Hòa Thân Tân Truyện

Chương 103: Chương 103: Trước hết phải quỳ xuống.




Về việc phải đối đãi với bọn Henry và người Tây như thế nào, Hòa Thân trên đường trở về Nam Kinh đã có chủ ý.

  

Hắn định hoàn toàn dựa vào ý kiến của mình để độc lập xử lý chuyện này nhưng nguyên tắc có hai điều: thứ nhất, kiên quyết không đóng cửa với ngoại thương, điểm này không nghi ngờ gì nữa. Thứ hai là phải triệt để tiêu diệt mộng tưởng dùng nha phiến để đầu độc Trung Quốc của bọn Tây. Muốn thế phải có quá trình, thứ nhất không được làm cho chuyện này ầm ĩ ra, một khi truyền đến tai Càn Long, mình muốn độc lập cũng không độc lập nổi. Ngoài ra còn có một điểm, chính là không thể dập tắt hoàn toàn mộng tưởng phát tài của bọn Tây, như thế thì lợi bất cập hại.

Điều này không phải là vì Trung Quốc không có bọn Tây này thì không phát triển nổi, mà là Hòa Thân hiểu rõ, thiên bình đã bắt đầu nghiêng về phương Tây, Trung Quốc đã đến thời điểm đáng ngại, nếu không nghĩ cách làm thế nào để phát triển đất nước, thì sau này bi kịch tang quyền nhục quốc lại diễn ra. Cho nên chuyện này Trung QUốc cần bọn Tây này mở cửa quốc gia, xây dựng thị trường Trung Quốc, mang lại sinh khí và sức sống cho triều Thanh đang âm u chết chóc.

  

Đáng ra chuyện lớn như thế, theo quan lệ nhất định phải thỉnh chỉ với hoàng đế Càn Long ở Bắc Kinh rồi theo thánh ý để xử lý nhưng Hòa Thân không muốn làm thế vì hắn biết Càn Long tự cao tự đại không có suy nghĩ phát triển cao đến thế, khi nghe bọn Anh lén lút vận chuyển nha phiến tại Đại Thanh Quốc, ngoài từ “giết” nói không chừng lại tống cổ hết bọn Tây xuất cảnh khỏi Trung Quốc. Nếu thế, không nghi ngờ gì nữa bi kịch bế quan tỏa cảng lại diễn ra, lại khiến cho kinh tế Trung Quốc vừa có chút sinh khí lại nhận cú đập đầu lớn, nỗ lực trước đây của hắn coi như công toi. Muốn nhân cơ này làm chút chuyện có ích cho Trung QUốc, chỉ có thể tự mình làm chủ, nghĩ xong xuôi, Hòa Thân liền biết phải xử lý bọn Henry như thế nào.

  

Trong Thiêm Viên, Hòa Thân cũng có chính đường “Đại thần tài chính ngự tiền hoàng đế Đại Thanh” là nơi hắn dùng để xử lý công vụ hàng ngày, vốn dĩ là nơi có phẩm vị, lịch sự nhưng Hòa Thân khi đến Nam Kinh lập tức ra lệnh cho Lưu Toàn sửa sang nơi đây thành nơi thẩm tra phạm nhân, không những phải uy nghiêm mà còn phải thật hoàng tránh, chỉ có thể thế mới đủ uy nghiêm, khí khái, mới đã!

Sau khi tất cả đã được bố trí, sáng hôm sau Hòa Thân trươc sự tiền hô hậu ủng của bọn Lưu Toàn ngồi xuống dưới bức hoành “ Thanh Phong Minh Nguyệt” nhìn cận binh hai bên tinh thần phấn chấn, ra lệnh : “Dẫn Henry lên công đường”

  

Ban đầu Hòa Thân định thẩm vấn riêng Henry thế nhưng lần này thăng đường không giống như những lần trước, còn phải liên quan đến rất nhiều chuyện đại sự thông thương Anh-TRung sau này, cho nên truyền người có vai vế trong bọn chúng tên thì trang trọng hơn, đương nhiên Hòa Thân cũng thấy chỉ xử lý Henry cũng khó mà giải tỏa nộ khí trong lòng hắn nên dứt khoát phải làm cho ra trò.

  

Quan truyền sự trước đường hô to “ Dẫn Henry lên đường” rồi nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân nặng nề bị cùm dây sắt, không lâu sau nhìn thấy Nhiễm Kiện dẫn một đội binh lính dữ dằn lôi Henry và bọn Tây lên chính đường.

  

Henry và bọn Tây mặc dù biết lần này rơi vào tay Hòa Thân không có kết cục tốt đẹp gì nhưng trong đầu chúng vẫn có chút xem thường bọn quan viên ngu đần đế quốc Mãn Thanh, Hòa Thân là quan khai minh, chúng cũng cho rằng căn bản không thể nói chuyện được với chúng, cho nên sau khi lên đại đường, ai nấy đầy khí khái kiêu ngạo, mặc dù lễ phục nhăn nhúm, giày da lem luốc, lại thêm đầu tóc và râu ria rối bù, nhưng cái kiểu ngạo mạn tự cao tự đại không hề kém với bọn đại diện Anh quốc khi kí “điều ước Nam Kinh Trung Anh”

Hòa Thân thấy bọn này đầy thách thức, trong lòng mắng nhiếc**** ta không tin các ngươi có thể phản trời” Cho nên ra hiệu với Nhiễm Kiện, ý là cho bọn chúng thấy chút lợi hại, xem xem còn thế không?

“Quỳ xuống” Hai hàng binh lính bên cạnh hét

  

Nhiễm Kiện thấy bọn Henry đang định cứng cổ trừng mắt, nên nhắm đằng sau khuỷu chân chúng đá một cái thầm mắng: “ Trợn mắt con mẹ mày” Henry chưa kịp phản ứng có chuyện gì thì đã quỳ đánh phịch xuống đại đường.

Sức mạnh của tấm gương đúng là to lớn, bọn Tây còn lại sau phút sững người, thì đã có mấy tên lính bắt đầu y án hành động, thoáng chốc đại đường lớn đã đầy bọn tóc vàng mắt xanh đang quỳ xuống

  

Hòa Thân vốn dĩ không định bắt hết bọn Tây đều phải quỳ, nói gì thì Henry cũng có thân phận toàn quyền đại diện, làm quá cũng không tốt, nhưng nghĩ đến chuyện chân của người nước ngoài không thể đánh cong, nên kích động không nghĩ gì nhiều nữa, thầm nghĩ: “ Cái gì gọi là “ Vương tử phạm phảm tội không khác gì dân thường?” Hôm nay ta cho các ngươi nếm mùi “bị bắt nạt” là thế nào?”

  

Hòa Thân đang lúc hoan hỉ, thì thấy Henry hét lên như phát điên: “ Chúng tôi gặp hoàng đế các ngươi còn không phải quỳ, Hòa đại nhân ngài đúng là làm ngục sứ tiết ngoại quốc, chúng tôi nhất định kháng nghị”

  

“Vớ vẩn” Hòa Thân gằn giọng quát “ Trước đây các ngươi tham kiến hoàng đế Càn Long chúng ta với tư cách là khách, lại thêm Trung Quốc ta là thiên triều đại quốc, không tính toán với bọn man di các ngươi, mới khách khí với các ngươi như thế, nay các ngươi không còn là khách tôn quý gì nữa, mà là phạm nhân, phạm nhân, các ngươi hiểu chưa?”

“Ở nước Anh, phạm nhân cũng không phải quỳ” Henry hét.

  

“Ngươi câm mồm cho ta” Hòa Thân vỗ mạnh xuống bàn “ Đây không phải là nước ANh các ngươi, mà là nước Đại Thanh. ở Trung QUốc phạm tội lại còn muốn nhận được đãi ngộ ở nước Anh hay sao, đúng là người đần nói mơ! Nếu ngươi không thành khẩn tử tế, nay ta cho ngươi nếm mùi đại hình”

  

Tên Henry sống ở Trung Quốc nhiều năm, cái gì không biết, nên ngay lập tức xác định đám bọn họ căn bản không hưởng được nữa, lại nhìn thấy bộ dạng trời không sợ đất không sợ của Hòa Thân, đúng là bị dọa cho sợ hãi, mở to mồm nhưng không dám nói gì, chớp chớp đôi mắt xanh cũng đành “ nhập gia tùy tục”

  

Hòa Thân thầm cười nhạt : “Xem ra câu “hảo hán bất ngật nhãn tiền khuy” cũng có ý nghĩa tương tự ở nước ngoài” nên nghiêm giọng hỏi: “Henry, ngươi có biết tội không?”

  

Đây vốn dĩ là câu khai mạc quen thuộc của quan viên trong nha môn Thanh triều, nhưng lại khiến Henry sợ hãi. Hắn đang định nói vô tội nhưng nghĩ đến thủ đoạn hắn làm, đừng nói ở Trung Quốc, mà ở bất cứ nước nào tội cũng không thể tha. Thế nhưng nếu nói mình có tội không phải chính là tự mình mua tội vào mình hay sao? Cũng không biết lúc đó nước Anh đã có từ “quyền im lặng” hay chưa, chỉ thấy Henry cúi thấp đầu, giả vờ điếc.

  

Hòa Thân thầm cười: “ Xem ra nếu ta lại hỏi, thì bọn người này sẽ hét lên những câu như“Luật sư của tôi chưa đến tôi không trả lời bất cứ câu hỏi nào của ngài?” Tốt thôi, ta xem mồm các ngươi cúng hay tay ta cứng” Nghĩ đến đây khẽ cười hỏi: “ Sao? Không nói được tiếng Trung Quốc nữa hả? Đánh mạnh cho ta”

  

Lời vừa dứt Nhiễm Kiện ra hiệu với hai tên đứng bên cạnh, thì thấy bọn cận binh tay cầm côn lớn xông lên, mấy người vây xung quanh mông Henry và bọn Tây, bắt đầu đánh.

Trận đòn này đúng là khiến người ta sướng tay. Không mất thời gian một bữa cơm, bọn người Tây da thịt đều bầm dập, hét không thành tiếng, coi như là tội lớn nhất mà bọn chúng phải chịu từ khi sinh ra, nên không còn để ý gì đến thể diện hay tôn nghiêm nữa, phong độ thân sĩ cũng không còn, tên nào tên đó quỳ xuống xin tha tội.

  

Hòa Thân thấy cũng đã đủ, bèn ho nhẹ mộ tiếng, Nhiễm Kiện là tên giỏi đoán sắc mặt, nhìn thấy sắc mặt Hòa Thân thế bèn hood ừng, hét với bọn sai nha: “ Hãy đánh đến đây đã, cho bọn chúng quỳ cho chỉnh tề”

  

Ai biết bọn Tây này là cao thủ nói một biết mười, khi thấy không đánh nữa, tư thế quỳ cũng không cần ai dạy nưa,x mặc dù đau vô cùng nhưng vẫn quỳ rất nghiêm chỉnh, cái kiểu ngạo mạn ban đầu cũng biến đâu mất.

“Các ngươi biết tội chưa?” Hòa Thân cười ha ha hỏi.

“Chúng tôi… chúng tôi…” Henry hổn hển nói.

Hòa Thân thấy đúng là phí sức nên cười: “ Các ngươi có phải muốn hơn 100 tên lính hải quân trên đảo đến cứu các ngươi hay không?”

Lời vừa dứt, sắc mặt Henry biến đổi, liên mồm nói: “Sao… sao…”

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.