Edit: Thỏ
“Phản đồ!”
Tiểu Hồng nắm thật chặt dây thừng, mặc kệ chuột tinh hùng hổ mắng, ngay cả mặt cũng không biến sắc.
Hòa thượng lạnh lùng cắt ngang: “Giờ cho mi hai lựa chọn.” Hắn giơ một ngón tay, “Nghe lời ta dạy bảo, từ đây hối cải làm lại cuộc đời.” Thêm một ngón tay. “Chết.”
Cho nên mới nói ngoại trừ vâng lời thì chính là đi bán muối sao? Ai đồn ngã Phật từ bi vậy? Chuột tinh sợ quéo, bất giác nuốt nước bọt. Hòa thượng thu tay về: “Chọn xong chưa?”
Kiểu gì thì kiểu cũng phải mắng mình thêm hai câu chớ? Tiểu Hồng suy đoán.
Chuột tinh: “Cha ơi! Cha nói cái gì con cũng nghe cha ơi!”
Tiểu Hồng lảo đảo.
Thật vậy, chuột tinh này rất nghe lời, y dẫn dắt đám con cháu chút chít của mình cùng nhau nghe hòa thượng thuyết pháp, nỗ lực ghi chép, học thuộc cốt cho sớm đến ngày đạt thành tích tốt để được giải thoát.
Tiểu Hồng là quan giám thị. Cáo ta đối với chuyện này rất hài lòng, bởi vì trước lúc khảo thí đám yêu tinh đều sẽ lấy lòng cáo, dâng cáo thức ăn ngon, đấm vai bóp chân cáo, còn ton hót ca ngợi các kiểu!
“Còn kêu tui là phản đồ không?”
“Ông nội!”
“Yêu quái lợi hại nhất thiên hạ này là ai?”
“Là ngài!”
“Màu gì đẹp nhất?”
“Màu đỏ!”
“Tui thơm không?”
“Thơm!”
Cáo ta hừ hừ hai tiếng, đạt được hư vinh thèm muốn nên cảm thấy thực sự thỏa mãn.
*
Tiểu Hồng và hòa thượng đi vào một trấn nhỏ phồn hoa, vừa đi vài bước hòa thượng đã cảm thấy ngôi nhà giàu nứt đố đổ vách trong cái trấn này yêu khí ngút trời, nhất định là có yêu tinh quấy phá.
Sau khi cân nhắc, hòa thượng mang Tiểu Hồng đến thăm nhà giàu nhất phủ.
Bọn họ ngồi trên nóc nhà, từ xa nhìn thấy con rể tới cửa (ở rể) của hộ nhà giàu kia trên người bao phủ một tầng yêu khí. Mọi người trong phủ trông thấy y thì sắc mặt cũng trở nên kỳ lạ, tránh còn không kịp nữa là.
“Quả nhiên yêu nghiệt tác quái.” Hòa thượng một phen phỉ nhổ, định bụng trừ yêu.
“Cũng không nhất nhất là hại người đâu…” Tiểu Hồng đáng thương bị bắt trở thành đồng lõa hãm hại đồng loại dùng vẻ mặt bất mãn nói.
“Gì hử?” Hòa thượng liếc cáo ta bén ngót, cáo ta rụt cổ, tự biết thân biết phận mà ngậm mồm.
Nhưng thẳng đến lúc hai người chuẩn bị trảm yêu trừ ma bảo vệ chính nghĩa thì phát hiện ra sự việc thật không phải như vậy.
“Tướng công, hôm nay chúng ta chơi trò khác nhé!” Cô tiểu thư xinh đẹp thoạt nhìn nết na, đằm thắm bỗng lộ biểu cảm hứng thú bừng bừng.
“Nương, nương tử… Chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi!” Nam yêu tinh tỏ ra ngượng ngịu.
Bọn họ ở nóc nhà nhìn lén không hẹn mà nhăn mày, vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Tiểu thư nháy mắt biến sắc, lạnh giọng quát lớn: “Câm ngay! Không được cãi lời ta!”
Nam yêu tinh liền quỳ xuống đất: “Ớ ớ ớ! Ta sai rồi!”
Không biết tiểu thư biết ra cây roi ở chỗ nào, giơ cao roi, vừa vụt vừa cười: “Kêu đi! Khóc đi! Ở dưới thân ta run rẩy đi!”
Nội dung kế tiếp có chỗ khó lòng miêu tả, Tiểu Hồng nhìn đến cay đôi mắt.
Yêu quái này khá là vô dụng, nhìn qua đã biết bị nhân loại cầm tù!
Chắc hẳn tam quan của hòa thượng đã bị đánh sâu vào, đêm đó không hề động thủ, xám ngoét rời đi.
Tiểu Hồng vồ lấy tay hắn, trưng biểu cảm đau đớn vô bờ bến lạ: “Ấy thế lại có chuyện dâm uế trong thiên hạ này! Đại sư, thỉnh huynh bắt yêu quái ấy ném vào núi sâu, đừng bao giờ cho y ra đây để hại người!”
Nét mặt hòa thượng bất mãn, giống như nghẹn ứ nửa cân phân.
*
Nương nhờ một miếu hoang trong trấn, Tiểu Hồng nhóm lửa, hòa thượng ngồi góc bên khổ sở suy tư.
Hắn cảm thấy rất khó lý giải, loài người vì sao bị yêu tinh mê hoặc? Thư sinh trước kia cũng thế, giờ cô tiểu thư này cũng thế, kia có phải vì vẻ đẹp của yêu tinh?
Hòa thượng không rõ lắm, trong lúc hoang mang hắn vô tình buộc miệng thốt ra. Tiểu Hồng dùng nhánh cây cào cào đống lửa, nói: “Rõ ràng loài người nông cạn, cớ gì phải đổ lỗi yêu tinh? Đại sư không đi dạy nhân loại chúng sinh bình đẳng, chớ xem trọng vẻ bề ngoài, vì sao muốn giằng co với yêu tinh chứ?”
Hòa thượng nghiễm nhiên đáp: “Cái nào dễ mình làm trước thôi.”
Tiểu Hồng: =.=
Tiểu thư kia vô cùng lợi hại, trên tay có pháp bảo có thể phong ấn sức mạnh yêu tinh nên mới khiến nam yêu tinh phải khuất phục dưới chân nàng.
Trên đường bọn họ đi tới, hòa thượng đành phải một mình xông lên cứu yêu. Vất vả lắm mới cứu được nam yêu, kêu đối phương cứ chạy đi đừng lo cho hắn, mặc khác tiểu thư đã khục khặc cười quái dị và dùng một cọng dây thừng cổ quái trói chặt nhà sư.
“Trông bộ dạng chàng cũng đẹp trai đó, chi bằng ở đây làm tân lang của ta!”
Rõ ràng là người nhưng lại mang một thân ma khí.
Hòa thượng: “Thí chủ, quay đầu là bờ.”
Tiểu thư: “Ai thèm quay đầu chứ!”
Nhưng ngay lúc này Tiểu Hồng đuổi tới đúng lúc. Tiểu thư liếm liếm môi: “Lại thêm một mỹ nam!”
Tiểu Hồng: “Thím đừng ép tui, nguyên hình tui là chồn đó. Để tui xì hơi một cái thím thúi ba năm.”
Tiểu thư: “…”
Tiểu Hồng nhân lúc nàng mất cảnh giác thì tung một chưởng, đem hòa thượng cướp về. Hòa thượng cũng tịch thu mọi pháp bảo trên người nàng, cáo ta còn làm mê hồn chi thuật khiến nàng quên sạch những chuyện yêu tinh.
Trở lại miếu hoang, hòa thượng hỏi cáo ta từ đầu đi đâu vậy. Cáo ta cũng không ngu ngốc, cáo biết hòa thượng nghi ngờ mình đây.
“Nếu quả thật thấy chết không cứu, cuối cùng tui còn xuất hiện làm gì?” Tiểu Hồng tức giận nha, xả thân cứu tên trọc này mà hắn còn không cảm kích.
Cáo ta biến về nguyên hình ngồi đưa lưng về phía hòa thượng, ba cái đuôi thay phiên nhau vỗ bành bạch. Không biết qua bao lâu, sau lưng cáo thoang thoảng một mùi thơm.
“Đừng tức giận, ăn chút đi này.” Hòa thượng cho cáo một củ khoai lang vừa nướng chín.
Cáo ta vẫn giận hết sức, cái đuôi càng quẫy mạnh hơn: “Không ăn!”
Hòa thượng đem khoai lang đưa đến bên miệng cáo, ôn hòa bảo: “Nhiêu đó đủ rồi, đừng được một tấc tiến thêm một thước.”
Cáo đỏ khẽ giật mình, quay đầu cắn một miếng khoai lang, hàm hồ nói: “Ngon thiệt!”
*
Một buổi sáng, cáo đỏ rời giường đi tiểu.
Tìm được một thân cây, cáo nhấc chân tè vào, đồng thời cũng cảm thấy… buồn ị.
Loại đồ thum thủm cùng ra một lượt trước kia cũng gặp rồi, Tiểu Hồng cũng không quá để tâm.
Rồi cáo thả một chiếc rắm thật bự…
Cáo thấy hậu môn mình đau quá, cho rằng nó sắp nứt ra, cáo quay đầu nhìn, phát hiện! Thế nhưng!!! Không biết có phải cáo nghe nhiều kinh Phật, làm nhiều chuyện tốt mà giờ đây cáo đã mọc thêm chiếc đuôi rồi!
Tiểu Hồng cố nhịn đau, vội vàng chạy về miếu cũ, nhảy nhót tung tăng xung quanh hòa thượng.
“Hòa thượng, đuôi tui dài rồi! Hòa thượng, huynh mau xem đi!”
Tiểu Hồng thế mà vui vẻ, cả ngày lăng xăng triển lãm cái đuôi thứ tư. Bình thường lúc đi đường ba cái đuôi khác đều luôn rũ xuống, nhưng đuôi mới này lại cứ nhổng lên trời.
Xa xa còn tưởng rằng cáo giơ ngón giữa.