Edit: kaylee
Đúng rồi đúng rồi, Lam Bán Hương nói lời thề son sắt ban đầu tuyệt đối sẽ không không giải thích rời đi Tát Cách Hán nữa. . . . . .
Nhưng thật ra là sai.
Bởi vì một ngày ở ba tháng sau kia, nàng lại bị một đạo ánh sáng mang đi.
“Ngươi!”
“Lam Bán Hương, nhanh qua đây, ba thiếu một!” Diêm La đẹp trai ngoắc ngoắc tay với nàng, phát hiện Ngưu Đầu Mã Diện đều ở đây, mà mỹ nhân Phán Quan lại không ở đây.
Lam Bán Hương suýt chút nữa thì té xỉu, đại nhân này, ba thiếu một cũng phải gọi nàng tới à? Nếu Tát Cách Hán không tìm được nàng. . . . . .
“Yên tâm, yên tâm, Bổn Vương sẽ tạm thời dừng lại thời gian của một triều đại, cho đến lúc ngươi trở về, bọn họ sẽ không biết.”
Lam Bán Hương có thể làm gì hắn bây giờ? Diêm La Vương kiên trì đánh bài. . . . . .
“Được rồi, nhanh một chút bắt đầu đi!”
Lão công thân ái, ta cũng là trăn ngàn lần không muốn nha! Nhưng đối phương lại là Diêm La Vương, ta có thể như thế nào đây?
Tạo mối quan hệ với hắn cũng tốt, như vậy chúng ta chẳng những có thể đời này ân ái, đời sau còn có thể tiếp tục gặp nhau yêu nhau.
Quan trọng là . . . . . Nàng phải xác định bên cạnh lão yêu công mến sẽ không còn có hoa đào xuất hiện.
Đề phòng với chuyện chưa xảy ra, ừ, cũng là sách lược tốt.
Lam Bán Hương cười đến rất rực rỡ.
Cuốn truyện hoàn!