Hòa Thượng Mặt Đỏ

Chương 4: Chương 4: Chương 3




Editor: Bơ

Đêm hôm khuya khoắt lại có tinh thần như vậy, mà khinh công tốt đến nỗi theo dõi mình mà mình cũng không biết, chỉ có thể là bọn họ -- thập đạo giang hồ.

Đều là người cùng nghề, tất cả mọi người đều quen biết lẫn nhau.

“Tâm Tâm, đã lâu không gặp ngươi, chẳng lẽ... muốn chúng ta chủ động đi tìm ngươi sao?” Theo giọng nói một đôi mắt lộ ra --- ánh sáng lấp lánh.

Từ ánh mắt, bộ dạng người đó dần dần lộ ra.

Một, hai, ba, bốn... tổng cộng năm người.

“Các ca ca vẫn thích uống rượu chứ?” Tính tình Diệp Bạc Tâm rất tốt, không một chút tức giận, ngược lại vô cùng cung kính bước lên --- giống như hòa thượng mặt đỏ là phục tùng của mình.

Nàng cúi người, dâng lên một xấp ngân phiếu thật dày.

“Ài ---” Hòa thượng mặt đỏ đang định cản lại, Diệp Bạc Tâm di chuyển, chắn hắn ở phía sau.

Hòa thượng chỉ có thể chấp nhận, trừng đôi mắt đồng nhìn, quả thực là muốn rớt cả mắt ra.

Một người đi lên thu bạc, hắn nhấc bàn tay, nhanh chóng lấy xấp ngân phiếu trong bàn tay Diệp Bạc Tâm.

Giống như đã luyện thành thói quen.

Tấm ngân phiếu cuối cùng “không cầm chắc”, bay thẳng vào mặt Diệp Bạc Tâm, dán trên khuôn mặt nàng, che gần hết khuôn mặt nàng.

“Nha!” Người nọ kêu một tiếng, tựa như vô ý, cuối cùng thở dài: “Thôi, thưởng cho ngươi uống rượu.”

Nàng không nhanh không chậm lấy ngân phiếu trên mặt xuống.

Khuôn mặt thủy chung giữ vững nụ cười.

Cúi người chào: “Cảm ơn các ca ca.”

Người nọ đang định rời đi, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, liếc mắt nhìn nàng nói: “Tâm Tâm, gần đây ngươi thích uống rượu à?”

“Không có.” Diệp Bạc Tâm cười cười: “Ca ca nhớ nhầm rồi.”

Người nọ cũng cười, khóe miệng bên phải kéo lên, nhưng bên trái thì bất động, bước lên vài bước: “Không thích uống rượu mà lại đói khát như vậy?” Hắn nói sát bên tai, giọng nói tràn đầy khinh thường, trong đêm vắng tiếng nói rất rõ ràng.

“Khát đến nỗi phải cần hòa thượng?”

Diệp Bạc Tâm mạnh mẽ quay đầu, thập đạo giang hồ khinh công cực kì cao siêu, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Ánh mắt nàng khẽ liếc qua hòa thượng mặt đỏ, sắc mặt hắn không tốt lắm, ngay cả cái bớt màu hồng kia cũng biến thành đen rồi.

“Vì sao cô nương để yên cho bọn họ khinh bạc?” Hắn nhìn nàng chằm chằm, Diệp Bạc Tâm trốn tránh, hắn liền đuổi theo, ánh mắt khóa chặt trên người nàng.

Nàng bị chột dạ một phen, đành phải nhẹ giọng cười: “Trước kia ngươi cướp của ta, ta cũng đưa bạc cho ngươi mà?”

Hòa thượng mặt đỏ bị sặc.

Diệp Bạc Tâm nhìn thấy rõ ràng, cái miệng của hắn úp úp mở mở mấy lần, cực kì muốn nói gì đó nhưng nói không lên lời, cuối cùng khuôn mặt bắt đầu căng ra.

Thật lâu sau, hắn nhỏ giọng, chậm chạp nói: “Bọn họ mắng chửi.”

Mấy giây sau, lại bổ sung thêm: “Bần tăng nghe thấy...”

Câu này càng nói càng nhỏ.

“Ta biết nội lực ngươi thâm hậu nên nghe thấy!” Diệp Bạc Tâm đột nhiên thay đổi, vẻ mặt tức giận, nhảy một cái liền không thấy bóng người đâu.

“Nữ thí chủ, nữ thí chủ ---”

Khinh công của nàng vô cùng tốt, phi diêm tẩu bích ngay cả một chữ “nữ thí chủ” cũng không hề nghe được.

Hoàn toàn ngó lơ hòa thượng mặt đỏ, vừa mới rời đi Diệp Bạc Tâm liền tháo bộ mặt tức giận xuống.

Nàng ngồi một mình trên mái nhà, trong lòng lo lắng, lo lắng dần dần trở nên mãnh liệt...

Sau đó quay về tìm hòa thượng mặt đỏ.

Liền thấy năm người nằm trong vũng máu.

Đao của hòa thượng mặt đỏ nhuốm đầy máu, trên mặt cũng có --- chỉ là dính trên vết bớt đỏ, nên không thấy rõ.

“Tại sao ngươi lại giết người?!” Diệp Bạc Tâm vội vàng hỏi.

Vẻ mặt hòa thượng mặt đỏ vô cùng tự nhiên: “Bọn họ khi dễ cô nương.”

Trong khoảnh khắc này, lòng của nàng bỗng nhiên trở nên mềm mại.

Kết quả của việc mềm mại này, chính là hai người ngồi song song trên nóc nhà một đêm, nàng không trêu ghẹo hắn như thường ngày, dạy hắn cách ăn trộm, hay là sai khiến hắn cái gì....

Nàng chỉ im lặng.

Đôi mắt nhìn phía chân trời xa xa đến thẫn thờ, ánh trăng sáng ngời, Diệp Bạc Tâm lại nhìn sang mấy ngôi sao ảm đạm kia.

Ban đầu hòa thượng mặt đỏ cũng không nói câu gì với Diệp Bạc Tâm, hồi lâu sau hắn cảm thấy sốt ruột, trong lòng không yên. Ngay khi hòa thượng mặt đỏ cảm thấy nên nói cái gì đó, thì Diệp Bạc Tâm tưởng chừng như im lặng suốt cả cuộc đời chợt mở miệng nói với chính mình. Nàng vừa nói vừa cười, giọng nói này hắn chưa từng nghe thấy, quả thật rất êm tai...

“Ta yêu thích buổi tối, bởi vì ban đêm yên tĩnh.” Nàng nói.

Hòa thượng mặt đỏ ngồi bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, cơ thể căng thẳng ban nãy dịu xuống một chút.

“Ta không thích chỗ đông người.” Diệp Bạc Tâm nói tiếp: “Nhiều người ở chung một chỗ, thường là có quan hệ gì đó, nói này, nói nọ, sáng mai là sinh nhật ai, ngày mốt lại là ngày đại lễ của ai, cũng trông mong tiền mừng, giống như chờ giờ mão vậy (*chờ sáng)!”

“Thời điểm muốn uống rượu lại không thể uống, thời điểm không muốn uống rượu lại không thể không uống, phải nói chuyện với người chẳng muốn giao tiếp, cười lấy lệ, có đôi khi còn phải... bọn họ trộm được nhiều tiền hơn, gấp mấy chục mấy trăm lần so với Diệp Bạc Tâm ta, nhưng đó là tiền tài, hợp với rượu, hợp với khí, còn hợp với... ở đơn độc, không cố nhân, chung quy vẫn đau khổ hơn việc tụng kinh hằng ngày của đám hòa thượng các ngươi.”

“Ta không niệm kinh.” Hòa thượng mặt đỏ lập tức phản bác.

Sau đó... sau đó vẻ mặt có chút lạ lạ, cực kì khó khăn nói: “Bần tăng, là... hòa thượng rượu thịt.”

“Phốc ---” Diệp Bạc Tâm bật cười nghiêng người, thiếu chút nữa ngã từ trên nóc nhà xuống. Ổn định thân thể, nàng vỗ vai hắn: “Hoa hòa thượng (*hòa thượng phá giới)!”

Sắc đỏ trên tai lập tức tràn tới toàn bộ khuôn mặt, má trái phải của hòa thượng mang màu đỏ đậm.

Thẳng lưng, vươn cái cổ dài nhất có thể: “Bần tăng, tuyệt đối không phải hoa hòa thượng!”

“Được được rồi, biết ngươi không phải!” Diệp Bạc Tâm nói xong thì đứng lên: “Hoa hòa thượng, ta đi đây!”

Tâm tình khá tốt, đột nhiên nàng nghĩ tới con người có cơm ăn no là đủ rồi.

Đã sớm có thói quen tiêu dao.

“Nữ thí chủ! @@#&%%...... %%$...... &**##”

Khinh công cao quá đôi khi cũng không tốt, ví dụ như bay quá nhanh nên không nghe hòa thượng mặt đỏ nói cái gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.