Hòa Thân Tân Truyện

Chương 99: Chương 99: Tiến đến đánh lén.




Đây là một hòn đảo nhỏ xinh đẹp nằm ở phía Đông biển Đông.

Diện tích của đảo nhỏ không lớn, phía trên đã có một rừng rậm nguyên thủy sinh trưởng hơn một ngàn năm, chung quanh được bao bọc bởi từng ngọn núi nhỏ , như mặc cho nó một chiếc áo giáp thật lớn; dưới chân núi gần biển là một bờ cát mềm mại. Từ xa nhìn lại, đây là một nơi tươi đẹp làm cho tâm trí người ta luôn hướng về, cũng có người sẽ cảm thán đó chính là viên ngọc minh châu sáng chói mà thiên nhiên ban cho nhân loại!

Nhưng ai có thể nghĩ đến, ngay tại vài năm trước, đảo nhỏ xinh đẹp này đã bị một bọn cường đạo quốc tế cướp làm của riêng mình. Trên đảo rừng rậm nguyên thủy này bị bọn họ coi như lá chắn che dấu hành vi phạm tội dơ bẩn của bọn họ, những ngọn núi nhỏ vây chung quanh trở thành thành lũy phòng ngừa cường đạo tiến đến xâm phạm bọn họ .

Nơi này trong lịch sử chính là một trạm trung chuyển của “ công ty Đông Ấn Độ “ vận chuyển nha phiến đến Trung Quốc. Bởi vì nơi này rời xa Trung Quốc đại lục, lại không ở trong phạm vi của Thủy sư triều Thanh sưu tầm, cho nên tự nhiên trở thành nơi phong thuỷ bảo địa Henry Patel bọn họn tùy ý làm bậy, mấy năm qua nơi này thuyền chở nha phiến ra ra vào vào ít nhất cũng có mấy ngàn chiếc, lượng nha phiến phun ra nuốt vào đã trên mấy vạn tấn.

Bọn họ vì biến nơi này trở thành nơi cất giấu ô nạp vĩnh viễn của bọn họ, trên núi nhỏ chung quanh đảo nhỏ được bố trí pháo đài chắc chắn, trên đảo còn trang bị hơn một trăm bộ đội tác chiến của hải quân chính quy Anh quốc. Từ sau khi bọn họ đi đến nơi này, tuy rằng chưa từng có kẻ địch đến xâm phạm, nhưng những người này cũng không dám cảnh giác thả lỏng. -- Binh lính mỗi sáng sớm thể dục buổi sáng là không thể thiếu, sau đó là huấn luyện quân sự theo lệ; sau khi dùng qua cơm sáng thì mỗi người đều đứng vào vị trí canh gác, bọn họ lúc nào cũng chú ý tất cả tình huống khả nghi ở bốn phía mặt biển quanh đảo.

Hôm nay cũng như thế, khi chạng vạng tối, khi ánh chiều tà qua mặt biển bằng phẳng chiếu vào bờ cát trên đảo, các binh lính ở vị trí khác nhau canh giữ một ngày cũng bắt đầu đổi ca. trên mặt mỗi người bọn họ đều xuất hiện vẻ vô cùng mỏi mệt. – Người đến đổi ca, kéo thân hình ỉu xìu tiếp nhận súng kíp trong tay binh lính hết ca, sau đó còn phải chào theo nghi thức quân đội; những binh lính được thay thế thì vô cùng phấn chấn, sau đó từng đám túm năm tụm ba tinh thần phấn chấn chạy về doanh trại ăn cơm đi ngủ.

Màn đêm buông xuống, không có ánh trăng, trên sắc trời xám xịt chỉ có vài vì sao lấp lánh, trên mặt biển từng mảng tối đen, đêm trên đảo nhỏ dài dằng dặc mà yên tĩnh đã bắt đầu rồi. Khi đám binh lính vừa mới đến đang vội vàng ngáp, duỗi người, hút thuốc và nói chuyện phiếmoán giận với nhau, bọn họ đều không ngờ chính vào lúc này đã có một con thuyền nhỏ lén lút dừng ở phía sau một núi đá thật lớn, sau đó từ trên thuyền hiện ra mười mấy bóng người.

Giờ khắc này là lúc tính cảnh giác của bọn hắn kém cõi nhất trong ngày, mười mấy người kia được bóng đêm che dấu, nhanh chóng lên bờ, sau đó lén lút giấu mình trong một bụi cỏ dày.

Những bóng đen đó chính là đội cảm tử mười người do Nhất Thanh và Đỗ Tử Kiệt dẫn đầu. Sau khi thông qua một phen thảo luận ở trên thuyền, bọn họ quyết định sau khi lên bờ Nhất Thanh sẽ xâm nhập trước đi thăm dò tình hình trên đảo, sau đó trở về lại bàn bạc với Đỗ Tử Kiệt hành động như thế nào, cho nên sau khi Đỗ Tử Kiệt và thành viên đội cảm tử bí mật ẩn thân, Nhất Thanh liền mang theo bảo kiếm của nàng xuất phát.

Trên núi nhỏ cứ cách hơn mười thước sẽ có một pháo đài, chung quanh pháo đài còn có mấy binh lính tuần tra, bởi vì Nhất Thanh là tới thăm dò tình hình, lúc này cũng không thể kinh động đến binh lính canh gác này , cho nên nàng đành phải dọc theo sườn núi mà đi. Khinh công của Nhất Thanh vô cùng tốt, nàng mượn những bụi cây nhỏ trên núi nhỏ che dấu, Qua mấy lần di chuyển thân hình, không đến một canh giờ đã đi được phân nửa trên núi nhỏ chung quanh đảo.

Nàng phát hiện nơi này cũng không phải cái lòng chảo, mà là ba mặt núi vây quanh, còn lại một mặt bờ cát, cũng là một nơi cảng nhỏ tự nhiên,thuyền đến chở hàng dỡ hàng cũng đều cập bến ở đây. Từ cảng nhỏ này đi vào trong chính là một loạt doanh trại binh lính sắp xếp giản dị, trong khe núi ở giữa là một loạt kho hàng xếp cao lớn, phỏng chừng bên trong kho hàng chính là nha phiến. Ở bên ngoài kho hàng, lúc này đang đốt từng đống lửa trại, binh lính năm người một tổ đang vây quanh đống lửa nói chuyện phiếm, bên cạnh để mã tấu và súng kíp, xem ra chỉ cần hơi chút có chút gió thổi cỏ lay, đám binh lính này sẽ lập tức ở trong trạng thái tác chiến.

Như vậy , sau khi Nhất Thanh thăm dò một hồi tình hình phía trước phía sau trên đảo nhỏ liền trở về bàn bạc với Đỗ Tử Kiệt bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

Đỗ Tử Kiệt vốn tính nôn nóng, đã sớm ở trong bụi cỏ đợi sốt ruột rồi, cũng vừa muốn đến phía trước xem tình hình, hắn còn chưa kịp nhích người, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh đã xuất hiện một bóng đen, Nhất Thanh đã đi đến bên người hắn.

Nhất Thanh sau khi giới thiệu ngắn gọn tình hình trên đảo cho Đỗ Tử Kiệt, bèn nhỏ giọng nói: “Đám binh lính này thực phân tán, đều là năm ba người một đám ở cùng một chỗ, nếu chúng ta xuống tay, chỉ sợ khiến cho tất cả bọn họ cảnh giác, như vậy cũng rất dễ đánh rắn động cỏ!”

Đỗ Tử Kiệt cúi đầu suy nghĩ, nói : “Vậy chúng ta có thể phóng hỏa kho hàng của bọn chúng, chờ khi bọn hắn cứu hoả, chúng ta lại âm thầm xuống tay?”

“Nếu chúng ta xuất kỳ bất ý ra tay, phỏng chừng cũng có thể xử lý một số người bọn họ, nhưng ta xem tất cả binh lính này đều là quân nhân huấn luyện chính quy, một lúc sau chỉ sợ chúng ta khó có thể thoát thân! – không lo chúng ta không có đường thoát thân, mấu chốt chính là sẽ khiến cho bọn họ cảnh giác! Đợi cho nửa đêm, khi Hòa đại ca mang binh đến đánh, nếu chúng ta vẫn là không thể phá hủy hệ thống phòng ngự của bọn họ, thì đã có thể làm hỏng đại sự!” Nhất Thanh nói .

Đỗ Tử Kiệt từ sau khi theo Hòa Thân còn chưa lập được công lớn, một lòng nghĩ báo đáp ân cứu mạng của Hòa Thân, hắn lần này xung phong nhận xâm nhập vào hang hổ, vốn muốn ở trước mặt Hòa Thân biểu hiện tốt một phen. Nếu lần này có thể đánh một trận đại đội người ngựa ở phía sau Hòa Thân, đấu một trận long trời lở đất với con quỷ ngoại quốc kia, cho dù chết cũng không uổng ơn tri ngộ của Hòa Thân với hắn. Bây giờ vừa nghe Nhất Thanh nói phiền toái như thế, nhất thời liền nóng mắt, hung hăng nói: “Nói như vậy, chúng ta không thể như thế này trở về ?”

Nhất Thanh cười nói: “Đỗ đại ca, ngươi yên tâm đừng nóng! Uy hiếp lớn nhất của nơi này với Hòa đại ca chính là bố trí pháo đài ở ba mặt trên núi! Ta vừa rồi đếm sơ qua, bọn họ ở trên núi tổng cộng bố trí bảy pháo đài, trên từng pháo đài lại có bốn khẩu pháo, ta nghĩ chúng ta vẫn là nghĩ cách làm hỏng pháo đài của bọn họ! Như vậy, khi Hòa đại ca đến đây, một trăm người bọn họ đánh nhau với hai trăm người của chúng ta , phần thắng của chúng ta vẫn lớn hơn!”

Đỗ Tử Kiệt vừa nghe Nhất Thanh nói rất có lý, liền hỏi: “Vậy cô nương nói làm sao bây giờ?”

Trong bóng đêm Nhất Thanh có vẻ vô cùng bình tĩnh, nàng chậm rãi đứng lên, nhìn bốn phía trên núi nhỏ , sau đó nhẹ nhàng nói: “ Thuyền của Hòa đại ca ở phía Tây của đảo, mà bọn họ chỉ có hai tòa pháo đài về phía Tây, vậy nên chúng ta chỉ cần phá hủy hai tòa pháo đài đó là được rồi, một khi Hòa đại ca dẫn quân đi lên, mấy khẩu pháo kia phỏng chừng đã không có tác dụng!”

“Ta bây giờ sẽ dẫn người phá hủy hai pháo đài của bọn quỷ ngoại quốc kia!” Đỗ Tử Kiệt nói xong liền nhích người.

Nhất Thanh kéo hắn lại, nói : “Đỗ đại ca, từ từ, chúng ta phải phân binh làm ba đường!”

“Còn phân binh làm ba đường?”

“Đúng! -- Mười hai người chúng ta chia làm ba tổ...” Nhất Thanh ở bên tai Đỗ Tử Kiệt nhỏ giọng nói.

“Được!” Đỗ Tử Kiệt vỗ đùi, “Cứ làm như vậy đi!”

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.