Họa Thủy Từ Đâu Tới

Chương 20: Chương 20: Chương 6.3




Edit: kaylee

Đáng ghét! Hay cho một Lý Viêm to gan. Lại còn dám cứ như vậy thiết kế hắn, con cọp không phát uy, thật cho hắn là mèo bệnh rồi sao? Tát Cách Hán một tay bắt Lý Ngọc Bình tới, sau đó hung hăng ném xuống đất, thân thể trần truồng của Lý Ngọc Bình nhếch nhác nằm ở trên mặt đất, ngã đau hơn nữa cũng không dám kêu ra tiếng.

“Vương. . . . . .”

“Ngươi nói, rốt cuộc ngươi cho Cô Vương xuống thuốc gì?”

Lý Ngọc Bình cắn môi dưới, run rẩy rơi lệ, “Nô tì chỉ là muốn cầu Vương vui sướng.”

“Ngươi không cần nói nữa!” Tát Cách Hán lạnh lùng kêu Lý Quyền đi vào. “Đánh nữ nhân này 50 trượng, sau đó trói đưa đến Hoàng Hậu bên kia để Hoàng Hậu xử trí.”

“Tuân chỉ.”

“Vương. . . . . . Tại sao? Nô tì có làm gì sai sao? Nô tì cũng chỉ là muốn có được một chút quan tâm của Vương mà thôi, tại sao? Chẳng lẽ Hoàng Hậu tốt như vậy sao?”

“Còn không mau mang xuống!” Lòng của Tát Cách Hán một hồi hốt hoảng, hắn vội vã xông ra ngoài, hắn nhất định phải giải thích, giải thích cho thật tốt, bởi vì hắn biết rõ Hương Hương của hắn cái gì cũng có thể nhẫn nại, nhưng không cách nào chịu được hắn đụng những nữ nhân khác.

Nàng đã từng nói nếu có một ngày như vậy, nàng tình nguyện không cần hắn. . . . . .

Không! Không thể!

Không được khóc, không được khóc, đừng khóc!

Lam Bán Hương liều chết hít khí, ưỡn ngực đi, đi giống như một Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, nếu như nàng có máy quay phim để ghi hình mà nói, tuyệt đối quay lại dáng vẻ ưu nhã tôn quý mà kiêu ngạo của mình bây giờ.

Nàng sẽ không khóc, cũng không cần khóc.

“Hoàng Hậu nương nương. . . . . .”

“Các ngươi lui ra, Bổn cung muốn nghỉ ngơi. Không có mệnh lệnh của Bổn cung, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào.”

“Nhưng Vương. . . . . .” Vương chắc chắn xông vào, đến lúc đó họ phải nghe lời của người nào? Tiểu Trà khó xử.

“Chính là nhằm vào hắn.” Lam Bán Hương nghiêm nghị gầm nhẹ: “Nhất là hắn!”

“Vâng.” Các cung nữ sắc mặt cũng phát xanh rồi, muốn họ ngăn cản Vương đi vào, không bằng trực tiếp bảo các nàng đi nhảy hồ chết là vừa! Nhưng trước mắt thấy sắc mặt của Hoàng Hậu đáng sợ như vậy, hay là trước qua loa một cái tốt lắm.

Dù sao đến lúc đó nói ngăn không được là được.

Cả cung điện to như vậy chỉ có bóng dáng cây nến chập chờn, cho tới bây giờ Lam Bán Hương cũng rất không thích ánh sáng không rõ ràng như vậy, nàng rất nhớ đèn điện.

Nàng cũng muốn khóc, dù sao nhìn thấy lão công của mình cùng nữ nhân khác ở trên giường làm loại chuyện đó, đúng chuẩn bắt gian tại giường, bất kỳ một người làm vợ nào cũng sẽ muốn khóc rống, nàng đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà nàng phát hiện mình thế nhưng lại không khóc nổi. Nàng lại có thể tin tưởng cam kết của nam nhân? Tin tưởng hắn nói từ đầu tới cuối? Tin tưởng hắn toàn tâm toàn ý? Nàng thật sự là quá ngu ngốc!

Khi nàng thấy đôi cẩu nam nữ kia ở trên giường, nàng muốn khóc.

Khi nàng hung hăng đánh hắn một cái tát, nàng muốn khóc.

Khi nàng tông cửa xông ra, nàng muốn khóc.

Thế nhưng hiện tại khi nàng một người có thể sảng khoái mà khóc thầm, lại phát hiện nước mắt của mình biến mất, như thế nào cũng không khóc nổi rồi.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao, nàng như cũ lẳng lặng ngồi ở trên ghế, cũng không nhúc nhích, bóng dáng yếu ớt giống như là pho tượng. Sau đó, cửa cung hoa lệ bị người hung hăng đá văng ra, Tát Cách Hán xanh mặt sải bước đi vào.

“Đi ra ngoài.” Lam Bán Hương chỉ là lạnh lùng phun ra hai chữ này.

Nhưng mà Tát Cách Hán lại thẳng lưng đi đến trước mặt nàng, trên mặt xanh mét còn có dấu tay nàng đánh mới vừa rồi.

Lam Bán Hương lẳng lặng nhìn hắn, nhìn lửa giận ở đáy mắt của hắn, tại sao đến lúc này hắn còn có thể tức giận? Còn lẽ thẳng khí hùng (cây ngay không sợ chết đứng) như vậy? Chẳng lẽ hắn vẫn không cảm thấy có lỗi với nàng ư?

Hai người cứ như vậy giằng co thật lâu, chỉ là ánh mắt thật sâu nhìn chăm chú đối phương, dù có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không biết nói từ đâu, rồi lại là nhất định phải đối mặt.

“Hương Hương, ta biết rõ nàng không tin tưởng ta, nhưng mà ta lại không có phản bội nàng, ta. . . . . .”

“Ngươi muốn nói với ta là nàng cường bạo ngươi sao? Rất xin lỗi, ta tận mắt thấy ngươi đè ở trên người nàng, hơn nữa bộ dạng còn rất sảng khoái.”

Nàng lạnh lùng nói xong, so sánh với tiểu hồ ly nũng nịu với hắn khi cùng hắn ân ái trước kia, lúc này nàng lạnh lẽo giống như là một con Tiểu Dã Miêu bị kinh sợ, không muốn tin tưởng bất luận người nào nữa, tránh hắn trốn thật xa.

“Hương Hương, nàng hạ xuân dược ta.” Vừa nói xong, ngay cả hắn cũng cảm thấy rất hoang đường.

Nàng đứng lên liền muốn đi ra ngoài, lại bị hắn dùng sức kéo vào trong ngực. “Ta nói là lời nói thật!”

Hắn ôm chặt như vậy, nhưng không có ngọt ngào làm cho nàng đầu óc choáng váng như quá khứ, chỉ còn lại ghê tởm.

“Ta nói là thật, làm sao ta có thể sẽ làm ra loại chuyện tàn nhẫn đó với nàng? Đời này nữ nhân ta muốn cũng chỉ có nàng thôi! Nàng rõ ràng cũng biết, không phải là nàng còn buộc ta đối với nàng phát lời thề sao? Ta cũng thề rồi, tại sao nàng còn tức giận như vậy.”

“Ai nói ta tức giận?” Nàng ngửi thấy được một mùi vị son phấn của nữ nhân, còn có mùi hương phát tán sau khi tình tứ, thật làm cho nàng cảm thấy rất muốn ói.

Đối mặt với một người phản bội, nàng sẽ không cho phép trái tim của mình tổn thương quá mức, bởi vì đây là không đáng giá.

“Nàng biết ta đã không thể không có nàng, thê tử của ta cũng chỉ có nàng, những nữ nhân khác. . . . . .”

“Tát Cách Hán, ta muốn ly hôn.”

“Ly. . . . . . Cái gì?”

“Chính là hưu phu.”

Hắn dùng lực bắt được cổ tay của nàng, sức lực lớn đến mức làm cho nàng gần như là muốn kêu gào bi thống ra tiếng. “Không thể nào!”

“Ta muốn ly hôn, ta muốn rời đi ngươi.”

“Ta không thể nào đồng ý, không nên quên bây giờ ngươi ở địa phương nào, nơi này lời nói của ta lớn nhất, không phải Phúc Nhĩ Ma Sa gì đó mà ngươi nói, ngươi là Hoàng Hậu của ta, cả đời cũng không thể thay đổi!” Hắn ngay cả tự xưng “Cô Vương” đều quên, chỉ dùng “Ta” , đại biểu hiện tại trong lòng hắn cỡ nào lo lắng.

“Ngươi chính là chắc chắn ta không có chỗ có thể đi, ta chỉ có thể dựa vào ngươi nuôi ta, nếu không ta căn bản là sống không nổi, ngươi ăn chắc ta cho nên mới khi dễ ta như vậy có đúng hay không?” Nàng đột nhiên giống như con mèo hoang la lối om sòm không ngừng cào mặt của hắn.

Hắn một tay bắt được móng vuốt mèo đang quơ múa của nàng, tròng mắt đen hung hăng nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên ra lệnh: “Người tới, kéo vào!”

Nàng còn không có ý thức được hắn nói muốn kéo vào cài gì, liền nhìn thấy một người bị kéo vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.