Họa Thủy Từ Đâu Tới

Chương 30: Chương 30: Chương 9.3




Edit: kaylee

Nhưng mà qua mấy ngày, Lam Bán Hương vẫn như cũ không tìm được phương pháp hòa hợp với Tát Cách Hán, hơn nữa mấy ngày nay hắn cũng không có đến.

Tại sao? Là bởi vì quốc sự sao? Hay là hắn tuyệt vọng rồi, không muốn lão bà kỳ cục lại thích gây gổ với hắn như nàng đây? Dù thế nào đi nữa hiện tại hắn thân là Đế Vương, muốn bao nhiêu nữ nhân thì có bấy nhiêu nữ nhân.

Không! Sẽ không, nàng nên học được bao dung và tin tưởng hắn, trước không phải là bởi vì nàng không có làm được, cho nên mới phải khổ sở như vậy sao?

Nàng tuyệt đối không ngờ rằng xuân dược lại có thể lợi hại như vậy, có thể để người ta mất trí đến trình độ không thể nào khống chế.

Hắn cũng là bị bức ép đến mức nóng nảy, mới có thể dùng phương pháp giống nhau để chứng minh trong sạch của hắn. . . . . .

Lam Bán Hương không cách nào ngủ lẳng lặng đẩy cửa đi ra ngoài, rất kinh ngạc phát hiện bên ngoài thế mà lại có tuyết rơi.

Từ lúc nàng đi tới nơi thời đại này đây là trận tuyết rơi đầu tiên, đối với Đài Loan bốn mùa như mùa xuân mà nói, tuyết rơi là rất hiếm có.

Vươn tay nghênh đón bông tuyết không tiếng động bay xuống trong bầu trời đêm, sau đó nhìn nó ở trong lòng bàn tay tan chảy, loại cảm giác đó thật sự rất không thực tế.

Vừa lúc đó, nàng phát hiện bên cạnh hình như có động tĩnh, quay đầu vừa nhìn, nước mắt thế mà lại không nhịn được tràn ra.

Tại sao. . . . . .

Nàng cắn chặt môi dưới chậm rãi mà tới gần bóng người co rúm ngồi cạnh cửa, trên đỉnh đầu của hắn dính tuyết trắng, hai mắt nhắm chặt, ôm thật chặt mình đã co lại thành một đoàn, nhìn bộ dáng là ngủ thiếp đi.

Tại sao hắn lại ở chỗ này? Còn ngủ ở nơi này? Chẳng lẽ không có ai phát hiện sao? Ngồi ở cửa phòng nàng ngủ một đêm ở trong đêm tuyết như vậy, bất luận kẻ nào cũng sẽ không chịu nổi, tại sao hắn không gọi nàng thức dậy?

Trong lúc bất chợt nàng xông lên tức giận đánh bả vai của hắn, “Tát Cách Hán, chàng muốn tìm chết có phải hay không?”

Nam nhân sắp bị đông cứng vốn là lọt vào trong giấc mộng sâu, ở nơi đó hắn nằm mơ thấy Hương Hương, nằm mơ thấy nàng cười híp mắt cùng hắn cùng nhau ăn thịt nướng Hàn Quốc, cùng nhau xem bộ phim nàng biên soạn, ban đêm còn là mất hồn nói muốn ép khô hắn, nhưng mà trong nháy mắt, khuôn mặt tươi cười của nàng liền thay đổi thành mặt khóc thầm. . . . . .

Nàng không ngừng rời đi hắn, mà hắn liều chết đuổi theo, lại như thế nào cũng đuổi không kịp.

“Hương Hương? !” Hắn không phải đang nằm mơ, là thật thấy nàng đang khóc.

“Tại sao chàng muốn như vậy? Chàng làm gì mà nửa đêm có giường lớn ấm áp không đi ngủ, chạy tới cửa phòng ta ngủ, chàng mà chết rét ta phải làm thế nào?”

“Hương Hương. . . . . .”

Nhìn đến thân thể của hắn không nhịn được mà run rẩy, Lam Bán Hương vừa khóc vừa đỡ hắn dậy, sau đó đi vào trong lãnh cung, để hắn ở trên giường của mình.

“Chàng chờ ta một chút.”

Nàng vội vã đi lấy khăn lông sạch sẽ giúp hắn lau sạch sẽ tuyết trên người, sau đó dùng chăn lông trên giường quấn quanh hắn, lại để lò lửa gần bên giường một chút, tiếp đó lại rót một chén nước nóng từ trên lò.

Hoàn hảo mấy ngày nay hắn ra lệnh tặng rất nhiều thứ, nếu không nàng cũng không có biện pháp lần ra ít thứ này.

Nàng đi tới bên cạnh hắn, đưa chén nước nóng cho hắn.

Nhìn hắn sau khi uống hết chén nước nóng, sắc mặt tốt hơn nhiều, nàng mới yên tâm không ít.

Khi nàng muốn nhận lấy cái chén trong tay hắn thì cổ tay đưa ra lại bị hắn một tay bắt được, sau đó cả người cứ như vậy bị kéo vào trong ngực của hắn.

Ánh mắt của hai người giao nhau, một giây kế tiếp, bọn họ giống như là củi khô gặp lửa mạnh, chuyện xảy ra là không thể ngăn cản. . . . . .

Giống như là người yêu xa cách thật nhiều năm, không ngừng ở trên môi của nhau thổ lộ nỗi khổ tương tư nhiều ngày nay.

“Ta yêu nàng, ta yêu nàng, cho tới bây giờ ta cũng chỉ muốn một mình nàng, tại sao nàng phải đẩy ra ta?”

“Ta chỉ là sợ ta nắm thật chặt chàng như vậy, kết cục cuối cùng là phải buông tay, nếu như là vậy, không bằng hiện tại ta liền đẩy chàng ra, liền buông tay, đau dài không bằng đau ngắn. . . . . .”

“Mặc kệ như thế nào, ta đều là của nàng.”

“Vậy chàng thề!”

Trên lông mi thật dài của nàng còn lưu lại một giọt nước mắt trông có vẻ đáng thương, nhìn giống như tiểu oa nhi bị Đại Phôi Đản (trứng thối) khi dễ, làm cho hắn gần như là không thể chống đỡ được lại nhào tới nàng.

Khi nàng cảm thấy hắn kéo quần áo trên người nàng thì nàng không nhịn được phát ra một tiếng thở dốc mất hồn.”Người ta là muốn chàng thề, chàng lại đang làm cái gì á!”

“Ta là đang thề! Dùng toàn thân cao thấp của ta thề với nàng.”

“Nào có? Căn bản là sỗ sàng.”

“Đó chính là sỗ sàng thề.”

“Cái gì. . . . . . A!” Ngay vào lúc này, âm thanh ừng ực ừng ực vang lên, Lam Bán Hương nhìn đầu sỏ gây nên âm thanh, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Tát Cách Hán đỏ lên.

“Âm thanh gì à?” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn đùa dai hỏi, trên khuôn mặt có tươi cười đã lâu không thấy khiến Tát Cách Hán cảm thấy rất hạnh phúc.

“Ta nhớ nàng nhớ đến quên ăn cơm.” Hắn đỏ mặt nói nhỏ.

Thằng ngốc này! Chỉ là lại làm cho cả lòng của nàng đều muốn hòa tan, nàng vươn tay ôm chặt lấy hắn, sau đó dùng giọng nói trẻ con làm nũng nói: “Ghét, vừa nghe chính là lời ngon tiếng ngọt! Chỉ là, ta thích?”

“Thích mà nói, về sau ta sẽ thường nói.”

“Đây là nhất định.” Nàng lưu luyến không rời rời đi ngực của hắn, sau đó hiền tuệ nói: “Ta đi giúp chàng chuẩn bị cơm ăn, không phải chàng thích ăn nhất là thức ăn ta làm sao?”

“Không cần phiền hà, ta kêu Lý Quyền đi chuẩn bị là tốt rồi.” Hắn nói xong lại muốn kéo nàng về trên giường, lại bị nàng nhanh chóng tránh ra.

“Không sao á! Ta rất nhanh sẽ làm xong, chàng ngoan ngoãn nằm ở trên giường chờ ta.”

“Ừm!” Cuối cùng hắn cũng vẫn là gật đầu.

Có thể lần nữa nhìn nụ cười vui vẻ xinh đẹp trên mặt nàng là đủ rồi, hắn thật không muốn cãi nhau với nàng nữa, càng không muốn trải qua cái loại cuộc sống không có nàng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.