Hoàng Phúc Hải đi ra nhìn thấy tên đưa thư ăn mặc cử chỉ không đáng nghi nên bước lên trước hỏi hai câu rồi dẫn hắn đến phòng của Hoàng Thiên Bá.
Hoàng Thiên Bá nhìn kĩ tên đưa thư, khoảng 30 tuổi, nghĩ lại hình như đúng là có gặp ở phủ tổng đốc, nên hỏi: “ Ngươi được tổng đốc Doãn đại nhân cử đến?”
“Vâng, tiểu nhân phụng lệnh Doãn đại nhân đến mời Hoàng gia đến nha môn tổng đốc một chuyến. Doãn đại nhân nói có chuyện cần giao cho hoàng gia” tên kia đáp.
“Là chuyện gì?” Hoàng Thiên Bá cảnh giác hỏi.
“Chuyện này tại hạ không rõ, chỉ biết chuyển lời thôi. Hoàng gia hãy thu xếp nhanh chút rồi theo tại hạ vào thành” Người kia nói.
Hoàng Phúc Hải nói: “ Nay đã nửa đêm, cửa thành đã đóng từ sớm sao vào được?”
“Vị này đùa rồi, trong lanh tại hạ có lệnh tiễn quan phòng của tổng đốc đại nhân, yêu cầu bọn gác thành mở thành lúc nào thì mở” Nói xong móc ra chiếc lệnh tiễn của nha môn tổng đốc. Hoàng Thiên Bá ở trong quan phủ nhiều năm, nhìn thấy lệnh tiễn quan phòng biết ngay là không thể giả. Doãn Kế Thiện nay là đại thần quân cơ lại là tổng đốc Lưỡng Giang, mệnh lệnh phát ra ai dám không nghe, nên không dám chậm trễ vội đứng lên hỏi: “ Tổng đốc đại nhân yêu cầu ta một mình vào thanh hay cả sư đồ của ta nữa?”
“Tổng đốc đại nhân ra lệnh cho tại hạ “ đi mời Hoàng Thiên Bá và đồ đệ của ông” ắt là mời Hoàng gia và cao đồ của ngài cùng đi. Thuyền đã chuẩn bị xong rồi, mời Hoàng gia mau lên đường” Tên đưa thư nói.
“Vậy được, chúng ta đi” Nói xong Hoàng Thiên Bá dẫn mười tên đồ đệ ra khỏi khách sạn.
Khách sạn này nằm bên bờ sông Tần Hoài, bên cạnh chính là bến tàu Nam Kinh Chính Dương. Sư đồ Hoàng Thiên Bá ra khỏi khách sạn không lâu thì thấy bên bờ sông có một con thuyền nhỏ, thuyền phu trên thuyền đã sớm chuẩn bị cho thuyền nhổ neo, tên đưa thư bước lên mấy bước dẫn chúng lên thuyền sau đó ra lệnh: “ Nhổ neo”
Thuyefn phu không đáp lời, mà xô gậy, con thuyền nhỏ bắt đầu chòng chành tiến lên.
Hoàng Thiên Bá lúc này không nghĩ gì nhiều, chỉ thắc mắc sao Doãn Kế Thiện đêm khuya lại gọi bọn chúng đến nha môn tổng đốc làm gì nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm được đầu mối gì. Lúc này thuyền đã đến giữa sông, vận tốc con thuyền cũng được đẩy nhanh chớp mắt đã cách rất xa khách sạn Hoàng Thiên Bá ở, lúc này sông Tần Hoài chảy mạnh, gió Nam thổi mạnh, con thuyền trôi đi như tên bắn.
Cứ tiếp tục đi Hoàng Thiên Bá liền thấy có chỗ gì không ổn, ngẩng đầu nhìn thì thấy trước mặt là cây cầu nhỏ, đáng ra thuyền phải giảm tốc, sau đó cập bờ vào thành, nhưng còn thuyền dường như không có ý cập bờ mà càng đi cành nhanh.
Hoàng Thiên Bá thầm giật mình: “ Chết rồi, có bẫy” Nên quay lưng lại tìm người đưa thư nhưng quay đầu nhìn thì tên đưa thư bọn chúng gặp trong khách sạn đã không nhìn thấy từ bao giờ, còn tên chèo thuyền đã sớm vứt hết cọc chèo, nhảy vút lên không trung xoay một cái chẳng thấy đâu nữa.
“Không hay rồi, chúng ta mắc bẫy rồi” Mấy tên đồ đệ của Hoàng Thiên Bá đồng thanh hét lên.
Phải nói thêm, bất luận gặp tình huống nguy hiểm như thế nào, bọn chúng chưa từng thấy sợ hãi, dù nguy hiểm hơn hiện nay vạn lần thì sư đồ bọn chúng dường như cũng đều có thể ung dung phản ứng, nhưng công phu trên nước kém đi không ít. Hoàng Thiên Bá không quen thủy tính, đang định tung người lên trên như tên thuyền phu kia, sau đó dùng khinh công lên bờ, nhưng chưa kịp rat ay, thì thấy dưới thuyền cạch một tiếng, thuyền lắc lư, bọn đồ đệ đều rơi tõm xuống nước.
Khi xuống nưa, bọn chúng đầu tiên bị nước sông lạnh buốt làm cho sặc sụa, đột nhiên không biết trái phải đâu nữa. Tiểu đồ đệ của Hoàng Phúc Hải và nhị đồ đệ Hoàng Phúc Quang của Hoàng Thiên Bá thuộc tính đều tốt, rơi xuống nước đầu tiên ổn định lại tâm thần nhìn chuẩn phương hướng sư phụ chúng sau đó hợp lực xông đến cứu sư phụ.
Đúng lúc này, đột nhiên từ trên mặt nước rải xuống mực đặc, mực đặc đó vừa rơi xuống nước chớp mắt đã lan đi, muốn cứu người xúng không kịp nữa, chớp mắt nhìn căn bản không đến 5 chỉ, còn chưa đợi chúng hiểu là chuyện gì thì thấy chân bị cái gì túm lấy, dường như là lưới cá rất lơn, đang định rút dao rạch, thì chiếc lưới thắt lại, sau đó thấy một lực lớn thu lưới lại
Lúc này trên mặt nước đột nhiên xuất hiện mấy con thuyền lớn, người đứng trên mũi thuyền chính là Lưu Toàn. Hắn nhìn thấy mọi chuyện đã xong xuôi, bèn quay sang ra lệnh với hai tên bên cạnh: “ Kéo chúng lên cho ta”
Bọn thuộc hạ dạ một tiếng hơn 20 thanh niên lực lưỡng đứng chờ sắn trên mũi thuyền cùng dùng lực, một lát sau đã kéo lưới cá lớn kia lên thuyền.
Lưu Toàn cười ha ha, bước lên trước xem xét, thì thấy Hoàng Thiên Bá và đồ đệ ông ta đều đã bị tóm gọn trong lưới lớn đặc chế, đừng nói đến chuyện chạy, mà muốn động cựa cũng khó. Hắn đi một vòng đếm, không nhiều không ít đúng 10 tên, sung sướng nói: “ Một tên sư phụ dẫn 10 thái bảo lại thêm 3 tên thái bảo hôm trước bị bọn ta bắt được, cộng lại vừa đủ, xem ra là lần này đúng là một mẻ tóm gọn rồi” Cho nên quay lưng đi vào khoang thuyền, cười hi hi báo cáo với Hòa Thân.
Mặc dù lần này đúng là tóm gọn Hoàng Thiên Bá và đồ đệ nhưng Hòa Thân biết bọn này là sơn dụ bỏng tay Một khi để chúng có cơ hội bỏ trốn, thì sau này phiền toái to, nói không chừng lại vì chuyện này mà cả đời không an định được, vốn dĩ hắn muốn vứt mấy tên này lên đảo, cho bọn sư đồ chúng đoàn tự nhưng nghĩ ngộ nhỡ Thôi Minh có lơ là, thì hỏng mất đại sự, nên lệnh cho Lưu Toàn: “ Hãy trói chúng lại đợi lúc chúng ta vào thành sẽ dẫn về thành giam trong nhà lao đặc chế trong Thiêm Viên của chúng ta”
Hòa Thân tính thoài gian thấy nếu bọn Bạch liên giáo thuận lợi, lúc này cũng đã xong xuôi rồi nên gọi Đỗ Tử Kiệt lại, dặn dò vào tai hắn một chập sau đó lệnh cho hắn lập tức hành động.
Đỗ Tử Kiệt sau khi nhận lệnh bước vội đến đầu thuyền sau đó cho tập trung thuộc hạ, rồi nhổ neo xuất phát con thuyền lớn ra đi.
Vừa về đến Thiêm Viên Hòa Thân tận mắt nhìn thấy Hoàng Thiên Bá và lũ đồ đệ bị tống vào đại lao, sau đó liên tục dặn dò bọn canh cửa phải vô cùng cẩn thận, rồi lại cẩn thận kiểm tra nhà lao dưới đất đặc chế này, thấy không có chỗ nào đáng lo mới rời đi.
Lúc này trời đã sáng, muốn ngủ một giấc ngon lành cũng không được nữa, cho nên hắn quay lại thư phòng khẽ chớp mắt một lát. Hòa Thân vừa mơ hồ nhắm mắt thì Lưu Toàn gọi tỉnh dậy: “ Lão gia, tổng đốc Doãn đại nhân cho mời, người đã đợi ở phòng khách rồi, nói là muốn mời lão gia đến nha môn tổng đốc một chuyến”
Hòa Thân nghe xong sững người: Doãn Kế Thiện mời mình đến nha môn tổng đốc? Trong lòng thầm giật thột: “ Không lẽ Doãn Kế Thiện…”
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Tác Giả: Độc Cô Hắc Mã