Hòa Thân Tân Truyện

Chương 165: Chương 165: Lập tức mở thưởng.




Theo quy định Hòa Thân thuộc về quan viên bên ngoài tiến kinh, chưa được hoàng đế cho gọi thì không thể trực tiếp đi thẳng vào đại điện, chỉ có thể đứng ngoài cửa điện để chờ, cho nên Hòa Thân dứt khoát đứng ngoài cửa, đợi Càn Long cho gọi

Càn Long ngồi ổn định trên ngai vàng xong mới phát hiện đại thần phía dưới số lượng không đủ, ban đầu còn cho rằng mình hoa mắt nhưng lấy tay dụi mắt mấy lần, nhìn kĩ lại thì quả là không đủ thật. Theo chế độ triều Đại Thanh, chầu triều sáng sớm mỗi ngày tuyệt đối không giống giờ tự học buổi sáng ngày nay, chỉ cần hơi đau đầu cảm sốt là có thể tùy tiện xin nghỉ, mà phải qua mấy khâu thủ tục với được phê chuẩn không phải lên triều, hơn nữa hôm nay là triều hội quy mô lớn, càng không cho phép ai được đi muộn hay trốn tiết.

Càn Long nhìn Vu Mẫn Trung dẫn đầu đại thần quân cơ cười hỏi: “Vu Mẫn Trung thế là thế nào”

Vu Mẫn Trung sớm đã già cả mắt mờ, vừa rồi phát hiện ra một số đại thần chạy ra ngoài, nhưng không hề xin nghỉ với ông, đến nay lại bị hỏi, tuy nhiên do dẫn đầu đại thần quân cơ, xảy ra chuyện lớn, đương nhiên nếu không biết thì thật thất chức quá.

Nay Vu Mẫn Trung thấy Càn Long hỏi mình, vội run rẩy quỳ xuống, Vu Mẫn Trung nhất cử nhất động dường như không còn mấy sức lực, lúc nào cũng như thở khò khè, nhưng cổ họng lại rất lớn, bẩm: “ Khởi bẩm hoàng thượng, hôm nay ngoài của Ngọ Môn, lão thần có đếm số người không thấy thiếu nhiều thế này, nhưng không hiểu sao đến Càn Thanh Môn lại phát hiện thiếu người, đến nay, bọn họ cũng không hề xin phép lão thần tuy nhiên nếu xảy ra chuyện lớn lão thần là người dẫn đầu đại thần quân cơ không thể nói qua loa được, đó là sự thất chức của lão thần, lão thần xin hoàng thượng trị tội” Nói xong dập đầu liên hồi.

Càn Long vừa kiên nhẫn nghe Vu Mẫn Trung bẩm vừa nghĩ xem rốt cuộc là thế nào, đang lần ra manh mối thì Vu Mẫn Trung đã thì thào xong, hơn nữa đầu còn đập binh binh lên nền gạch nên đại nộ nói: “ Đứng dậy…đứng dậy Trẫm đương nhiên cần trị tội ngươi sau này ngươi đừng làm đại thần quân cơ nữa, hãy về nhà dưỡng lão đi”

Vu Mẫn Trung sớm đã có ý xin về dưỡng lão nay thấy Càn Long bãi chức mình, nên lại dập đầu thêm mấy lượt tạ ơn: “ Lão thần tạ ơn bệ hạ, Hoàng thượng anh minh, lão thần đã sớm như ngọn đèn hết dầu, muốn về nhà chăm sóc con khờ, nay nhờ hồng phúc của hoàng thượng cuối cùng đã được như tâm nguyện. Nếu không có chuyện gì, lão thần xin cáo từ” Nói xong còn định dập đầu tạ ơn thêm nữa.

Càn Long hôm nay đúng là vô cùng bực mình, bình thường dù có thấy Vu Mẫn Trung không thuận mắt thì cũng không đến nỗi khó chịu như hôm nay thấy ông ta nói mãi không sau quay sang quát với thi vệ: “ Dìu ra ngoài” nên Vu Mẫn Trung liền được thị vệ đại nội dìu đi.

Càn Long xử lý xong Vu Mẫn Trung quay đầu sang nhìn Cao Vân Tòng ý nói: “ Ngươi nói xem rốt cuộc là sao?” Cao Vân Tòng ở bên cạnh Càn Long đã hơn 20 năm, ngoài phụ trách sinh hoạt hàng ngày của Càn Long, kì thực ông ta cũng phụ trách thu thập các tin tình báo từ “ Sở Chiêm Can”

Cao Vân Tòng thấy nay xảy ra chuyện lớn mà ngay cả người dẫn đầu đại thần quân cơ cũng không hề biết, đột nhiên dự cảm có gì nghiêm trọng nhưng hắn ta không biết nguyên nhân gì, thấy Càn Long đang vô cùng tức giận, đành phải nhỏ tiếng bẩm: “ Hoàng thượng, sự tình xảy ra quá đột ngột, nô tài sẽ đi điều tra nguyên nhân rồi quay về bẩm báo” Nói xong lướt đi ngay.

Càn Long không hề hồ đồ, nhìn thấy đến Cao Vân Tòng bên cạnh mình còn không biết xảy ra chuyện gì, lập tức nhận ra đây chắc chắn là chuyện lớn. Đường đường là triều hội của hoàng đế Đại Thanh, mà lại có 2/3 quan viên không biết đã chạy đi đâu, thì thật hoang đường? Nghĩ đi nghĩ lại Càn Long cho rằng chuyện này nhất định là do Hòa Thân giở trò, nhưng ông không hiểu, rốt cuộc là vì cái gì mà có thể khiến cho bọn nô tài không nể cả hoàng đế mà chạy đi đâu mất?

Nghĩ đến đây mới sực nhớ ra, là Hòa Thân đang đứng đợi bên ngoài nên không do dự nữa hét: “ Gọi Hòa Thân vào”

  

“Truyền Hòa Thân vào” Tên tiểu thái giám đứng ở cửa điện hét to.

Vừa dứt lời, Hòa Thân đã vưỡn vai ưỡn cổ đi vào, đến trước ngai vàng bèn hành đại lễ, hô to: “ Thần Hòa Thân tham kiến vạn tuế”

  

Càn Long đếm qua đã nói chuyện với đứa con trai quý báu của mình là Dung Diên, nói chuyện đến sáng mới quyết định tạm thời cứ cho Hòa Thân ra mặt ổn định lòng dân và Triều cục, đợi khi hắn giao hết ngân lượng ra sẽ nghĩ cách trừ khử. Đã có chủ ý như thế nên này Càn Long không quanh co nữa, nhìn thấy Hòa Thân đang hành lễ bèn cười: “ Đứng dậy đi, Hòa Thân từ nay trở đi ngươi là đại thần quân cơ rồi, thánh chỉ đã nói rất rõ, sau này người là đại thần cốt cán của Trẫm, trẫm hi vọng người không phụ hoàng ân, tận trung phục vụ triều đình”

“Thần tuân chỉ” Hòa Thân không ngẩng đầu lên đáp.

“Được” Càn Long nhìn trái nhìn phải, ông vốn dĩ đến đây tuyên bố bãi triều nhưng ngẩng đầu lên thì thấy Cao Vân Tòng từ bên Đông Noãn Các hoang mang chạy vào. “Hoàng thượng, các đại thần không lên triều, hóa ra là bọn họ chạy đến bên ngoài Huyền Võ Môn”

“Huyền Võ Môn?” Càn Long sững ra

“vâng ạ, vừa nãy nô tài đích thân đến Huyền Võ Môn xem rồi, không ngờ ở đó nay đã biến thành biển người, nô tài rất vất vả mới len lên trước được, nhưng xem cả buổi cũng không rõ, chỉ thấy bọn họ vây thành một vòng tròn, trên chiếc bàn ở giữa có người đang khênh chiếc rương lớn, ban đầu nô tài cứ nghĩ là xiếc, nhưng nghe kĩ thì thấy người kia hét: “ Xin mọi người yên lặng đến giờ mở thưởng rồi”

“cái gì lập tức mở thưởng, nói vớ vẩn” Càn Long đứng bật dậu, nói với đám quân thần: “ Bãi triều” sau đó bước nhanh đến Tây Noãn Các, nói với Cao Vân Tòng: “ Thay đồ cho trẫm, trẫm muốn đích thân đi xem, bọn nô tài đáng chết này rốt cuộc là trúng mê tà gì”

  —

Khi Càn Long đến cửa Huyền Võ, thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ. Chỉ thấy nơi đây sớm đã biến thành biển người, vòng trong cùng là bọn quan viên triều đình mũ xanh, vòng bên ngoài thì loại người nào cũng có, mấy con đường đi qua chỗ này đều bị chặn kín, may mà bên cạnh ông còn có mấy thị vệ đại nội, ra sức rẽ đám đông ra, Càn Long mới khó khăn lắm len lên được phía trước.

Lúc này Tạ Phi Kiếm và Nhất Thanh sớm đã dựng xong bục sân khấu, trên bục là cái rương ro, xung quanh là hơn 20 bảo tiêu của Hòa Thân đang canh giữ, bên ngoài là 300 binh sĩ mà tối qua Hòa Thân mượn từ chỗ Phúc Khang An.

Tạ Phi Kiếm đứng bên cạnh cái rương lớn, hét: “ Các vị đại nhân các vị phụ lão hương thân, các vị huynh đệ tỉ muội, xin mọi người yên lặng. Trong cái rương này có tên của các viên quan triều đình, nay ta mở rương cho mọi người cùng xem” Nói xong liền mở nắp chiếc rương, hai binh sĩ khiêng qua trước mặt đám đông một vòng sau đó đặt lên bàn, đậy nắp lại.

Ta Phi Kiếm hét lớn: “ Mọi người xem rõ rồi, nay ta sẽ lấy đại một tờ giấy trong rương ra, trên đó sẽ có tên của người may mắn hôm nay, người đó sẽ nhận được một phần thưởng lớn do chúng tôi chuẩn bị đó là 5 nghìn vạn ngân lượng”

Tin này vừa loan ra, bọn quan viên bên trạm nghỉ Lộ Hà hôm qua liền hiểu ngay thì ra Hòa Thân biến tướng biện pháp để tặng ngân lượng cho họ, lại những 5 nghìn lạng, đúng là không thể chịu nổi, vui mừng đến muốn điên.

Bách tính bên ngoài chưa từng xem qua cảnh này, tự dưng lại được 5 nghìn lạng, chuyện tốt thế có thể tìm được ở đâu chứ? Nhưng bình tĩnh nghĩ lại thì bên trong chiếc rương không có tên của họ, trở nên vô cùng ủ dột.

Tuy nhiên đây là chuyện kì lạ nhất mà họ từng thấy cho nên mặc dù không có cơ hội nhận được 5 nghìn lạng, nhưng cảnh tượng này cũng khiến họ mê thích, lâu rồi không nhìn thấy ngân lượng, hơn nữa cảnh tượng phía trước căn bản không cho họ cơ hội được bình tĩnh

Hòa Thân cũng có mặt trong đám đông đang định nhìn kĩ Càn Long ở đâu thì Nhiễm Kiện chỉ : “ Đại nhân người kia là Càn Long hoàng đế”

Hòa Thân nhìn theo tay Nhiễm Kiện thì quả nhiên Càn Long đã ăn mặc khac đi đứng trước mặt, hưng phấn nhìn lên màn mở thưởng trên bàn, lập tức một suy nghĩ vừa hoang đường vừa to gan vụt qua, hắn gọi Nhiễm Kiện lại bên mình, thì thầm to nhỏ

Goncopius

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.