Tường Linh đang đặt nhiều dấu hỏi về chàng thanh niên vừa rồi, nghe bác sĩ nhắc khéo cho mình biết ổng đang bận lắm, nàng mỉm cười nhìn bác sĩ:
-Thưa bác sĩ tôi chỉ xin gặp hai phút thôi, xin bác sĩ cho tôi biết việc bác sĩ khám nghiệm cho anh Tuấn Hùng vị hôn phu của tôi đó có ai phụ tá với bác sĩ không? Bác sĩ Minh chau mày bây giờ ông mới chú ý đến Tường Linh ngồi và nói với thái độ Ôn hoà vui vẽ:
-Thưa bà tôi đã sẳn sàng để thân chủ chờ và tiếp bà năm phút... Tôi xin lỗi không biết bà là... Tường Linh vị hôn phu của người vừa quá cố... Tường Linh mỉm cười:
-Thưa bác sĩ hân hạnh cho tôi quá, không ngờ bác sĩ biết tên tôi. Thưa bác sĩ tôi xin nói ngay vào chuyện để khỏi mất nhiêu thì giờ của bác sĩ... Tôi có một nghi vấn là anh Tuấn Hùng không phải tự tử nên muốn bác sĩ cho biết sự nhận xét của bác sĩ? Bác sĩ có thể nhớ lại cuộc khám nghiệm ấy và thử tìm xem có một nghi vấn nào rằng ảnh bị đầu độc không?
Cặp mắt bác sĩ Minh đang nhìn Tường Linh đăm đăm chợt đảo đi và mặt hơi biến đổi khi nghe Tường Linh hỏi đến câu cuối. Tường Linh nhận xét thấy ông ta chỉ thoáng bối rối rồi bình tỉnh trả lời nàng:
-Tôi đã xem hết khả năng của một y sĩ ra cứu nạn nhân nhưng vô hiệu vì nạn nhân đã bị độc được ngấm khá lâu... Tính ra có lẽ nạn nhân bị ngấm thuốc từ lúc tối mãi tám giờ sáng mới phát giác thì làm sao cứu nỗi? Tôi chỉ biết người nhà đưa vô bịnh viện khai rằng nạn nhân uống thuốc độc và ly thuốc độc còn cặn trên bàn ngủ có đem theo vô bịnh viện nữa. Tôi chỉ có thể trả lời bà những điều tôi đã biết trong phạm vi của một bác sĩ thôi, còn nạn nhân tự tử hay bị đầu độc không phải nhiệm vụ của tôi làm sao tôi biết để trả lời bà được?
Tường Linh đứng lên với nụ cười:
- Dạ đúng, vậy xin chào bác sĩ và xin bác sĩ tha lỗi việc đã làm phiền... Bác sĩ Minh mỉm cười lắc đầu và đứng lên đưa Tường Linh ra tận cửa Tường Linh ra xe, tinh thần bị ám ảnh bởi khuôn mặt thanh niên khi nãy cùng tia mắt ngó lãng của bác sĩ Minh và tự hỏi:
-Tại sao ông ta biết vị hôn thê của Tuấn Hùng là Tường Linh?
Về tối nhà nàng vừa ngừng xe Tường Vân dã chạy ra hỏi:
-Chị đã gặp bác sĩ Minh chưa chị?
Tường Linh gật đầu nắm tay em vô nhà, Tường Vân hỏi tiếp:
-Ông ta nói với chị ra sao?
Tường Linh thuật lại lời bác sĩ Minh nói với mình, Tường Vân cười:
-Ổng trả lời đúng, em cũng thấy chị hơi lẩn thẩn khi tìm ông ta... Tường Linh nhìn em:
-Sao em biết chị không có lợi gì khi tìm bác sĩ Minh mà chê là lẩn thẩn? Chị đã biết ổng khai anh Tuấn Hùng bị chết vì chất cyanure nhưng chị muốn hỏi xem ông ta khám nghiệm tử thi với ai... Và không cần câu trả lời của ông ta chị cũng thấy một điểm sáng rọi vào lòng nghi ngờ của chị.
Tường Vân khép nụ cười nhìn chị đăm đăm -Chị đã thấy một điểm sáng?
Tường Linh gật đầu:
-Chị đã gặp người thanh niên lái chiếc TOYOTA đón người giống Tuấn Hùng ở phi trường hôm qua, y có vẻ thân thân thiện với bác sĩ Minh lắm, khi thấy chị y còn quay lại ngó, mặt y mang một điểm hết sức kỳ lạ.
Tường Vân chau mày:
-Em tin nhận xét của chị, bây giờ chị tính sao?
Tường Linh nói:
-Chị muốn sẽ chờ theo dõi bác sĩ Minh chiều nay vì nghe hắn hẹn với thanh niên kia là sẽ gặp Phi Diệp nào đó.
Tường Vân ngồi suy nghĩ, mãi khi Tường Linh thay đồ mặc ra ngồi bên, nàng mới hỏi:
-Chị nghi anh Tuấn Hùng bị đầu độc?
Tường Linh đáp:
-Chị chắc chắn một trăm phần trăm anh Tuấn Hùng bị đầu độc có điều chưa thể hiểu nguyên do nào.. Chị là người yêu của ảnh mấy năm nay chị biết rõ chí hướng và tình thần ảnh, không đời nào ảnh tự tử đâu.
Tường Vân nắm tay chị:
-Bấy giờ chị tính sao?
-Chị sẽ lao mình tìm hiểu sự thật vụ này và lôi kẻ dã đầu độc anh Tuấn Hùng ra ánh sáng lúc đó chị mới thoa? lòng...
Người thanh niên ở nhà bác sĩ ra lái xe vô một căn nhà. Sau tiếng gõ cửa một bà cở chừng năm mươi tuổi có vẻ đẹp xắc xảo và gầy ốm ra mở cửa, nhìn kỹ bà ta thì thấy bà này có vẻ dữ lắm...
Cánh cửa mở ra thanh niên hỏi?
-Anh hai có nhà không dì?
Bà gật đầu:
-Nó ở trỏng, sao.. Chiều nay bác sĩ Minh có đến không?
Thanh niên gật đầu:
-Ảnh hẹn sẽ tới vào giờ thường lê...
Bà ta gài cửa, người thanh niên kia đi thẳng vô, nhà này nhìn bên ngoài chỉ hơn ba thước bề ngang nhưng vô thật sâu và ở phía sau thông qua đường Trần Qúy Cáp thành mặt tiệm bán đồ sắt và dụng cụ về điện... Thanh niên kia đi về phiá sau gõ cửa căn phòng trong kêu:
-Anh Phi Diệp, anh có trỏng không?
Cánh cửa mở ra, người đàn ông đi cùng phi cơ với Tường Linh xuất hiện, hôm nay mặt chàng buồn lạ lùng, khuông mặt chàng in rỏ nét sầu thảm hoang mang, chàng thấy thanh niên nọ thì hỏi:
-Ủa, chú Lâm, sao mẹ tôi nói tối chú mới về?
Người thanh niên tên Lâm ngồi vào ghế:
-Tại gặp Tường Linh đến nhà riêng của bác sĩ Minh nên tôi phải về cho anh hay. Phi Diệp chau mày:
-Cô ta có quen bác sĩ Minh không?
-Chắc chắn là không cho nên em mới quan tâm. Phi Diệp có vẻ hững hờ:
-Cô ta có quyền đi coi bệnh chớ. Lâm chau mày:
-Không phải đâu, vì nếu coi bịnh thì cô ta phải qua phòng mạch. Phi Diệp ngồi xuống ghế tiếp tục cầm cuốn sách:
-Vậy chú có thể trở lại hỏi thằng Minh xem Tường Linh làm gì, muốn gì mà tới đó?
Lâm mỉm cười:
-Em không muốn trở lại đó nữa, mình chờ tối nay bác sĩ Minh đến đây. Phi Diệp chau mày:
-Hắn đến đây làm gì?
Lâm có vẻ ngạc nhiên:
- Dì biểu gọi anh ta đến gặp anh hai mà?
Phi Diệp lắc đầu:
-Gặp tôi làm chỉ Chú mời mẹ tôi vô đây hỏi coi.
Lâm đứng lên bước ra, vẻ mặt ngẩn ngơ thắc mắc, hắn đi qua sân tìm bà không thấy thì đến một cái cửa nhỏ, ai nhìn cũng tưởng là cánh cửa đi vô phòng chứa đồ đạc, nhưng thật ra đó là một lối đi dài, vòng qua nhà bên cạnh... Lối đi bí mật như một đường hầm Lâm phải khom lưng xuống.
Qua tới cửa Lâm đứng thẳng lên đưa tay gõ nhẹ ba tiếng:
- Dì ba ơi, cậu Phi Diệp mời dì qua cho cẩu nói chuyện gì kìa. Cánh cửa hé mở, bà già mặc chiếc áo choàng màu trắng tới đầu gối bước ra, mắt đeo kính trắng trông có vẻ trí thức:
-Sao nó không qua đây?
Lâm nói:
-Tại cẩu tưởng dì còn ở bển, thôi mời dì qua xem sao, con thấy ảnh có vẻ buồn lắm.
Bà dì ba cởi chiếc áo khoác treo lên rồi lom khom theo Lâm mà qua phòng Phi Diệp.
Thấy mẹ vô Phi Diệp bảo Lâm:
-Thôi chú ra ngoài coi nhà đi.
Lâm ra phòng khách ngồi, Phi Diệp kéo ghế:
-Mời má ngồi đây... Từ ngày nhận được thư của má nói rõ cuộc đời của con thì con đã cố về nước nhưng không phải để cướp lại gia tài ấy về tay con. Bà mẹ quắc mắt nhìn chàng:
-Gia tài ấy là của cha con, của cha con là của con, mẹ sẽ đưa con đến nhìn nhận cha khi ổng viết chúc thự. Ổng chỉ còn mình con là trai duy nhứt, gặp con chắc ổng mừng lắm...
Phi Diệp biến sắc xua tay:
-Không... Không, mẹ đừng làm thế, hãy tha thứ cho ông... Đừng nhúng tay vào máu nữa.
Mẹ Phi Diệp nhìn con đăm đăm:
-Vậy con về đây vì lẽ gì?
Phi Diệp nhìn mẹ cười buồn:
-Vì tấm hình người con gái mẹ gởi đó... Mẹ nói con về để cưới nàng... Nhưng khi về đây nghe Lâm nói cô ta là vị hôn thê của Tuấn Hùng làm sao con cưới cô ta được...? Vậy có lẻ ngày mai con sẽ đi...
Bà Lệ Hằng nghiêm nghị:
-Không được, ai cho con đi, con phải ở nhà và làm theo lời me, nếu không mẹ sẽ tự tử chết ngay... Con nên nhớ với sự nhìn nhận của cha con và với mảnh bằng kỹ sư trong tay... Nếu con muốn Tường linh sẽ thành vợ con ngay... Vị hôn thê chưa phải là vợ con đừng lo.
Cặp mắt Phi Diẹp buồn không thể ta chàng lắc đầu:
-Con xin mẹ để yên cho gia đình ông bà Đức con không nhìn nhận ổng là cha đâu. Bà Lệ Hằng tròn mắt nhìn Phi Diệp:
-Sao bây giờ con lại nói vậy, xưa kia con háo hức, nôn nóng muốn gặp cha, mẹ còn những lá thư của ổng trong kia.
Phi Diệp vẫn giữ nét buồn trên mặt, chàng nhìn mẹ như van xin:
-Nhưng khi con đã biết cha con là ai, con lại không muốn gặp, và nhìn nhận nữa. Bà Lệ Hằng chợt đổi nét mặt thân ái hiền lành thành đanh đá ác hiểm và bà đổi luôn giọng nói:
-Trễ rồi, tao đã chuẩn bị và cứ tiến tới... Sẽ có thư của ông Đức kêu mày đến gặp vào phút hấp hối và ổng sẽ phải viết chúc thư cho mày, mẹ con mình phải nắm trọn gia tài đó bằng mọi giá.
Phi Diệp đứng phắt lên:
-Con nhất định chống lại việc làm của mẹ, mẹ hãy dừng lại đừng nhúng tay vào máu nữa... một mạng chết oan cũng tội lỗi lắm rồi! Mặt bà Lệ Hằng lạnh như tiền, mắt bà long lên dữ tợn, bà chỉ Phi Diệp:
-Mày tính phá đời mày, phá kế hoạch của tao đó sao? Tao cho mày hay tất cả đều đã chuẩn bị ra lịnh tiến hành, ông Đức sẽ phải nhớ việc làm tội lỗi của ổng trước kia và phải nhìn nhận đứa con của tao sanh như một đứa con của Kiều Oanh đã sanh, tại sao tất cả hạnh phúc trên đời này điều đón vào cho mẹ con Kiều Oanh, Vô lý... vô lý...
Lúc này bà Lệ Hằng chỉ còn là hiện thân của đau khổ, thù hận, bà nói như điên dại. Phi Diệp đoán rằng Kiều Oanh là mẹ Tuấn Hùng, người trai mới vừa chết chôn hôm nay, chàng lắc đầu thở dài:
Đù mẹ bị hất hủi đau đớn thì dĩ vãng cũng qua rồi, con xin mẹ đừng thù oán người đàn bà vừa mất con đó nữa... Họ đáng thương hơn đáng trách mẹ à. Bà Lệ Hằng nghiến răng, hằn hộc nói:
-Tao đã thề nguyền phải rửa thù hận này, nếu không tao chết sẽ không nhắm mắt được, tao đã thề từ hôm hạ sanh mày... Hôm đó tao bị cha mẹ ruột từ bỏ, cô đơn, nằm chèo queo trong góc nhà thương thí, lúc đó tao đã nhìn mày mà nguyền rằng: Nếu mày mà sống sót khôn lớn thì sẽ có ngày vợ chồng kẻ phản bội tàn ác ấy phải ly tan đau khổ... Đó là luật đời con ạ, con đừng xao xuyến...
Phi Diệp tỏ vẻ cảm động, chàng ngồi im lặng cúi đầu, hai giọt lệ lăn mau trên má, chàng lấy khăn mu xoa lau nước mắt nhìn mẹ:
-Con xin lỗi me... con đã làm buồn lòng mẹ.
Bà Lệ Hằng xua tay:
-Không... không, tao không cần lời xin lỗi của mày mà tao cần mày vâng lời, mày là lẻ sống của mẹ đừng làm mẹ thất vọng. Mày hãy thử nghĩ xem nếu ngày đó mẹ không can đảm sống để chờ ngày sanh thì con và mẹ sẽ ra sao? Hoặc là sanh con rồi mẹ bỏ con bơ vơ, vất xó chợ đầu đường thì con sẽ ra sao?
Phi Diệp nhắm mắt, cái hình ảnh mẹ chàng vẽ ra đó cho chàng thấy công lao của mẹ quả có lớn lao. Mẹ chàng đã vô cùng can đảm, sanh chàng rồi nuôi chàng với nghề y tá, và đi học ban dược, sau đó bà chỉ cho mướn cái bằng để họ mở nhà thuốc mà lấy tiền nuôi chàng ăn học được, lại cho chàng theo vợ chồng một người bạn qua Pháp nhờ họ gửi chàng học thành tài.
Bà Lệ Hằng thấy vẻ cảm xúc hiện trên mặt con thì cũng nghẹn ngào thấp giọng:
-Phi Diệp, lẽ ra mẹ không chờ mong con nhìn nhận người cha bất nhân bất nghĩa đó nhưng vì con Kiều Oanh quá giàu, chính cái gia tài trăm triệu của nó đã làm cho cha con tối mắt phụ bạc bội ước với mẹ, làm cho danh dự một gia đình nghèo bị hoen ố, ông ngoại con chỉ có nghề lái xích lô máy mà nuôi mẹ học tới đại học, ông ngoại con đã hy vọng ở mẹ bao nhiêu, rồi bị nhục nhã vì mất con, thì tội của cha con nặng bấy nhiêu...
Phi Diệp ngạc nhiên nhìn mẹ, lần thứ nhất chàng nghe mẹ chàng nhắc tới Phi Diệp chỉ biết thở dài, bà Lệ Hằng có vẻ vui, bà tưởng Phi Diệp đã mang một tư tưởng oán thù như bà và chịu để bà điều khiển vụ trả thù này, bà đứng lên:
-Vậy là con hiểu mẹ thôi đi nghĩ đi, chờ vài bữa nữa con sẽ là chủ nhân một sản nghiệp trăm triệu.
Phi Diệp ngồi lặng người, chàng biết cha chàng đã gây thù nặng thì oán phải dày, chàng không nở tỏ ra thương xót người cha bội bạc, tàn nhẫn mà bỏ mẹ, bởi thế chàng làm thinh nhưng lòng dạ rối bời, nhứt là chàng vẫn bị hình ảnh Tường Linh người con gái xinh đẹp đã làm cho chàng yêu dù chỉ nhìn thấy thoáng qua... không ngờ người con gái đó lại cùng về chuyến bay với chàng và chỉ ngồi trên chàng vài hàng ghế.
Phi Diệp cũng không ngờ nàng đã tốt nghiệp tại trường thám tử bên Anh do sở tình báo Anh I S huấn luyện. Và nàng đã ngi ngờ cái chết của Tuấn Hùng không phải tự tử, nàng đang phăng mối ở Lâm để tìm thủ phạm cái chết của Tuấn Hùng.