Kinh thành Đại Lương quốc lâm vào trong khủng hoảng, mọi người từng nghĩ Tam hoàng tử là người có hi vọng nhất vậy mà bị phế bỏ như thế, thật sự là làm cho người ta khó có thể tin được.
Ninh quý phi cả người cũng khóc đến ngất đi nhiều lần, quỳ ngoài cửa Ngự Thư Phòng nửa ngày, cả người tóc tai bù xù, không thấy hình tượng Quý phi cao quý ngày xưa chút nào, ngay cả Trân Nguyệt công chúa đã xuất giá cũng khổ sở cầu xin Thái hậu, đáng tiếc Hoàng thượng là quyết tâm, kiên quyết không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Bỗng chốc Gia như đích Đại Trường công chúa già hơn rất nhiều, dù là Thành thị cầu kiến, nàng cũng chận ngoài cửa.
Nàng trong cung đợi nhiều năm như vậy, làm sao sẽ không hiểu được đường đi ở trong này chứ, vì cái gì Duệ Vương sẽ chủ động xin đi giết giặc, tại sao tra được có vấn đề cố tình là Việt Vương, nếu như tất cả không có liên quan, là tuyệt đối không thể nào.
Môi hở răng lạnh, chuyện đã như vậy, Ninh quý phi bên kia dù là trên căn bản xong rồi, nhưng Thành thị là nguyên nhân gián tiếp của tất cả chuyện này, không biết nên dùng thái độ gì, cho nên không gặp rõ ràng.
Thành thị mất mác về đến nhà, nàng không nghĩ đến tất cả chuyện này, hoặc giả nói là Hoa gia cũng không nghĩ tới, Duệ vương sao to gan dám đi tính toán Việt vương, phải biết cho dù nói thế nào Hoa phủ cũng có mối quan hệ với Việt vương, chẳng lẽ hắn cũng không sợ bọn họ sẽ đổi ý sao?
Có lẽ là hắn đang đánh cuộc, nhưng hắn đúng là thắng cuộc, Việt vương đã phế, cho dù nói thế nào Hoàng thượng nơi đó đã đối với hắn có ấn tượng xấu, cho dù nghĩ cách để cho hắn từ trong thiên lao ra ngoài, hắn cũng tuyệt đối là vô duyên với vị trí kia, nói cách khác, bây giờ bọn họ chỉ có nắm giữ cái dây Đại hoàng tử này thôi.
Nhưng mà điều này cũng là điều kiện tiên quyết để cho Hoa Mộ Diễm bình an vô sự trở về, mặc dù thân hình của Hoa Mộ Diễm có chút gầy gò, nhưng xem ra tinh thần vẫn tốt, không có chịu đặc biệt tổn thương nặng.
Trải qua chuyện này, Thành thị hoàn toàn bị dọa cho sợ rồi, cho dù Hoa Mộ Diễm cam đoan, nàng vẫn sấm rền gió cuốn định ra cho hắn một mối hôn sự, đích thứ nữ Trần thị Thuận Thiên phủ phủ Doãn.
Trong bầu không khí ngột ngạt như vậy, đến tháng ba năm Quang Hi thứ 28, sinh thần mười lăm tuổi của Hoa Mộ Dao, cũng là lễ cập kê của nàng, là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của nữ nhân.
Hoa Mộ Dao thân là Chiêu Nguyệt Huyện Chủ, bản thân vừa giàu lại có đất phong Hoài Nam phủ, trên người lại gánh số mệnh như vậy, dĩ nhiên lễ cập kê rất long trọng.
Dĩ nhiên chính khách là Gia như đích Đại Trường công chúa, mặc dù nàng oán hận chuyện này, nhưng dù sao đây cũng là lễ cập kê ngoại tôn nữ của mình, nàng tuyệt đối không thể không đến, cho người ngoài chế giễu. Quan lại là tẩu tử Lý Mộng Nhiên của Hoa Mộ Dao, tán giả vốn là Trân Nguyệt công chúa là tốt nhất, nhưng bởi vì chuyện tình của Việt vương, nàng không có tham dự, cho nên Thành Nhã Tương sẽ đảm nhiệm.
Lễ cập kê long trọng lớn như thế, người đến tự nhiên đều là hào môn trong hào môn, quyền quý trong quyền quý, thậm chí Thái hậu Hoàng thượng Hoàng hậu trong cung cũng cố ý khiến người đắc lực bên cạnh đưa tới hậu lễ để bày tỏ sự coi trọng.
Hôm nay Hoa Mộ Dao một thân váy sắc đỏ tươi đoàn điệp bách hoa khói mù phượng vĩ, trên đầu đội bấm ti ngân mạ vàng mang cây trâm hoa hồ điệp, cả người thật sự là duyên dáng yêu kiều, là nhân vật có một không hai.
Vừa mới ra ngoài, sự xinh đẹp đó đã làm mọi người ngạc nhiên, như hoa mỹ quyến, sau cập kê vốn là vạn người cầu hôn mới đúng, đáng tiếc bởi vì thân phận quá mức cao quý, lại chỉ có thể xa xa nhìn mà không thể khinh nhờn được.
Hôm nay bản thân Hoa Mộ Dao cũng đặc biệt vui vẻ, sau cập kê, ý nghĩ của nàng là đã trưởng thành, có thể lập gia đình, nghĩ đến đây, nàng không nhịn được cảm thấy không khỏi kích động và hơi ngượng ngùng.
Nhất cử nhất động của nàng đều toát lên không che giấu được sự tao nhã, nhìn ngây người không chỉ có người dự lễ, mà còn có người núp ở ngoài tường, dáng vẻ rối bù hoàn toàn không nhìn ra được Việt vương Minh Thừa Cảnh.
Nếu khổ cầu không có kết quả, Ninh quý phi lại không đành lòng để cho nhi tử mình chịu tội ở nơi nào, dù thế nào đi nữa hắn cũng hoàn toàn không có khả năng với vị trí kia, nàng kia còn sợ gì chứ.
Vì vậy, Ninh quý phi thân là Huệ Ninh quận chúa điều động ám vệ bên cạnh, để cho bọn họ đi cướp thiên lao. Dĩ nhiên, thiên lao tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị cướp như vậy, nhưng nếu như Hoàng thượng mắt nhắm mắt mở, có một ý nghĩ thầm đền bù cho Thành thị một chút, có một số việc cứ xui xẻo hồ đồ thành công như vậy.
Minh Thừa Cảnh nhìn mặt mày nữ tử trong tường đó như tranh vẽ, đôi tay không khỏi nắm thật chặt.
“Tiểu Chủ Tử, chúng ta nên đi, nếu không bị người phát hiện, đến lúc đó có thể không đi được.” Ám vệ của Ninh quý phi đang không ngừng thúc giục phía sau lưng.
Minh Thừa Cảnh hơi có chút không bỏ được xoay người lại, ánh mắt khác thường kiên định.
Minh Thừa Huy, thù này không báo uổng đời làm người, chúng ta hãy chờ xem!
Tháng tư năm Quang Hi thứ 28, Hoàng thượng tuyên bố ra ngoài Minh Thừa Cảnh tự sát ở trong thiên lao, hơn nữa phái người cố ý tìm được một người giống Minh Thừa Cảnh, an táng ở Hoàng Lăng cách đó không xa.
Ninh quý phi cũng biết Hoàng thượng không muốn truy cứu tiếp ngầm cho phép Minh Thừa Cảnh rời đi thiên lao, nhưng từ này về sau hắn chỉ có thể là Minh Thừa Cảnh, trên lưng tuyệt đối không phải là danh hiệu Tam hoàng tử Đại Lương quốc.
Mất hết ý chí Ninh quý phi bắt đầu mỗi ngày ăn chay niệm Phật, không để ý tới việc đời, dĩ cầu tích phúc vì Minh Thừa Cảnh, hi vọng hắn có thể đủ bình an khoái khoái lạc lạc.
Tháng năm năm Quang Hi thứ 28, Hoa Mộ Diễm đại hôn, thú đích thứ nữ Trần Thị Thuận Thiên phủ Phủ Doãn.
Tháng sáu năm Quang Hi thứ 28, lâm triều, Duệ Vương thỉnh cầu Hoàng thượng thú đích nữ Hoa phủ, Chiêu Nguyệt Huyện Chủ Hoa Mộ Dao làm phi, nhưng Hoàng thượng không đồng ý.
Tháng bảy năm Quang Hi thứ 28, lần thứ mười Duệ vương cầu xin Hoàng thượng tứ hôn ở trong triều đình, Hoàng thượng không ngại người khác làm phiền, ném vấn đề cho Hoa Tường Ngọc.
“Ái khanh cảm thấy Duệ Vương và Chiêu Nguyệt có thể hay không?”
Bởi vì mấy lần Hoàng thượng liên tiếp từ chối, Hoa Tường Ngọc đã bắt đầu hoài nghi Đại hoàng tử có phải là người được chọn tốt nhất hay không, nhưng mỗi lần về đến trong nhà, nhìn hành động thân thiết của nữ nhi, hắn không lý do thở dài, cũng được, có lẽ là đã định, ngay cả Trí Thông đại sư cũng đã nói muốn theo lòng của nàng.
“Duệ Vương điện hạ oai hùng bất phàm, nếu như hứa với Đào nhi, đó là một nhân duyên tốt.”
Trong triều đình hoàn toàn yên tĩnh, Hoa Tường Ngọc thế nhưng đồng ý, hắn đã đồng ý! Cho dù Hoàng thượng không đồng ý, vậy mà hắn dám đồng ý!
Một bên sắc mặt Đoan Vương và Ung vương có thể nói là thật sự khó coi.
Hoàng thượng thì lại nở nụ cười: “Ái khanh cho là Duệ vương và Chiêu Nguyệt lương phối?”
“Mặc dù thần cảm thấy như thế, nhưng lúc này vẫn muốn Hoàng thượng làm chủ.” Hoa Tường Ngọc tất nhiên không dám nói chuyện quá cứng nhắc, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì ở giữa thì sao, hắn vẫn muốn để lại đường lui.
Minh Thừa Huy vội vàng nói: “Nhi thần ngưỡng mộ Chiêu Nguyệt Huyện Chủ đã lâu, nếu có được Chiêu Nguyệt Huyện Chủ làm vi thê, nhi thần nhất định đãi như châu như bảo, mong rằng phụ hoàng thành toàn.”
“Nếu trẫm không đồng ý, giống như thành gậy đánh uyên ương người rồi.” Hoàng thượng đành phải nói: “Đã như vậy. . . . . .”
Trên triều đình trong lòng tất cả mọi người cũng giơ lên theo những lời của Hoàng thượng, đây chính là một hình thức trá hình cũng cố ngôi vua đại sự, nếu đồng ý, Duệ vương chính là một sự chắc chắn, nếu không đồng ý, đó nhất định là Đoan Vương hay Ung vương mà thôi.
“Đã là như vậy, trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn thôi.”
Nhất thời trên mặt Minh Thừa Huy lộ ra niềm vui mà hắn vô tình không che giấu được, mà vẻ mặt của Đoan Vương và Ung vương, luôn hoàn toàn tối.
“Nhi thần đa tạ phụ hoàng!”
Phía dưới ánh mắt đại thần nhìn Duệ vương cũng thay đổi, đây chính là Thái tử tương lai, kế tiếp đảm nhiệm ngôi vua của Đại Lương, sau này phải nghĩ cách nịnh bợ tốt mới được.
Mà xa trong rừng đào phía sau núi ở Phổ Đà tự phủ Tô Châu, trong lúc lão giả đang gặm gà quay bất chợt ngẩng đầu nhìn trời, thở dài nói: “Bắt đầu, tất cả đều di chuyển theo quỹ đạo.”
Bên cạnh Trí Thông đại sư, lão giả vẫn không khỏi lộ ra cảm giác xấu hổ: “Ích kỉ của bản thân, làm hại mấy ngàn tánh mạng của Đại Lương, sư phụ, đây thật sự là không thể tránh khỏi sao?”
“Lấy ngàn người chi mệnh đổi thiên hạ sự nghiệp thống nhất đất nước, đây là số mệnh, mạng của bọn hắn, thiên hạ mệnh, Trí Thông, hãy nghĩ lại Nghịch Thiên Cải Mệnh.” Lão giả ý vị sâu xa khuyên nhủ.
Trí Thông đại sư thở dài một tiếng: “A di đà Phật, lão nạp có tội.”
Tháng tám năm Quang Hi thứ 28, Hoàng thượng hạ chỉ, tứ hôn Chiêu Nguyệt Huyện Chủ với Duệ Vương làm chánh phi, tháng Ba sang năm thành hôn.
Hoa Mộ Dao đang cầm thánh chỉ, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần thẹn thùng, đợi lâu như vậy rốt cuộc đã đợi được hôm nay, nàng rốt cuộc có thể gả cho hắn rồi.
Thành thị nhìn dáng vẻ tiểu nữ nhi Hoa Mộ Dao, không khỏi thở dài, đều nói phu thê hai bên người nào yêu trước, cả đời người đó sẽ nhất định phải bỏ ra, nếu như có thể mà nói, nàng tình nguyện tìm một người đối với nữ nhi muốn gì được đó cho dù nữ nhi cũng không thương nam nhân đó, như vậy ít nhất nàng không cần phải sống mệt mỏi như vậy.
“Chớp mắt Đào nhi đã trưởng thành, cũng mau lập gia đình, mẫu thân còn cảm thấy hôm qua con chính là tiểu oan nhi trong ngực đấy.”
Hoa Mộ Dao ôm cánh tay Thành thị, khéo léo rúc vào trên vai của nàng: “Mẫu thân —— Đào nhi vĩnh viễn đều là tiểu oa nhi của mẫu thân, dù là gả cho người, chẳng lẽ mẫu thân sẽ không thương Đào nhi nữa sao?”
Thành thị vỗ vỗ tay của nàng, gương mặt cảm thán: “Hài tử ngốc, gả cho người nơi nào còn có thể giống như ở nhà làm cô nương thoải mái như vậy, mặc dù trong Duệ Vương Phủ không có trưởng bối, nhưng cũng có trắc phi thiếp thất, mặc dù con gả đi chính là Duệ vương phi, Duệ vương phi trước đó đã loại khỏi chuyện đó rồi, con cũng sẽ không chấp chi lễ thiếp thất gì với nàng ta, nhưng sẽ có sự khác biệt với nguyên phối, trong khi tuổi của con quả thật có chút nhỏ, sợ là khó có thể thuyết phục chúng, hơn nữa hậu viện nhà chúng ta không có những người đó, mẫu thân sợ con ăn thiệt thòi thôi.”
Dáng vẻ Hoa Mộ Dao không thèm để ý chút nào: “Con làm sao sẽ thua thiệt chứ, Huy ca ca nói rồi, sau này sẽ để cho những nữ nhân kia ở trong sân phía Đông Nam, không cho nàng tùy ý xuất viện, con cũng không cần cố ý đi gặp họ.”
Thành thị nghe vậy, một bộ không đồng ý: “Nhất định chính là hồ đồ, những thiếp thất thì cũng thôi đi, trắc phi là được Hoàng thượng ban thưởng tới, tại sao có thể nói không quan tâm thì cũng cũng không cần trông nom chứ.”
Hoa mộ Dao chu mỏ một cái: “Dù sao đều là Huy ca ca nói, hắn nói sẽ không để cho con quan tâm những chuyện này, hắn nhất định sẽ xử lý tốt tất cả trước khi con gả qua đó.”
Thành thị nhìn dáng vẻ tiểu nữ nhi ngọt ngào, muốn khuyên lơn rốt cuộc vẫn không có nói ra khỏi miệng, làm sao có thể tin tất cả những gì nam nhân nói chứ, dù là Hoa Tường Ngọc, mấy năm sau đại hôn bên cạnh cũng vẫn có hai thông phòng, cho đến khi ra ngoài đến phủ Tô Châu, mới nhân cơ hội đuổi đi hai người thông phòng này, nam nhân toàn tâm toàn ý nơi đó có tốt như vậy, nữ nhi ngốc của ta.
Nhưng, nàng cũng biết trong khi nam nhân lâm vào ngọt ngào sẽ nói dối nhưng Hoa Mộ Dao nghe cái gì cũng không lọt vào, cũng được, nhiều nhất bọn họ làm phụ mẫu huynh trưởng tốn nhiều chút ý định thôi, chung quy là có thể hộ được nàng chu toàn.