Hòa Thượng Mặt Đỏ

Chương 2: Chương 2




Editor: Bơ

Tên hòa thượng này, hắn hoàn toàn không chịu nói đạo lý!

Căn bản chính là người xấu tuyệt đối là kẻ xấu xa!

Lần thứ ba mươi mốt, Diệp Bạc Tâm bị trói hai chân hai tay, treo trên không trung, liều mạng vặn vẹo như con giun, lại không hề khách khí chửi ầm lên: “Hòa thượng thối hòa thượng đầu trọc, vết sẹo lở loét đoạt tử tuyệt tôn, ngươi đã nói sẽ không cướp của ta nữa, sao ngươi vẫn cướp!”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Hòa thượng mặt đỏ vội vàng thả nàng xuống, mặc cho nàng mắng chửi loạn xạ cũng không cãi lại.

“Nhưng mà.....” Hắn sợ hãi cúi thấp đầu, nam tử hán cao chín thước nặng hai trăm cân giọng yếu ớt như muỗi nói: “Nữ thí chủ, ngươi.... Trên người ngươi thật sự có quá nhiều tiền.”

Hòa thượng mặt đỏ ngẩng đầu, chân thành lại ủy khuất: “Bần tăng quả thực là nhịn không được a!”

Thật ra mỗi lần hắn chặn đường cướp bóc nàng, đều thu được rất nhiều lợi.

Một tiểu cô nương trẻ tuổi, hắn không biết vì sao mỗi lần gặp nàng đều có nhiều tiền như vậy.

Bên cạnh không có người hầu, đi giống như bay, lại không giống như thiên kim tiểu thư nhà giàu a?

Nhưng mà--- rất có tiền, rất có tiền....

“Hòa thượng!” Diệp Bạc Tâm hét một tiếng, gọi hồn hòa thượng mặt đỏ đang bay chỗ nào đó trở về.

Hắn chắp hai tay trước ngực, cung kính cúi đầu: “Nữ thí chủ, có chuyện gì sao?”

Nàng nhếch lông mày lên, giọng điệu như khiêu khích nói: “Hòa thượng, ngươi có muốn.... có tiền giống như bản cô nương hay không?”

“Muốn, muốn!”

Hòa thượng vội vàng cúi đầu, hắn đương nhiên muốn a! Nữ tử trước mắt này rõ ràng mặc áo tơ vàng nhạt, trong nháy mắt lại giống như Nữ Bồ Tát áo trắng, chớp mắt cái nữa, biến thành thần tài màu đỏ.

“Phốc--” Nàng nhìn bộ dáng ngốc nghếch của đại hòa thượng, mở miệng cười, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo hắn lại gần.

Hòa thượng đỏ mặt ngoan ngoãn cúi đầu đi qua, thế nhưng thân thể quá to lớn, tuy hắn cúi người cong lưng, Diệp Bạc Tâm vẫn phải nhón chân, nghiêng đầu hé miệng đến gần bên tai hắn thì thầm vài câu.

“Cái gì, trộm?” Đôi mắt đồng của hòa thượng mặt đỏ mở lớn hơn.

Hắn không tin, Diệp Bạc Tâm có nhiều tiền như vậy tất cả đều là đi trộm-- Không thể nào, không thể nào, ăn trộm ăn cắp, còn lợi hại hơn cả việc hắn trắng trợn đi cướp bóc người ta!

Diệp Bạc Tâm lườm hắn một cái, dễ dàng nhìn thấu hắn đang nghĩ gì, buồn bã nói: “Trộm, tất nhiên là tiện lợi nhanh lẹ hơn cả cướp.”

Nói xong nàng hất cằm ngẩng đầu lên: Đúng vậy, nàng Diệp Bạc Tâm chính là nữ tặc.

Từng trận gió thổi qua phía sau rừng núi sâu thẳm, gió thổi vù vù như tiếng trống trận cổ vũ cho nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.