“Mùa đông lại đến rồi ư?”, thấp thoáng đâu đó thân ảnh nữ tử trong bóng tối.
“Vào đi” Giọng nói đầy lạnh lẽo vang lên.
Cánh cửa Hoàn Thiên Điện mở ra, đâu đâu cũng thấy chúng đệ tử vận bạch y. Không khí náo nhiệt dần thay đổi từ lúc nàng bước vào, tạp âm bắt đầu vang lên.
Nàng chỉ cúi đầu bước đi không chút lưỡng lự. Một thân ảnh xuất hiện trước mắt, nàng ngước lên nhìn hắn. Là một lão nhân tóc bạc trắng, lão cũng khoác lên người bộ bạch y.
“To gan! Thấy Khương Vũ Đạo Trưởng còn không quỳ xuống. Đúng thật hỗn xược“.
Một tên trong hàng ngũ tiên gia lớn tiếng. Không hiểu vì lẽ gì, nàng vẫn đứng đó bất động.
“ Hỗn xược. Không dạy ngươi một bài học thì thật mất mặt”, Diệp An bừng bừng nộ khí rút kiếm xông đến chỗ nàng. Mọi người đều tản ra duy chỉ còn nàng vẫn như tượng đá trơ mắt đứng đó.
Diệp An lao đến với tốc độ kinh người, tay y nắm chặt trường kiếm như muốn một nhát lấy mạng nàng. Thân ảnh bé nhỏ chuyển động, khí tức xung quanh nàng thay đổi, ngọn lửa bùng lên bao lấy nàng.
Diệp An khả kinh lui về, bất giác thổ huyết. Y thậm chí chưa chạm vào ngọn lửa đó.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng. Kinh ngạc có, nghi hoặc có, phẫn nộ có sợ hãi cũng có.
“ Còn ngây ra đó à? Chúng môn đệ nghe lệnh bất kì ai giết được yêu nữ kia đều sẽ được ban thưởng. “ Khương Vũ ra lệnh. Đám môn đệ đều nghe lệnh hành sự.
“Đám người ngu dốt“. Nàng nhếch môi vung tay, hỏa kiếm hiện ra. Đám người tu tiên kia vẫn một mực muốn lấy mạng nàng.
Ngọn lửa tiếp tục lớn lên, nàng tiến lên từng nhát từng nhát đều chí mạng. Thần điện tràn ngật mùi máu tanh, không khí trở nên nặng nề. Mọi thứ đều diễn ra trước mặt nàng nhưng tại sao nàng không cảm thấy gì. Suy cho cùng chỉ có đau đớn cùng cô đơn bao quanh nàng.
Khuôn mặt của Diệp An và Khương Vũ đều tái nhợt, không ngờ vẫn có người dùng được hỏa tịch. “Không lẽ nó là“.
“ Rầm“. Thân thể nàng đông cứng, khí tức hoàn toàn bị chặn lại. Trước mắt nàng bây giờ là một bức tường, à không, một khối băng. Sự nóng rát ngọn lửa mang lại cũng biến mất, nàng không thể cử động đến cả vận khí cũng không. Thứ gì có thể phong ấn được ngọn lửa của nàng cơ chứ.
Kẻ thù đã bị trấn áp, tất cả các môn đệ đều dừng lại, đưa ánh mắt lên vị trí cao nhất trong thần điện. Quả nhiên không ai khác, Hàm Uyễn trưởng môn Tiêu Thương Phái.
Hàm Uyễn ngồi trên chiếc ghế trưởng môn Tiêu Thương Phái cũng đã được ba trăm năm, tuy chỉ trong thời gian ngắn đó, nàng đã đưa môn phái trở nên tiếng tăm bậc nhất Đại Minh.
Tính cách nàng vô cùng quái gở, ngày ngày chỉ uống rượu, thần trí không bao giờ ở trong người. Dường như trí nhớ của nàng chỉ để trưng, ngoài rượu ra nàng chẳng nhớ gì cả.
Nàng lại có nhan sắc huynh quốc huynh thành( Chỉ có vòng một là hơi quá >.<), cùng với cả ngàn năm đạo hạnh do đó trong giới tu tiên nàng cũng được xếp vào hàng ngũ các vị thượng tiên còn tại thế.
Hàm Uyễn cầm hồ lô chứa đầy rượu nhấp một ngụm rồi cười như điên dại nói:
“ Các ngươi xem các ngươi. Một lũ to đầu vô dụng, ngay cả một nữ nhi bé nhỏ như vậy mà cũng huy động cả phái sao? Trưởng lão, ta nghe ngươi giải thích. “
Khương Vũ khuôn mặt đầm đìa mồ hôi do lo lắng nói:
“ Thưa trưởng môn, ả không phải một nhi nữ bình thường, ả là tội nhân Thiên Di, người duy nhất trong nhân gian có thể sữ dụng Thái Thần Hỏa Tịch. Ngọn lửa ả gây ra đã khiến toàn bộ người của Ấn Gia Phái thiệt mạng, ta làm sao có thể là đối thủ được“.
Hàm Uyễn nghe xong bật dậy, thắt hồ lô vào lưng quần rồi bay xuống chỗ Thiên Di. Quan sát người trước mặt, nàng nhướng mày:
“ Ấn Gia Phái cùng chúng ta trước giờ chưa từng qua lại. Các ngươi lại lo chuyện bao đồng mà bắt tiểu muội khả ái đây“.
Vừa nghe được hai từ đó được thốt ra từ miệng của Hàm Uyễn, môn phái ai ai cũng nổi hết cả da gà, ( Tác giả cũng bị nổi nữa nè ^.^). Hàm Uyễn trừng mắt đầy sát khí.
“ Các người nói xem muội ấy có đáng yêu không”
Không khí xung quanh trở nên nặng nề, mồ hôi hột bắt đầu rơi. Khương Vũ ra hiệu đồng loạt tất cả đệ tử không lên tiếng trừ Diệp An tên vừa mới bị đánh trọng thương:
“ Trưởng Môn nói rất đúng, muội ấy rất đáng yêu”, Hàm Uyễn thu sát khí nở nụ cười hiền hòa tỏa nắng:
“ Sao các ngươi bắt muội ấy?” Hạ Uyễn nghiêm tục nói: ( Không tin nổi luôn con này cũng có lúc nghiêm túc +.+)
Diệp An ôm ngực trả lời: “ Bẩm tôn thượng con tiện nhân nhân lúc nửa đêm lẻn vào thần điện làm điều mờ ám”
Sát khí lại được một lần nổi lên, “ Ta nghe không rõ ngươi vừa gọi muội ấy là gì? “ Hàm Uyễn xuất hàn kiếm. ( yeah sắp có án mạng rồi ^.^).
“ Đồ đệ vừa nói nàng ấy rất dễ thương, đáng yêu khả ái“. Diệp An đổ mồ hôi hột.
Nụ cười sáng chói lại được được lần nữa xuất hiện trên mặt Hàm Uyễn:
“ Diệp An ngươi nhớ phải ăn nhiều vào hôm nay nhìn ngươi xanh xao quá” ( OMG, Con Này Lật Mặt Kinh Quá #.#).
“ Tạ ơn tôn thượng quan tâm” Diệp An Thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Uyễn lại tiếp tục lấy hồ lô mà uống, Khương Vũ bước đến cúi đầu nói:
“ Tôn thượng chắc đã có cách trừng phạt vị Muội Muội đáng yêu đó?”
( Không đáng yêu là nó chém chết, tác giả thua rồi =.
Hàm Uyễn cất hồ lô, nhìn Khương Vũ một hồi lên tiếng:
“Theo ý của các ngươi, ta sẽ trừng trị tên yêu nữ này“.
“ Người đâu, mau đẩy tảng băng này vào phòng ta. Hai ngày tới đây dù có bất cứ chuyện gì, nghiêm trọng đến đâu cũng không được tìm ta“. ( Xác định luôn, tác giả hoàn toàn cạn lời với con này -.-).
Hàm Uyển nói tiếp: “ Chắc Chắn muội ấy sẽ vô cùng đau đớn trước hình phạt của ta. “, nàng bay thẳng ra ngoài cửa.
Toàn bộ thần điện dường như chết lặng.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiêu Du: “ Ta cũng đồng cảm với các huynh đệ, cố lên sau này còn nhiều cơ hội để trả thù mà”
Diệp An, Khương Vũ đau đớn, nước mắt đầm đìa: “ Đa tạ tiểu huynh đệ an ủi, nhớ né cái con kia ra nha”
Tiêu Du: “ Phải triệt nó, hừm “
Hàm Uyễn đầy sát khí nói: “ Mọi người nói ai thế”
Tiêu Du mồ hôi ướt nhẹp: “ Đại Tỷ đến hồi nào vậy”
Hàm Uyễn nói: “ Từ lúc đệ nói triệt ai đấy”
Haizzz đây là số phận của tác giả sau khi xong chương 1