Hòa Thân Tân Truyện

Chương 126: Chương 126: Quả bom hẹn giờ.




Hòa Thân mặc dù thuyết giáo bọn quan viên Mãn Thanh không còn là chuyện gì mới mẻ nữa, nhưng nghe từ miệng Lưu Dung thành tâm thành ý muốn “rửa tai lắng nghe” chứng tỏ trình độ của hắn cũng hẳn không thấp, nên thấy vô cùng hài lòng, cười nói tiếp: “ Bản tấu buộc tội Lưu đại nhân ở hai tỉnh Sơn Đông và Hà Nam nhiều nhất, tất nhiên là do đại nhân đã từng có chỗ nào không phải với hai vùng này rồi…”

Lưu Dung nghe xong có chút không phục, vì từ năm 43 Càn Long, Sơn Đông và Hà Nam đều là những địa phương ông dồn nhiều tâm huyết, cũng là nơi ông thấy trách nhiệm của mình tốt nhất nên cười ngắt lời Hòa Thân: “hai tỉnh Sơn Đông và Hà Nam là nơi tham quan ô lại hoành hành từ khi ta vào sở quân cơ, đã mấy lần tra xét hai tỉnh này, xử lý tham quan cũng đến mấy trăm người, nay phong khí quan trường hai tỉnh này đã có chuyển biến tốt, mặc dù chưa triệt để tiêu diệt được quan tham, nhưng sựu thanh liêm chính trực đã trở thành nếp, án oan án sai cũng đã giảm đi nhiều”

Nói đến xét xử bọn tham quan ô lại, Hòa Thân đương nhiên có cả bộ lí luận kinh nghiệm chế độ xã hội phong phú, nên cười nhạt nói: “ Nhưng theo ta biết, bọn quan viên lớn nhỏ ở hai tỉnh này không phải không tham, mà là dưới thủ đoạn lôi đình của ngài, chúng không dám tham, đại nhân nghĩ xem, bao nhiêu bạc trôi đi dưới mắt bọn họ mà không chảy vào túi họ, thì lòng họ có yên được không, mặc dù ngoài mặt không dám có ý kiến gì về việc chống tham nhũng của đại nhân, nhưng trong lòng họ không hận đại nhân ư? Nay đại nhân gặp đại nạn như thế, bọn họ sao lại không giậu đổ bìm leo cơ chứ?”

Lưu Dung nghe Hòa Thân nói mặc dù có lý, nhưng sao nghe cũng thấy có vẻ mờ ám đột nhiên hỏi: “ Không lẽ vì muốn họ nói những lời có lợi, mà mặc kệ họ tham ô, không lẽ bọn tham quan ô lại không đáng giết?”

Nói đến chuyện trừng trị tham quan ô lại, Hòa Thân lại càng cương quyết, những biện pháp tiên tiến loại trừ thói tham nhũng trên thế giới hiện đại,mặc dù nói chưa thể giải quyết được tận gốc vấn đề này, thế nhưng những kinh nghiệm ffos không biết đã được tích lũy từ bao nhiêu đời,, đó là kết tinh của bao nhiêu tập thể nhà chính trị học, tâm huyết của biết bao nhiêu chuyên gia chuyên nghành, đã hình thành nên thể chế lí luận hoàn chỉnh. Mặc dù tham quan không thể ngăn chặn hết, nhưng lấy lí luận tiên tiến về chống tham nhũng của hậu thế thuyết phục quan viên phong kiến 300 năm trước, Hòa Thân cũng không dám chắc. Đối với hiện tượng bọn quan tham lộng hành trong thế kỉ 21, Hòa Thân cũng có cho mình một bộ lí luận, cho nên bắt đầu coi Lưu Dung là thính giả trung thực đầu tiên của mình.

“Giết tham quan sao mà sai sao? Không giết sao mà trị dân được, không giết còn gì là kỉ cương phép nước. Hơn nữa đối với bọn tham quan đang ở trạng thái manh nha, cũng có tác dụng răn đe, rất có tác dụng giáo dục với bọn muốn tham nhưng không dám tham, gõ một hồi chuông cảnh báo với bọn tham quan, khiến cho họ lúc nào cũng thấy trên đầu mình lơ lửng lưỡi gươm sắc nhọn phản tham nhũng, như thế rất có tác dụng răn đe, phòng ngừa” Nhìn thấy sắc mặt Lưu Dung càng lúc càng đỏ, Hòa Thân tổng kết: “Nếu muốn trừ được mầm độc tham nhũng trên cơ thể xã hội, không thể dựa vò một chữ giết là được”

Lưu Dung đầu tiên bị những câu nói của Hòa Thân tác động, rồi tới những câu tu từ đầy hình tượng khiến cho thành lúy trong lòng ông bị Hòa Thân đánh đổ, thấy vô cùng hưng phấn, nghe thấy những lí luận đầy hình tượng và mới mẻ của Hòa Thân, thấy có cảm giác tri âm. Nhưng không ngờ lúc này Hòa Thân lại chuyển chủ đề, nói ra một câu thật khó hiểu.

Hòa Thân thấy Lưu Dung bi hắn làm cho cuốn hút, càng hưng phấn nói: “ Lưu đại nhân chắc không biết, quyền lực một khi mất đi sự đôn đốc giám sát , thì đương nhiên gây ra tình trạng tham nhũng, nếu dựa vào một chữ giết mà có thể giải quyết được vấn đề, thì Hán Văn Đế giết tham quan không thể coi la ít, Chu Nguyên Chương giết bọn tham quan rất mạnh tay nhưng ai cũng biết, hai vị hoàng đế này tại vị là thời kì nhiều tham quan nhất. Vì sao? Thứ nhất, tham quan ô lại trong nước chitr biết tiến lên mà không biết quay đầu nhìn lại, đại nghĩa lẫm liệt bước lên đoạn đầu đài, nhưng bọn ham quan vẫn như “ dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hự sinh” hay là đoạn đầu đài kia chỉ là theo đuổi những cái không đáng, hay là vì cái gì?”

 

Cho nên ta thấy, triều đình nên một mặt xét xử nghiêm bọn tham quan nhưng cũng phải đồng thời xây dựng kiên toàn các hạng mục chế độ tài vụ triều đình. Cũng phải tăng cường kiểm soát đôn đốc đối với các đại viên địa phương, lúc thich hợp triều đình nên thành lậ một sớ cơ quan độc lập cao độ ở các cấp chính phủ, bất luận là tài chính hay là quy thuộc đều phải trực tiếp thuộc cơ quan kiểm soát của triều đình, cho họ phụ trách công việc xét xử và đôn đốc quan viên các cấp, chỉ có thế mới từng bước giảm thieur được tham nhũng, sau cùng là căn bản xóa sổ được nạn tham nhũng. Chỉ có thể như thế mới khiến cho bọn đáng nhận tội kia khi bị trừng trị chỉ có thể trách được chúng,nếu không thế, cứ phát hiện được 1 quna tham lại giết một, phát hiện hai giết hai, mặc dù là đã tay đấy, nhưng khi có cơ hội tham ô bọn họ không thể kiềm được dục vọng, gặp phải bàn tay thép như Lưu đại nhân còn đỡ, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được,. Lưu đại nhân thử nghĩ đi, quan tham trong thiên hạ đâu đâu cũng có, ngài lại chỉ tập trung vào Hà Nam và Sơn Đông, quan các tỉnh khác đều có thể tham, chỉ có hai tỉnh này không thể, ngài nghĩ xem, bọn họ có hận ngài hay không? Tha lỗi cho Hòa Thân nói câu đắc tội, may mà Lưu đại nhân chỉ chủ trương giết quant ham ở Hà Nam và Sơn Đông, nếu nhiều địa phương hơn nữa, e rằng tình thế hiện nay đối với đại nhân còn gay go hơn nữa?

Còn nữa, đại nhân giương cờ chống tham nhũng, là đạo trời, quan lại các tỉnh, đương nhiên các đại viên triều đình ở Bắc Kinh cũng không dám phản đối, thế nhưng bọn họ đằng sau lưng ngài lại khác, nghe nói Lưu đại nhân còn thực hiện thử chính sách nhằm hạn chế bọn thân sĩ tham ruộng đất nên tăng thuế, đại nhân nghĩ xem, những chuyện này nói thẳng ra không phải nhờ vào bọn quan viên địa phương thực hiện hay sao, vấn đề chống tham nhũng họ không dám tỏ thái độ gì với ngài, nhưng những chính sách ngài đưa ra, bọn họ không khách khí thế đâu, đầu tiên là đùn đẩy trách nhiệm, sau đó là đá bóng sang sân, triều đình thúc ghê quá, thì sẽ lấy những lí do đường hoàng đẩy khó khăn cho triều đình, đồng thời nghĩ cách chuyển lên lưng bách tính. Thứ nhất là muốn tích trữ lòng oán giận dân chúng đối với ngài, thứ hai là đặt nền móng quần chúng cho bọn chúng sau này tiến hành phản đòn, một khi sau này triều đình có suy nghĩ khác, bọn họ như tổ ong túa ra đối đầu với ngài, không khiến ngài tối tăm mặt mũi mà rớt đài thì không cam, cứ thế, còn nói đến chính tích gì, còn nói đến dân vọng gì, đừng mong có ngày nhất hô bách ứng!

Ngài nghĩ xem, mấy nghìn năm nay, ai chẳng hi vọng có một rường cột triều đình có thể tạo phúc cho bách tính, có thể nâng cao thu nhập hợp cho quan viên triều đình, ai lại thích có một tay chỉ biết giết người?”

Lưu Dung thân tại kì trung, sao có được một đống kinh nghiệm đã tổng kết được từ không biết bao nhiêu thời đại lịch sử qua xem ti vi, mạng, tạp chí, lại kết howpjbao nhiêu tinh hoa trong các tài liệu về kinh nghiệm tiên tiến nhất trong ngoài nước về chống tham nhũng, nghĩ lại ban đầu khi mình còn trẻ đầy nhiệt huyết, tận mắt thấy quan tham hủ bại, nhân dân khổ cực, nên chỉ dựa vào dòng máu nóng mà bắt đầu thách thức bọn tham quan, Càn Long rất tán thành với ông, cho ông được nhất ngôn cửu đỉnh ở Sơn Đông, Hà Nam, nếu thành tích nổi bật, sẽ triển khai rộng rãi ra cả nước.

Nhưng mấy năm nay, ngoài việc thu được một số kết quả trong việc thanh trừ bọn tham quan ô lại, những lương sách liên quan đến quốc kế dân sinh, thực hiện đều vô cùng khó khăn, luôn thấy có lực cản vô hình nào đó không biết từ đâu đến. ông đã vì chuyện này mà thỉnh giáo không ít đại thần lão thành mưu quốc, cũng trải qua không ít đêm mất ngủ, hóa ra căn bệnh lại là đây. Ông tự cho mình là tầm mắt rộng, tận trung với triều đình, đêm ngày nghĩ cách cứu giúp lê dân bách tính, không ngờ trên con đường trước mắt lại có muôn vàn khó khăn thế, lại rơi vào cảnh bị thiên hạ ném đá, không ngờ hôm nay lại nị một Hòa Thân trẻ măng, xem ra chưa từng có kinh nghiệm quan trường khai phá thiên cơ, đúng là khiến ông vừa thấy kém cỏi, vừa hổ thẹn.

Hòa Thân bày tỏ gan ruột như thế, Lưu Dung đương nhiên cũng mở lòng nói: “ Hòa đại nhân, người bạn như ngài, Lưu Dung coi như đã được kết giao, nếu quả thực lần này ta có thể gặp nạn không chết, đợi sau khi ta về Kinh thành nhất định sẽ tiến cử một số lương sách trị quốc của ngài lên hoàng thượng, đến lúc đó chúng ta Nam Bắc liên thủ hợp lực, không phải càng tốt hay sao?”

“Ta đã sớm chờ câu nói này của Lưu đại nhân rồi” Hòa Thân thấy Lưu Dung quả nhiên là một quan viên thiên phận cực cao, tư tưởng khai minh kia không kém gì Doãn Kế Thiện cao hứng nói: “ Quốc phú dân cường, khiến cho Trung Quốc chúng ta vĩnh viễn xưng hùng thế giới”

Câu nói sau cùng của Hòa Thân khiến cho Lưu Dung vô cùng vui mừng, tuy nhiên thân mang tội, lời nói cũng không thể hào sảng và phóng khoáng như Hòa Thân thấy ông trầm tư cúi đầu rồi buồn rầu nói: “ Một khi ta đã coi Hòa đại nhân là bằng hữu, có một câu cần phải nhắc nhở Hòa đại nhân”

Hòa Thân nhìn thấy vẻ mặt Lưu Dung như thế liền biết là sự nhắc nhở rất quan trọng, nên chắp tay thành khẩn nói: “ Xin Lưu đại nhân chỉ giáo”

Lưu Dung trịnh trọng nói: “ Hòa đại nhân nên cẩn trọng với tổng đốc Lưỡng Giang bên cạnh ngài”

Câu này nói ra khiến Hòa Thân thấy như sấm giữa trời xanh, trong lòng thấy ớn lạnh: Không lẽ Doãn Kế Thiện phong lưu nho nhã, luôn nghe theo mình lại là trái bom hẹn giờ Càn Long đặt bên cạnh mình hay sao?

Lưu Dung nói: “ Ông ta trong thời Ung Chính là thủ lĩnh sớm nhất sở Chiêm Can, thời đó có rát nhiều quan viên bị chặt đầu, nhà tan cửa nát đều do một tay Doãn Kế Thiện, nay đương kim hoàng thượng vẫn bí mật để ông ta nắm Chiêm Can sở, thời gian trước tổng đốc Lưỡng QUảng rớt ngựa Lý Thị Nghiêu, tổng đốc Trực Khang Thi Phương và tuần phủ Cam Túc Vương Vọng đều liên quan đến tổng đốc Lưỡng Giang bên cạnh ngài”

Cơ mật quốc gia quan trọng như thế, Lưu Dung cũng tiết lộ cho hắn, Hòa Thân thật không biết sau này phải cư xử thế nào với Lưu Dung, nhưng xem ra đối với Doãn Kế Thiện không thể không phòng.

Đang lúc Lưu Dung và Hòa Thân làm cho mối quan hệ của họ đạt được bước tiến vượt bậc mang tính lịch sử, Lưu Toàn đi vào, khom mình nói: “ Hai vị đại nhân Phúc Khang An Phúc đại soáy đã đến Nam Kinh rồi”

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.