Ngạn Thanh bị người khác lôi một mạch tới đây, vừa vuốt lại mái tóc rối tung trong gió, vừa bất mãn nói: “Thật là thô lỗ, nhìn kiểu tóc của ta đã bị ngươi làm cho rối nùi rồi đấy.”
“Khụ!” Tên đó vừa mở miệng, Minh Thừa Huy đã cảm thấy trên trán hắn tuôn ra vài giọt mồ hôi lạnh, không muốn để cho hắn tiếp tục làm mất thể diện như vậy nữa, nên trầm giọng gọi: “Ngạn Thanh!”
Lúc này Ngạn Thanh mới xoay người lại, bắn cho Minh Thừa Huy một nụ cười: “A, Đại gia, ngài tìm tiểu nhân tới là có chuyện gì?”
Dường như Minh Thừa Huy cũng có thể cảm nhận được mọi người chung quanh đang cố nén cười, sắc mặt càng lúc càng lúng túng: “Nói bậy bạ gì đó!”
“Ôi ôi ôi, ta đây nói bậy chỗ nào, ngài xem đi, ở trong nhà ngài là trưởng tử, dĩ nhiên là Đại gia rồi, con thứ hai chính là Nhị gia, con thứ ba chính là Tam gia. . . . . .” Ngạn Thanh đếm đếm đầu ngón tay.
“Được rồi, mau đến xem thử, trận pháp này ngươi có thể phá giải được không.” Đầu Minh Thừa Huy đổ đầy mồ hôi lạnh, nói với hắn.
Ngạn Thanh cảm thấy người đối diện không được vui, liền thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, lập tức đi vào đám cây đào, nghiêm túc quan sát.
Dung Nhất cảm thấy người kia thật sự có chút không đáng tin, liền đến bên cạnh Minh Thừa Huy, nhỏ giọng hỏi: “Vị này thật sự có thể phá được trận pháp này?”
Nghe thấy câu hỏi hoài nghi của hắn, vẻ mặt Minh Thừa Huy trở nên lúng túng: “Mặc dù người như hắn có chút không biết điều, nhưng về cơ quan trận pháp cũng có chút trình độ.”
Dung Nhất vẫn ôm thái độ hoài nghi đối với Ngạn Thanh, nhưng cũng quan sát người nọ tùy ý đi vài bước, không biết giở trò gì đó với mấy cây đào, dđle^qdôn, cảnh sắc trước mắt đột nhiên thay đổi, cảnh tượng ngôi nhà có cây cầu nhỏ bắt ngang qua dòng nước cũng xuất hiện trở lại.
“Huyện chủ!” Dung Nhất vừa nhìn thấy một người nổi lềnh bềnh trong khe suối, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng bay qua ôm người lên bờ.
Minh Thừa Huy nhìn thấy tình huống như thế, sắc mặt cũng nặng nề hơn mấy phần, nếu như tiểu nha đầu này thật sự xảy ra chuyện gì, hắn không chỉ mất công toi cứu nó, không được Hoa gia cảm kích thì không nói, nhưng hắn xuất hiện ở đây khéo như vậy, cũng sẽ khiến Hoa gia và vị trên cao kia sinh lòng nghi kỵ đối với hắn, ngược lại sẽ tự đẩy bản thân mình vào tuyệt lộ, cho nên nha đầu này nhất định không thể xảy ra chuyện gì.
“Trước tiên hãy lật người lại, vỗ vào phía sau lưng của bé, ép nước trong bụng ra ngoài.” Minh Thừa Huy gấp gáp nói.
Dung Nhất vội vàng làm theo lời của hắn, rất nhanh trên mặt đất liền xuất hiện một vũng nước.
“Khụ khụ --”
Nghe được âm thanh đó, Minh Thừa Huy mới thở phào nhẹ nhõm.
Dung Nhất cũng thở phào nhẹ nhõm, ddanle*quy’đôn, chắp tay nói với Minh Thừa Huy: “Lần này đa tạ Đại hoàng tử, thuộc hạ nhất định sẽ bẩm báo toàn bộ chuyện này với Quận chúa.”
Minh Thừa Huy nhếch mép, nhìn sắc mặt con bé trắng bệch, hơi thở yếu ớt, liền nhớ lại tình cảnh của bản thân mình cũng vào độ tuổi đó, đáy lòng không khỏi dâng lên một cảm giác thương tiếc.
“Chẳng qua không muốn có thêm một người giống như ta mà thôi.”
Dung Nhất vẫn luôn đi theo Thành Thị, những năm còn ở kinh thành, cũng thường xuyên ra vào hoàng cung, đối với những bí mật của hoàng thất cũng nghe qua không ít.
Chẳng hạn như vị Đại hoàng tử trước mắt này, sinh mẫu là Thục phi nương nương, từ khi vị này ra đời, để bảo đảm địa vị cho nhi tử của mình, ròng rã năm năm trời trong hoàng cung cũng chỉ tăng thêm hai vị công chúa.
Vì vậy trong thời gian đó, vị hoàng tử duy nhất này dĩ nhiên đã trở thành cái đinh trong mắt của cả hậu cung, cho dù Thục phi đã cố gắng bảo vệ cho hắn rất chu toàn, nhưng cũng không tránh khỏi gặp phải ám toán của người khác, trong đó nghiêm trọng nhất là sự kiện hắn bị đầu độc khi vừa tròn bốn tuổi.
Ngự y vốn lắc đầu không thể cứu, trong cơn giận dữ, hoàng thượng đã thanh tẩy hậu cung, xử tử hai Bảo lâm, một vị Tần, một Tu viện cùng rất nhiều cung nữ thái giám.
Sau đó, nhờ có Trí Viên đại sư đến dâng lên một phương thuốc giải độc, mới có thể kéo người từ quỷ môn quan trở lại, nhưng suy cho cùng cũng là độc được, nên phải nằm trên giường liên tục gần hai năm, mới bắt đầu tốt hơn, chỉ là thể cốt so với người khác thì yếu ớt hơn một chút, sau đó được đi theo sư phụ luyện tập võ nghệ, tình trạng mới từ từ khá hơn.
Mặc kệ vị này xuất phát từ mục đích gì, nhưng chuyện hắn cứu Huyện chủ là xác thực không thể nghi ngờ, trong lòng Dung Nhất cũng sinh ra vài phần hảo cảm, nếu không thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, mấy huynh đệ bọn họ nhất định khó thoát khỏi cái chết .
“Cho dù thế nào, cũng phải cảm tạ Đại hoàng tử. Mặc dù Huyện chủ đã vô sự, nhưng cũng bị ngâm trong nước một thời gian lâu như vậy, vì để phòng ngừa vạn nhất, , thuộc hạ phải mang Huyện chủ xuống núi trước.” Dung Nhất liền ôm Hoa Mộ Dao lên, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Này này này, tiểu tử từ đâu tới, làm cái gì ở đây?”
Đúng lúc đó, một lão già râu tóc bạc phơ đang nghênh ngang đi đến, trong tay đang cầm một con gà nướng, trên miệng còn dính đầy dầu mỡ bóng loáng.
“Thánh địa Phật môn, sao lão nhân gia lại có thể ở đây ăn mặn như vậy.” Minh Thừa Huy nhìn lão đầu, rất không tán đồng nói.
Lão giả nhíu mày nhìn Minh Thừa Huy, tầm mắt dừng lại trên người Hoa Mộ Dao đang nằm trong ngực Dung Nhất: “Chính tiểu nha đầu này đã xông vào trận pháp của lão nạp?”
“Lão nạp?” Dung Nhất cau mày.
“Sư phụ!” Ngay vào lúc này, bên ngoài sân có một người vội vã chạy đến, hướng về phía lão giả gọi.
“Trí Thông đại sư!” Minh Thừa Huy kinh ngạc nhìn người vừa mới xuất hiện, rồi lại nhìn sang lão giả râu tóc bạc phơ đang gặm đùi gà, mỡ dính đầy ở trên mặt, kinh hãi.
“Tiểu thư của ta --” Từ phía sau lưng Trí Thông đại sư có hai người bất ngờ chạy đến, trực tiếp chạy đến bên cạnh Hoa Mộ Dao, bắt đầu kêu la khóc lóc.
Chính là Nghiêm ma ma và Chi Hủy bị Hoa Mộ Dao bỏ rơi.
Bọn họ vốn đang tìm kiếm khắp nơi trong rừng đào, nhưng vì nghĩ có hộ vệ âm thầm đi theo bảo hộ, nên cũng không lo lắng cho lắm, đúng lúc gặp được Trí Thông đại sư đang vội vã chạy tới báo tin có người xông vào trận pháp bên trong rừng đào, nên đã đi theo đến đây, lại nhìn thấy tình huống khiến người ta đau lòng như vậy.
“Tiểu thư sao lại như thế, các ngươi đã xảy ra chuyện gì, bảo vệ tiểu thư như vậy sao?” Nghiêm ma ma quay sang lớn tiếng chất vấn đám người Dung Nhất.
Mặc dù bị một người có thân phận hạ nhân trách mắng, Dung Nhất có hơi bất mãn, thế nhưng sự việc lần này đúng là sai lầm của hắn, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu không dám lên tiếng.
Minh Thừa Huy vẫn còn trong tâm trạng kinh hãi, ánh mắt di chuyển qua lại giữa Trí Thông đại sư và bạch phát lão giả: “Xin hỏi đại sư, lão nhân gia này là…?”
Trí Thông đại sư nhìn thấy người trong ngực Dung Nhất, sắc mặt tái nhợt, toàn thân ướt nhẹp, liền có hơi mất tinh thần: “A di đà Phật, thiện tai thiện tai! Vị này là sư phụ của lão nạp.”
Vừa dứt lời, toàn bộ đều chấn kinh.
Trí Thông đại sư là ai, đừng nói ở Đại Lương, mà cả những quốc gia xung quanh cũng đều hưởng danh khí phật học của đại sư, ngay cả Trí Viên đại sư trong Minh Nhân tự rất được hoàng thượng nể trọng cũng là sư đệ của ông ấy.
Nhưng đột nhiên lại nói lão giả lôi thôi lếch thếch, miệng đầy dầu mỡ ngay trước mặt này chính là sư phụ của ông ấy, đây quả thực khiến cho người ta khó có thể tin.
“Lão nhân gia này xem ra không giống như người trong Phật môn.” Minh Thừa Huy thở dài nói.
Lão giả bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái: “Tiểu tử nào dám nói lão đây không phải người trong Phật môn hả ? Mở to mắt của ngươi nhìn cho thật kỹ, lão đây là hàng thật giá thật nhé, chính là người một nhà trong Phật môn, Trí Thông tiểu tử, ngươi mau đưa mấy tên tiểu tử này ra ngoài cho ta, đừng làm phiền lão đây thanh tịnh.”
Trí Thông đại sư khổ tâm nói: “Đây đúng là sư phụ của lão nạp, sư phụ không thích người ngoài quấy rầy, mấy vị tạm thời theo lão nạp đi trước, đợi lão nạp chẩn trị cho vị tiểu thí chủ này một phen.”
Dung Nhất lộ vẻ không vui, lớn tiếng trách cứ: “Ta mặc kệ vị này là người nào, nhưng Huyện chủ đã xảy ra chuyện ở chỗ này, ngày sau Quận chúa hỏi tới, chúng ta cũng không dám che giấu.”
“Trí Thông đại sư, tuy nói Chiêu Nguyệt vô ý xông vào, nhưng cũng vì vậy mà rơi xuống nước, đừng nói là Huệ Dung Quận chúa, ngay cả khi Phụ hoàng biết được, chỉ sợ cũng sẽ truy cứu.” Minh Thừa Huy nhìn Trí Thông đại sư cười nhạt nói.
“A -- tiểu tử ngươi nói tiểu nha đầu này là ai?” Bạch phát lão giả đột nhiên cảm thấy hứng thú hỏi.
“Chiêu Nguyệt Huyện chủ.”
Trong nháy mắt, lão giả đã đến trước mặt Dung Nhất, tò mò quan sát Hoa Mộ Dao trong ngực hắn, vươn tay muốn chạm vào bé, lại bị Dung Nhất nghiêng người tránh né.
“Ông muốn làm gì?” Dung Nhất cảnh giác hỏi.
“Chao ôi.” Lão giả trợn mắt nhìn Dung Nhất. “Chẳng lẽ tiểu tử ngươi sợ ta sẽ làm cái gì tiểu nha đầu sao, lão chỉ muốn xem tiểu nha đầu này một chút, nước ở chỗ này của ta cũng không phải là một loại nước bình thường, tiểu nha đầu này uống nhiều như vậy, nói không chừng đã xảy ra chuyện gì đó nha.”
Nghe như vậy, Nghiêm ma ma lập tức hốt hoảng: “Vậy. . .vậy mau xem một chút đi.”
Trí Thông đại sư nhìn thấy trong mắt lão giả thấp thoáng nét cười, cũng biết ông ấy lại đang trêu chọc người ta, bất đắc dĩ thở dài: “Sư phụ!”
Lão giả trừng mắt liếc Trí Thông đại sư một cái: “Thế nào, chẳng lẽ lão nói không đúng?”
Trí Thông đại sư lại không dám khuyên, Dung Nhất đành phải để lão giả chẩn mạch cho Hoa Mộ Dao.
Lão giả chạm vào mạch tự của Hoa Mộ Dao, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào dung nhan tái nhợt của bé, một lúc sau mới khẽ lắc đầu thở dài.
Thân thể Nghiêm ma ma mềm nhũn, nếu không có Chi Hủy ở phía sau đỡ, e là đã ngã xụi lơ trên mặt đất: “Đại sư --”
“Ngươi xem ngươi đang làm cái gì đây, lão nói cô bé không có chuyện gì.” Lão giả đưa mắt nhìn những người chung quanh bởi vì cái lắc đầu của lão mà sinh ra phản ứng, vui vẻ nói ra chân tướng.
Lúc này Nghiêm ma ma mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng...” Lão giả đổi giọng. “Dù sao cũng là rơi xuống nước, không khỏi bị phong hàn, cho cô bé uống chút canh gừng cho là được.”
“Đa tạ đại sư, đa tạ Đại sư.” Nghiêm ma ma luôn miệng nói cảm tạ.
Lão giả nhìn Hoa Mộ Dao thêm một lát, lại nhìn sang Minh Thừa Huy, đáy mắt thoáng qua một tia sáng, nhếch miệng cười quỷ dị, , Trí Thông đại sư nhìn thấy dáng vẻ này của lão, cũng biết lão đang có ý đồ xấu gì đây, quả thật càng già càng giống như một đứa bé.
Lão giả đi tới bên tai Minh Thừa Huy, hạ giọng nói một câu, đã khiến cho sắc mặt hắn đại biến, không thể tin nhìn Hoa Mộ Dao, rồi lại nhìn lão giả với vẻ nghi ngờ không che giấu.
“Lão nạp là người xuất gia, người xuất gia chưa bao giờ nói dối, diễm phúc của tiểu tử ngươi cũng không ít nha.” Sau khi nhỏ giọng nói xong, lão giả liền cười ha hả, rồi há mồm gặm thịt gà đang cầm trên tay, từ từ đi về ngôi nhà nhỏ của mình.
Bỏ lại Minh Thừa Huy đứng đó, sắc mặt phức tạp, trong đầu cứ lởn vởn câu nói kia của lão.
Còn vẻ mặt Trí Thông đại sư thì mờ mịt, ông âm thầm thở dài, là phúc không phải là họa, là họa không tránh khỏi, chỉ mong trời phù hộ Đại Lương mà thôi.