động.
Nghĩ đến đây, Hòa Thân mỉm cười nói: “Vừa rồi tại hạ đã nói rõ, trên thánh chỉ của vạn tuế gia nói rõ ràng, cho Lưu đại nhân đến các nơi đi “truy nộp ” bạc thâm hụt của kho địa phương, bây giờ tri phủ Khai Phong Liễu đại nhân không đợi ngài 'truy' cũng đã 'nộp' rồi, sao ngài lại nói ông ấy có tội? Lưu đại nhân ngài làm như vậy, có phải là ngược với thánh ý 'Lấy nhân nghĩa trị thiên hạ' của Hoàng Thượng?”
“Đây! . . Lưu Dung thật không ngờ Hòa Thân lại lấy vấn đề này phân cao thấp với hắn.
“Nếu theo cách làm của Lưu đại nhân, vậy quan viên thiên hạ còn có ai còn dám chủ động trả lại khoản nợ nữa? Số lượng lò đúc của bạc ròng đài châu và kinh đĩnh hàng năm lại không giống nhau, nếu quan viên thiên hạ đều chờ đem tiền trả lại của quốc khố đổi thành quan ngân, vậy phải chờ tới năm nào tháng nào mới có thể đến lượt? Kéo dài như vậy, Thánh ý của Hoàng Thượng 'trong vòng hai năm phải truy toàn bộ khoản nợ về quốc khố' chăng phải là lại bị trì hoãn? Hiện giờ Hoàng Thượng đang muốn tuần tra phía nam, trên dưới Đại Hà, trong ngoài Trường Thành tất cả đều đang khua chiêng gõ mõ chuẩn bị. Nếu bởi vì việc nhỏ này làm lỡ nhật trình nam tuần của Hoàng Thượng, phải chăng là mong muốn của Lưu đại nhân ?”
Lời nói của Hòa Thân thật đúng là làm cho Lưu Dung toát mồ hôi, một chuyện đơn giản như vậy làm cho Hòa Thân phân tích kinh tâm động phách như thế, hắn thật sự không suy nghĩ đến tầng này.
Lưu Dung lập tức bắt đầu nghiền ngẫm dụng ý thực sự của Hoàng Thượng lần này cho hắn xuất kinh, hắn nghĩ: “Hoàng Thượng luôn luôn thánh ý sâu xa, bên ngoài để cho hắn dọn dẹp thâm hụt để chỉnh đốn trị an, nhưng thực tế có phải muốn hắn đến các nơi gom góp một món bạc? Mình ở Sơn Đông lại đại khai sát giới, chấn động vua và dân, sớm đã có bản hạch tội lên Ngự Sử, Hoàng Thượng có thể cho rằng ta không biết nguyên tắc, làm đảo loạn cục diện chính trị?
- Bây giờ hộ bộ đã cạn kiệt, loạn trong giặc ngoài, đều chờ dùng bạc, nếu đúng như Hòa Thân nói như vậy, hành động của mình xem ra thật là đã vi phạm thánh ý của Hoàng Thượng, vậy có thể... Lưu Dung càng nghĩ càng lo lắng, cuối cùng hắn cũng không dám nghĩ nữa.
Hòa Thân vừa thấy lời nói của mình có tác dụng, cũng không dám tiếp tục nói nữa, chỉ cười cười nói: “Ngu kiến của tại hạ vụng về mong khâm sai đại nhân hiểu cho!”
Lưu Dung sớm đã hiểu rõ, nhưng ở trước mắt bao người không có lối mà xuống! Hắn có thể nào để cho một tên sư gia nho nhỏ còn chưa nhập lưu hỏi đến giương mắt nghẹn họng? Vậy hắn về sau làm sao ở trong quan trường được?
Lưu Dung dù sao đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, chau mày nghĩ tới một cách, cách này có thế làm cho chuyện này tạm thời gác lại vừa có thể mượn cớ gõ vào Hòa Thân và Liễu Hi Công, vì thế liền ra vẻ thần bí khó lường nói:“ Trong năm Ung Chính, tuần phủ Sơn Tây Nặc Mần vì được ân sủng…”
Hòa Thân vừa nghe lòi này liền hiểu được Lưu Dung ám chi bạc của bọn họ là từ trong tay thương gia mượn đến, năm đó Ung Chính mới lên, trong lòng đã sớm muốn dọn sạch khoản nợ của kho các nơi, vì thế tuần phủ Sơn Tây Nặc Mần hiểu rõ thánh ý, vì được ân sủng liền từ tay các đại thương gia Sơn Tây mượn ba trăm vạn lượng bạc đến bổ khuyết thâm hụt của kho, vì thế bẩm tấu với Ung Chính Sơn Tây chi trong thời gian một tháng đã bù đủ thâm hụt của kho.
Ung Chính trong lòng muốn vượt qua đại duyệt long nhan của Khang Hi, lập tức ban thường Nặc Mần danh hiệu “tuần phủ thứ nhất thiên hạ”, lại phát chiếu ban ngợi khen trong cả nước. Nhưng việc này đúng lúc bị Điền Văn Kính đi ngang qua Sơn Tây đến Hà Nam tiền nhiệm phát hiện ra, sau Điền Văn Kính thỉnh thánh mệnh, trong nửa tháng làm cho chân tướng rõ ràng khắp thiên hạ!
“Lưu đại nhân,” Hòa Thân nói, “ Nặc Mần của Sơn Tây khi quân phạm thượng, chết chưa hết tội! Năm đó một trang bố cáo của Điền Văn Kính khiến cho bọn thương gia cho quan phủ Sơn Tây vay tiền tới cửa đòi nợ, nếu Lưu đại nhân cho rằng một trăm vạn lượng bạc trong kho của phủ Khai Phong cũng là mượn từ trong tay thương gia. Vậy mời Lưu đại nhân cũng cho dán bố cáo, để cho các vị thương gia đến cửa đòi nợ là được; hoặc là Lưu đại nhân nhất quyết đem một trăm vạn lượng bạc này đi, và để lại tâm phúc, xem trong thành Khai Phong có động tĩnh gì hay không! - như vậy không phải chân tướng rõ ràng hay sao?”~
Những lời nói này của Hòa Thân quà là lời nói chính nghĩa, làm cho mọi người đều không ngờ, Lưu Dung cũng kinh ngạc vô cùng, hắn thật sự không ngờ suy nghĩ trong lòng mình, lại bị Hòa Thân đều nói ra hết.
Hòa Thân vừa thấy Lưu Dung bị mình nói trắng ra, liền thừa thắng xông lên nói: “Khâm sai đại nhân, Tri phủ Khai Phong Liễu Hi Công chủ động trả lại khoản nợ của kho, mật khác còn hết sức thanh tra thám hụt trước kia, đây đã là hết sức tận tâm vì triều đình, cần cù và thật thà như thế, tận trung với Hoàng Thượng như thế, Lưu đại nhân không tấu lên triều đình, biểu thị ngợi khen, ngược lại còn nói ông ấy có tội? - Tội của ông ấy là gì? Tại hạ cũng từng đọc thuộc ( Đại Thanh luật ) nhưng ta vẫn không tìm ra điều nào Liễu đại nhân phạm phải!”
Lưu Dung thấy hôm nay toàn gặp hạn, hơn nữa vẫn là ở cái tên “Trợ lý đặc biệt “ nho nhỏ này, tuy rằng tức giận vô cùng, nhưng không có cách gì, muốn trị Hòa Thân tội “làm loạn công đường” , nhưng vừa rồi Hòa Thân nói chuyện lại tâm bình khí hòa, cũng nho nhã lễ độ với hắn, càng chưa nói tới “Mục vô vương pháp”, vì thế hắn liền quyết định đem việc này tấu lên triều đình mọi chuyện, để cho Hoàng Thượng và quân cơ quyết định!
Cứ như vậy Hòa Thân ở đại đường dây dưa cho tới sáng. Lưu Dung mới giải trừ lệnh cấm với hắn. Hắn cáo biệt Liễu Hi Công rồi vội vàng chạv về nhà, tuy rằng hắn biết mình có về nhà cũng chẳng có tác dụng mấy, nhưng trong lòng hắn thật sự thấy nhớ Vương Vũ Châu .
Chờ hắn tới nhà rồi, đã thấy Vương Vũ Châu sớm sắp xếp đồ đạc của mình, đôi mắt khóc đã khóc đỏ lựng lên, xem ra là muốn quay về quê Bắc Kinh của nàng; Liễu Doanh Doanh cũng đã khuyên mệt lử rồi, ngồi ở trên ghế khuôn mặt u sầu, cũng không biết thế nào cho phải? Tiểu Viện còn ba hoa không biết mệt mỏi ở bên cạnh Vương Vũ Châu nói lải nhải!
Vương Vũ Châu tuy rằng cũng từ nhỏ được giáo dục “Tam tòng tứ đức”, nhưng cũng không chịu được mình đã chủ động hiến thân với Hòa Thân, còn muốn dùng cách này để giữ hắn, nhưng ngay buổi tối hôm sau hắn đã ôm ấp nữ nhân khác ở trên giường, lại thêm Tiểu Viện châm ngòi thổi gió, thêm mắm thêm muối, nàng lại càng cảm thấy oan khuất vô cùng, lúc này mới muốn rời khỏi nơi đây.
Vương Vũ Châu cho tới bây giờ vốn không nghĩ nhiều chuyện như vậy, trước kia khi bọn họ còn khó khăn, nàng vẫn nghĩ để cho Hòa Thân thăng chức rất nhanh, nhưng hiện giờ người đàn ông của mình đã ra bộ dáng gì, lại ở bên ngoài câu kết làm bậy với nữ nhân khác. Nàng thật sự là hối hận, lúc đầu đã không nên để cho Hòa Thân đến Khai Phong này, nàng lại nghĩ tới lúc ở Huỳnh Dương, bọn họ bốn người ở trong cái sân nhỏ đơn sơ, ban ngày đi ra ngoài bán tiền ám phủ, buối tối ăn cơm cùng với Hòa Thân ngồi ở cái đình nhỏ uống trà nói chuyện phiếm, đó là những ngày yên tĩnh thoái mái!
Hòa Thân vừa rồi còn ở tri phủ đại đường miệng lưỡi nhanh nhạy, nhưng vào gia môn cái miệng của hắn liền trở thành vụng về, hắn thật sự không biết nói cái gì để an ủi Vương Vũ Châu bướng bỉnh này, không thể dùng câu nói “Mình là đại nam nhân của xã hội phong kiến, nên có ba thê bốn thiếp, nàng nên chấp nhận sự thật” để dạo đầu với nàng ?
Đúng lúc Hòa Thân đang không biết phải làm thế nào, chi thấy bên ngoài tiến vào một người, hắn vừa nhìn hóa ra là sư gia Lưu Đản Phương của Liễu Hi Công. Lưu Đản Phương từ lần trước sau khi bị Hòa Thân ra sức đánh một trận, mới đầu còn ghi hận trong lòng, nhưng sau lại thấy tri phủ đại nhân lại hiếu kính Hòa Thân như cha, tâm tư trả thù của hắn cũng dần dần biến mất, bây giờ hắn chỉ cần vừa nhìn thấy Hòa Thân, liền từ xa chào hỏi, tiến lên ân cần hỏi han nịnh bợ, cho nên lúc đầu Hòa Thân vô cùng ác cảm với hắn, nhưng sau lại thấy tiêu tử này có vẻ lanh lợi, cũng liền thường xuyên qua lại.
“Lão Lưu, có việc sao?” Hòa Thân hỏi.
Lưu Đản Phương vừa thấy tình thế trước mắt này có chút bất thường, buồn bã nói: “Sao, Hòa công tử phải chuyển nhà à?”
Hòa Thân bây giờ căn bản không rảnh tán gẫu với hắn, lại hỏi: “Ngươi tìm ta có việc gì?”
Lưu Đản Phương thấy không khí trong phòng không thích hợp cho hắn nói chuyện, bèn kéo Hòa Thân ra ngoài sân, cười hì hì nói: “Hòa công tử, ta lần này tới là báo cho công tử một tin vui!”
“Báo tin vui? Ta có thể có tin vui gì chứ?” Hòa Thân cũng sửng sốt.
“Ta đến là để cầu thân với Hòa công tử!”Lưu Đản Phương cười nói.
“Cầu thân?”
“Vâng! - Tri phủ đại nhân có ý gả tiểu nữ Doanh Doanh cho công tử, cho nên ta được phó thác của tri phủ đại nhân đến đây!”Lưu Đản Phương nói.
Không đợi Hòa Thân nói, Lưu Toàn liền túm Lưu Đản Phương giải thích cho hắn.
Lưu Đản Phương là người tinh tường, không cần Lưu Toàn nhiều lời, nói mấy câu liền sáng tỏ thông suốt. Lưu Toàn vừa mới nói vài câu, hắn quay lại vỗ vào vai Hòa Thân, cười nói: “Hòa công tử, có một chút việc nhỏ như vậy, cần gì phải buồn bực như thế, giao cho tại hạ, ta đi vào một lát, cam đoan làm cho cô nương Vương Vũ Châu mặt mày hớn hở, - càng cam đoan làm cho Doanh Doanh tiểu thư cũng cam tâm tình nguyện cùng chung. . . cùng chung một chồng!”
Hòa Thân không ngờ người này còn có bản lĩnh thế này, cũng biết hắn không phải là ba hoa khoác lác, nhưng lại ngại hỏi, liền cười gượng không nói. Lưu Đản Phương vừa thấy Hòa Thân ngầm đồng ý, nhất thời như được cổ vũ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi vào phòng.
Huyết Tu La
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----