Tím không biết phải viết thêm cái gì nên đành viết vài đoạn đối thoại vậy. Thật xin lỗi, lẽ ra truyện tới đó là hết rồi!!!!
1. Gia đình Hoa Thiên Cốt.
Tiểu Cốt: ''Chàng thực sự muốn cho Tử Ngọc lấy sư thúc ư?''
Bạch Tử Họa: ''Không thế thì thế nào? Dẫu sao chúng ta cũng lấy nhau rồi, nàng nói có phải không? Nếu đã ngăn cản không được chi bằng cứ tác thành đi!''
Tiểu Cốt: ''...''
*
Bạch Tử Ngọc: ''Mặc Mặc, cuối cùng cha cũng đồng ý hôn sự của chúng ta rồi!'' - Tử Ngọc vui vẻ vừa đi vừa khoa tay múa chân.
Sênh Tiêu Mặc cảm thấy rất phiền lòng, hắn gấp lại chiết phiến, rất không đành tâm cắt đứt mạch vui của nàng: ''Nhưng mà nàng còn chưa hỏi sư bá tổ! Chưa chắc huynh ấy “lại” đồng ý đâu!''
Tử Ngọc: ''....''- Rớt từ trên mây xuống!
*
Bạch Tử Hàn: ''Tổ sư bá, người cứ chấp nhận hôn sự của Tử Ngọc đi, đừng suốt ngày cau có, sẽ nhanh già lắm!''
Ma Nghiêm vẫn đứng nguyên vị trí cũ khẽ hừ một tiếng nhưng cũng không phản bác lại, lão biết bản thân mình không thể ngăn chặn được cái gì nên chỉ biết nhăn mày, khó chịu. Ừm, hôm qua Lạc Thập Nhất vừa cùng với Đường Bảo mang về Trường Lưu một đứa bé, là bé gái, thật xinh xắn và đáng yêu khiến cho chúng đệ tử không thể nào an phận tu tiên. Lão cứ lo rằng Trường Lưu sơn nếu cứ tiếp tục thế này sẽ biến thành cái nơi mai mối chứ không phải để dạy người ta tu tiên nữa. Thế nhưng lão cũng rất có hảo cảm với đứa bé kia, mặc dù lão không ưa gì mẹ của nó!
Lão nghĩ: thật ra thì có một cục mềm mềm quấn chân suốt ngày cũng rất tốt!
A! Hoá ra tư tưởng của lão càng ngày càng thay đổi! Người sáng suốt nhất ở Trường Lưu hiện tại cũng có xu hướng thuận nước đẩy thuyền? Tuân theo sự tuần hoàn của tạo hoá? A, đây đúng là chuyện lạ khó tin! Ấy nhưng mà nó lại là sự thật!
Ma Nghiêm: ''Ta mặc kệ, bọn họ thế nào ta cũng chả quan tâm! Chỉ cần đừng đem Trường Lưu sơn làm loạn là được!''
Lão vừa dứt câu thì cảm thấy tay áo bị một đạo lực kéo kéo, lão giơ tay lên, nhìn xuống... a, hoá ra là tiểu Tuyên Nhi!
Tiểu Tuyên Nhi: ''gia gia, gia gia đang nói gì vậy? Là ai làm loạn?''
Ma Nghiêm cúi người ngồi xuống cho bằng bé rồi dùng một bộ mặt tươi cười đầy thiện cảm:'' Không có gì đâu. Ừm, sao Tuyên Nhi lại ra đây?''
Tiểu Tuyên Nhi chu chu cái miệng nhỏ rồi chỉ ngón tay về một phía, uỷ khuất nói: ''Cha mẹ không chơi với Tuyên Nhi, bọn họ đều đi tìm người nói chuyện cả rồi! ''
Ma Nghiêm đưa tay nhéo cái má của nàng một cái: ''Thập Nhất này thật là.. thôi, đi, đi chơi cùng gia gia, gia gia dẫn con cưỡi mây có được không?''
Vừa nghe đến cưỡi mây, Tiểu Tuyên Nhi cười đến híp cả mắt, bé gật đầu lia lịa, song lại quay sang nói với Tử Hàn: ''Thúc thúc, tạm biệt!''
Tử Hàn: ''Tạm biệt, đi cẩn thận.''
Ma Nghiêm: ''có ta rồi, không sao!''
Nhìn bóng dáng một cao một thấp, Tử Hàn âm thầm thở dài: ''Đều có đôi cả rồi sao?''
Hắn vừa xoay người định bỏ đi thì ngay lập tức một hòn đá từ đâu bay tới nhằm đúng vào đầu hắn đánh ''cốp'' một cái.
Hắn thân kim tiên mặc dù không đau nhưng cảm thấy mình bị sỉ nhục, tuy nhiên vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, hắn khẽ phất tay áo một cái: ''Là ai, còn không đi ra!''
''Bịch'' một tiếng, một bóng dáng màu hồng phấn rơi xuống từ trên ngọn cây cách đó không xa, nàng ta kêu lên đau đớn: ''Ái, ui, cả nhà ngươi đều là như vậy sao? Không biết nhẹ tay gì cả! Đau quá!''
Bạch Tử Hàn di chân đến gần, hắn sửng sốt một chút rồi khẽ gọi: ''Dị hủ các thiếu chủ?''
Cô nương mặc áo hồng phấn lồm cồm bò dậy, hai tay phủi lia phủi lịa bụi đất trên người, đanh đá mắng: ''Thiếu chủ cái đầu của ngươi! Cả nhà ngươi đều hỗn đản! À quên, trừ cô cô Cốt Đầu ra! Còn lại đều hỗn đản! Không biết thương hoa tiếc ngọc!''
Nếu bình thường thì hắn có thể một tay hất văng người đi nơi khác, tuy nhiên khi đứng trước mặt cô nương này hắn lại vô cùng lúng túng, và có khuynh hướng không biết phải làm sao.
Tử Hàn: ''Đông Phương cô nương. Có cần nói khó nghe vậy không? Tại hạ chị là lỡ tay!''
Đông Phương Hiểu Như: ''Lỡ cái đầu của ngươi! Ngươi thân là kim tiên lại không biết ta là ai hay sao? Ngươi không nhận ra ta là nữ nhân hay sao? Hả? Hả? A ! Chắc là ngươi giống với người cha nhẫn tâm của ngươi, hại Cô cô Cốt Đầu suýt chút hồn phi phách tán.. ta...''
Tử Hàn cướp lời: ''Đông Phương cô nương! Đó đều là chuyện đã qua xin cô chớ nhắc lại làm gì!'' Giọng hắn cơ hồ đã giảm xuống còn mấy phần âm lãnh khiến Hiểu Như nhất thời rùng mình một cái. Ách, nàng đã chọc trúng chỗ không nên rồi sao?
Đông Phương Hiểu Như: ''Coi như ta xin lỗi, hôm nay tới để tìm cô cô nhưng nay chắc là không phải lúc, ta đi trước!'' Nàng ha ha cười hai tiếng rồi định cưỡi gió bay đi, không ngờ vừa niệm chú xong mới phát hiện mình vẫn còn ở nguyên một chỗ, nhất thời liền biết chuyện gì xảy ra, nàng xoay người lại, cầu hòa: ''Kim tiên đại nhân, cảm phiền tha cho tiểu nữ, tiểu nữ còn mẹ già sắp chết, cha yếu sắp đi.. cảm phiền ngài cởi bỏ chú định thân cho tiểu nữ về Dị Hủ các. Tiểu nữ biết tội không nên phạm huý của ngài.'' Nói xong còn chớp chớp mắt ra vẻ đáng thương.
Bạch Tử Hàn muốn cười lại không cười được, trái lại sắc mặt càng âm trầm khó coi: ''Người của Dị Hủ các biết trước tương lai, vốn dĩ hai mươi lăm tuổi là phải chết. Chuyện này ngươi thân là thiếu chủ sao có thể không biết?''
''Ách,..''
''Hơn nữa từ ngày ngươi sinh ra cũng đã hơn năm trăm năm rồi, lẽ ra sinh tử dạng đó phải thấy nhiều, đâu cần về thăm làm chi một bận?''
''Cái này..''
''Còn nữa, chuyện ngươi nhục mạ phụ thân ta ta còn chưa tính xong đâu!''
Hiểu Như khóc không ra nước mắt, nàng thấy hắn nâng tay định thi pháp vội vàng ngăn cản: ''A, kim tiên à, ta vẫn còn trẻ, lần đầu thai này còn năm năm nữa mới hết hạn, xin ngài đừng có cho ta đi chầu sớm ha! Ngài muốn ta làm gì ta cũng đồng ý!''
Bạch Tử Hàn nghe vậy thu tay, mày kiếm khẽ nhếch: ''Tin được không?''
''Dị hủ các không bao giờ nuốt lời!''
''Được, vậy ngươi... lấy thân chuộc tội đi!''
Hiểu Như: ''Cái gì?''
Mắt thấy đốm sáng trong tay Bạch Tử Hàn lại nâng lên, nàng cắn cắn môi nói: ''Được rồi, ta đồng ý!''
*
2. Hoa Thần ft Vô Ưu.
Vô Ưu: ''Sư phụ nhìn xem, bọn họ đều đạt được ý nguyện cả rồi!''
Điệp Lạc Thần ôm nàng vào lòng: ''Ừ, Ta cũng đã đạt thành ý nguyện''
Vô Ưu: ''...''
Điệp Lạc Thần khẽ cười, đưa tay xoa cái bụng to tròn của nàng: ''Chắc là bé gái!''
''Sư phụ thích không?''
''Thích, trai gái đều thích! Con trai sẽ giống nàng, con gái sẽ giống ta! Đều đẹp nết, tính lành.''
Vô Ưu nắm cái mũi của Điệp Lạc Thần lắc mạnh: ''A, sư phụ là đang tự khen mình nha!''
Lạc Thần không tức giận, trái lại còn mặc nàng nắm, khoé miệng cong lên một tia cười hạnh phúc: ''Còn không phải như vậy sao?''
Hai người bọn họ vừa đi, vừa nói cười khiến cho hoa trong Bách Hoa cung càng thêm nở rộ, tô điểm thêm cho bức tranh đầy màu sắc, lấp lánh và ngọt ngào.
''Sư phụ, năm nay lại thu một trăm người nữa?'' Vô Ưu xem xét các chậu hoa đều đã nở rộ, bàn tay ngọc vươn ra sờ trên một đóa hoa Thuỷ tiên màu trắng.
Điệp Lạc Thần gật đầu một cái, nói: ''Tiếc là trong một trăm năm ta không thể thu thêm người nữa, nếu không sẽ lại giúp được rất nhiều đứa trẻ.''
Vô Ưu cũng hiểu quy tắc của thiên đình, việc cứu người là việc tốt nhưng chung quy cũng có giới hạn của nó. Dù là thần, là thánh thì cũng không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện của nhân gian, nếu không sẽ làm phá vỡ quy tắc tự nhiên.
''Sư phụ, đừng buồn. Chàng đã làm đúng chức trách và khả năng của mình.''
Điệp Lạc Thần nhìn nàng cười khổ, hai người tiếp tục dạo trong vườn hoa. Thế nhưng một cơn đau ập xuống khiến nàng không trụ được mà ngã quỵ xuống.
Trong cơn đau xé ruột, nàng nắm chặt tay Điệp Lạc Thần, nói gấp: ''Chàng xem, một trăm năm này không được rãnh rồi!''
Điệp Lạc Thần vui mừng khôn xiết, một tay xoa nắn bụng của nàng, tay kia vẫn để nàng nắm chặt, thần sắc bình tĩnh nói: ''Chà, lần này là thuỷ tiên tiên tử giáng thế! Hẳn là một bé gái rất xinh đẹp.''