Edit: kaylee
Những động vật gây cảm cúm kia cũng đã bị khống chế, hơn nữa nàng còn viết những kiến thức hiện đại thành một quyển bút ký, giúp cho Tát Cách Hán có thể đọc hiểu, cũng có tích hiệu (thành tích + công hiệu) rất tốt.
Nếu cứ như vậy mà xây dựng quốc gia thật tốt, đào tạo đội ngũ nông nghiệp quốc gia, mặc dù không có biện pháp lập tức hiện đại hóa giống như Đài Loan, tốt xấu gì cũng có thể ăn đủ no, mùa đông không còn đói bụng.
Nếu như không phải là muốn để cho hắn có thể chuyên tâm làm người chồng tốt, để cho hắn theo nàng giải sầu, nàng thật sự không muốn dùng kiến thức hiện đại can thiệp vào hoạt động của thời đại này, mặc dù thời đại này cũng không có trong lịch sử, nhưng trời mới biết có thể hay không đối với tương lai sinh ra ảnh hưởng gì? (lee: đoạn này là suy nghĩ của chị Hương nên có những từ lee edit theo hiện đại nhé)
Lam Bán Hương rút vòng ngọc trên tay ra, dịu dàng nói: “Lý tổng quản, Lý đại ca, Bổn cung biết ngươi xuất thân nghèo khổ, trong nhà huynh đệ tỷ muội đông đảo, nhưng bởi vì tuổi tác mà không có năng lực nuôi sống mình, ngươi mới có thể tuổi còn nhỏ đã phải vào cung.”
Nàng nhét vòng ngọc vào trong tay Lý Quyền, “Mặc dù phục vụ Vương là người người cầu còn không được, nhưng ngươi cũng biết Vương người kia, một lòng ưu quốc ưu dân, lấy sự khốn khổ của thiên hạ dân chúng làm sự khốn khổ của mình, dân chúng chưa ăn được no bụng, mặc đủ ấm, hắn cũng không dám nghỉ ngơi thật tốt, hưởng thụ, chớ đừng nói chi là ban thưởng.”
“Nô tài không dám tham cái này. . . . . .”
“Không cần lo lắng, bởi vì có lý do nên mới như vậy, Bổn cung cũng sẽ phụ tá Vương thật tốt, khiến cho dân chúng nước Nhật về sau không cần bởi vì nghèo khó mà bán mình nữa.”
“Nương nương. . . . . .” Lý Quyền có chút cảm động nhìn nữ nhân trước mắt, mặc dù vẻ đẹp của nàng làm cho người ta mắt hoa thần mê, tuy nhiên lại nhiều hơn một loại cảm giác làm người ta kính nể.
“Còn nữa, Bổn cung tính toán đợi đến sau khi tình hình bệnh dịch trong nước được tiêu diệt, cùng Vương Hảo thảo luận thật tốt chuyện mở học đường.”
“Học đường?”
“Không sai, hậu cung này cũng lớn quá mức rồi, người hầu hạ ta và Vương còn cũng không cần nhiều như vậy, cho nên tính toán làm thành học đường và y viện (trường học và bệnh viện).”
“Nương nương, thế nhưng mà chỗ ở của phi tử tương lai của Vương. . . . . .”
“Phi tử gì hả?” Lam Bán Hương trên mặt mỉm cười như cũ, nhưng mà ánh mắt lại lạnh nhạt xuống.
Lý Quyền trong lòng cả kinh, trước từng nghe Vương một người lẩm bẩm nói nhỏ nói, duy nhất làm cho hắn động lòng, muốn có nữ nhân, chỉ có Hoàng Hậu nương nương.
Chẳng lẽ Vương vì Hoàng Hậu nương nương, không nạp hậu cung? !
“Chuyện này. . . . . . Chuyện hậu cung chuyên sủng là chuyện lớn không thể được.”
“Đó là chuyện nhà của ta và Vương, ta nói được là được, học đường mở xong, muốn thu đệ tử tuổi tác khoảng sáu tuổi, hơn nữa còn muốn áp dụng mười hai năm quốc dân giáo dục.”
“Mười hai năm quốc dân giáo dục, ? Đây là. . . . . .”
“Được rồi, trước nói cho ngươi cũng không sao, chính là chỉ cần giao chút tạp phí (phí học đường) thì có thể tiếp nhận dạy dỗ mười hai năm, phần lớn chi phí do quốc gia thu nhận, đương nhiên việc này đối với nước Nhật ngày trước mà nói là làm không được, chỉ là chuyện này Bổn cung sẽ cùng Vương thương lượng thật tốt.”
Lý Quyền gật đầu một cái, mặc dù cảm thấy nghe không hiểu lắm, lại hình như là một chính sách rất tốt đối với người dân, nhưng mà, tại sao Hoàng Hậu nương nương muốn cùng hắn nói loại quốc gia đại sự này?
Phải nói cũng là nói với Vương mới đúng chứ? Hắn cũng chỉ là một nô tài.
“Lý tổng quản, đại đệ (em trai lớn) của ngươi đã hơn sáu tuổi đi?”
“Nương nương. . . . . .”
“Nếu như Bổn cung đồng ý ngươi, cho hắn vào Hi Vọng tiểu học đọc sách hơn nữa giảm nửa giá, hơn nữa đọc thật tốt còn có thể tranh thủ học phí ưu đãi, ngươi nói, ngươi nên như thế nào báo đáp Bổn cung đây?”
Vốn là ca múa náo nhiệt bởi vì Lam Bán Hương xuất hiện mà ngừng lại, Vũ Cơ xinh đẹp cứng ngắc ở ngay chính giữa võ đài, những người khác cũng cứng ngắc lại, trên mặt cũng tràn đầy kinh ngạc, không biết nên nói gì hoặc làm gì, chỉ có thể giương mắt nhìn Lam Bán Hương bước chân liên tục đi đến bên người Vương.
“Đây là vị trí của ta chứ?” Nàng không có hành lễ, không có sợ hãi, sau khi nói xong liền chậm rãi ngồi ở bên cạnh Đế Vương nước Nhật Tát Cách Hán, trên gương mặt xinh đẹp của nàng nở một nụ cười.
Nàng đương nhiên biết đám quan viên phía dưới kia cùng vũ nương trên đài đều mở to mắt nhìn nàng.
Lời đồn đãi Tân Đế nước Nhật ở trên chiến trường cứu về Yêu Cơ không rõ lai lịch, sau đó liền bị mê hoặc tâm hồn, không để ý đến sự phản đối của trung thần, lấy nàng làm Hậu. Nghe nói thời gian trước còn bức bách một cung nữ mang thai long chủng nhảy hồ, sau đó lại đuổi tất cả tú nữ dự bị nhét vào hậu cung khác ra ngoài cung thành hôn.
Thật là một nữ nhân thiện đố (ghen tỵ), âm hiểm lại ác độc! Hồng nhan tuyệt mỹ như vậy là rất hợp với tai họa nhân gian, quả thật chính là nguy cơ lớn nhất trong suy nghĩ của nam nhân, càng là mầm móng diệt quốc của nước Nhật tương lai.
Cố tình Tân Đế nước Nhật lại đối với hồng nhan họa thủy này tình hữu độc chung (giống như là có tình, chung thủy duy nhất ý), sủng ái có thừa.
Lời đồn đãi ở dân gian rất nhiều, đại thần trong triều sớm đã nghe rất nhiều lời đồn đãi về Yêu Cơ này, cũng nghe nói nàng như thế nào khiến Đế Vương luôn luôn cần chính (chăm chỉ sử lý việc chính) từ đó không tảo triều (vào triều sáng sớm), hàng đêm xuân tiêu (khụ, làm chuyện đó ý).