Hoa Tối Liễu Sáng

Chương 29: Chương 29




Lâm Khỏa Văn gần như đực mặt ra nhìn cậu, không biết là ai cũng phát hiện ra cậu, vui vẻ nói: “Trương Sùng Huyền? Không phải cậu chuyển trường rồi à? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây thế?”

Trương Sùng Huyền vỗ vỗ vào lưng cậu bạn kia, nói: “Tớ theo mẹ về đây thăm bà ngoại một chút, bọn họ ở phòng kế bên, vừa nãy tớ thấy nhóm các cậu có vài bạn học chung lớp với tớ lúc trước, nên tới đây bắt chuyện một chút.”

Người nọ cười ha ha nói: “Vậy thì thật là khéo, thư báo trúng tuyển của cậu tới chưa? Tính lên đại học nào?”

Trương Sùng Huyền nhẹ nhàng nhún vai, nói: “Còn chưa tới, có thể là do nguyện vọng một của tớ cao quá, bây giờ chỉ có thể chờ kết quả nguyện vọng hai!”

Lâm Khỏa Văn nghe vậy thì giật mình, cậu ấy lại không vào được nguyện vọng một? Nếu so với điểm chuẩn của đại học F mà chỉ thiếu một chút thì thật đáng tiếc.

Người nọ có chút lúng túng: “Ha ha, cậu cứ chờ thêm vài hôm.”

Trương Sùng Huyền cũng không để ý, nói: “Nguyện vọng hai của hệ chính quy cũng không tệ, có trường để học là tốt rồi.”

Người nọ cười gượng một tiếng, nói sang chuyện khác: “Cậu xem, chúng ta từng học chung với nhau năm nhất và năm hai, hai li bia này cậu không được thiếu tớ đâu.”

Trương Sùng Huyền cười đẩy bàn tay của cậu ta ra, nói: “Hai li của cậu phải để dành rồi, bên kia còn có năm li đang chờ tớ đó.”

“Năm li? Là ai vậy?” Người kia hỏi.

Trương Sùng Huyền khẽ cười nói: “Chờ tớ một chút.” Cậu nói xong thì đi về phía cô gái vẫn chưa hoàn hồn kia.

Lâm Khỏa Văn cười yếu ớt, cậu thật đúng là đã ném cho cô một quả bom, làm cô nổ tung đến mức choáng váng mặt mày.

Trương Sùng Huyền cười xấu xa đặt li bia vào tay cô, nói: “Năm li, một giọt cũng không được thiếu!”

Lúc này Đàm Tinh đứng lên nói: “Sùng Huyền, thấy chưa đủ náo nhiệt à? Cậu ấy sẽ không uống đâu!”

Trương Sùng Huyền vẫn nhìn Lâm Khỏa Văn chằm chằm, thản nhiên nói: “Thấy chưa đủ náo nhiệt? Hình như tớ nghe có người nói học chung hai năm, ba năm thì phải uống với nhau hai ba li, chúng tớ là bạn học năm năm, không phải tình cảm càng sâu nặng sao? Đến đây, tớ uống trước!” Cậu nói xong, thì lưu loát cầm một lon bia lên, đỗ ra ba li, lon bia hết sạch, cậu lại cầm lấy một lon khác, rót đầy hai li. Giống như uống nước lọc bình thường, chưa đầy một phút năm li bia đã gọn gàng trôi xuống bụng.

“Hay lắm!” Các bạn nam đều đã có chút say xỉn, vây quanh cậu trầm trồ không ngớt.

Trương Sùng Huyền uống cạn giọt bia cuối cùng, đẹp trai chổng ngược li bia xuống, ra vẻ một giọt cũng không còn, sau đó cậu nhướng mày, nói: “Tới lượt cậu.”

Lâm Khỏa Văn không hiểu cậu có ý gì, thật sự muốn làm khó cô sao? Cô thấy cậu dùng vẻ mặt bí hiểm nhìn mình, cô đột nhiên cảm thấy không phục, cầm li bia lên, một li trôi xuống bụng, cô che miệng lại, đề phòng chất lỏng mát lạnh chảy ra ngoài. Xung quanh liền vang lên tiếng ca ngợi: “Hay lắm! Bản lĩnh của Lâm Khỏa Văn không thua kém cánh đàn ông chúng ta!”

Cô nhìn Trương Sùng Huyền, cậu vẫn giữ vẻ mặt không nhìn thấu kia, cô cắn răng một cái, tiếp tục rót đầy một li khác, chật vật nuốt xuống ngụm bia cuối cùng, cảm giác buồn nôn dữ dội lập tức dâng lên, cô bất chấp hình tượng che miệng lao ra khỏi phòng, chạy băng băng về phía nhà về sinh, Đàm Tinh hung dữ lườm Trương Sùng Huyền một cái, rồi cũng chạy ra ngoài.

Trương Sùng Huyền nhìn bóng lưng của hai người, một bàn tay chợt vỗ vào vai cậu, cậu nghiêng đầu nhìn theo bàn tay của người kia, nhếch miệng cười.

Cao Á Uy chậm rãi phun ra một vòng khói, nói: “Dấm của cậu chua quá, nhưng mà cậu đang cứu cô ấy hay đang hại cô ấy vậy?”

Trương Sùng Huyền cười nhạt nói: “Anh nói đi?”

Lúc này, không biết là bạn nữ nào đột nhiên lên tiếng: “Hình như Lâm Khỏa Văn thật sự không uống được, đám con trai các cậu thật quá đáng, sao cứ làm khó người ta như vậy.”

“Đúng đó, nhìn thấy người ta nôn hết ra ngoài mới vừa lòng sao.” Một bạn nữ khác cũng tức giận lên tiếng.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Lập tức căn phòng đã biến thành chiến trường phàn nàn của tất cả bạn nữ.

Những anh chàng đến tìm Lâm Khỏa Văn uống bia đều lúng túng cười ha ha, một người trong số đó thậm chí còn đến trước mặt Trương Sùng Huyền nói: “Uhm, anh bạn, hình như Lâm Khỏa Văn thật sự uống không tốt, ba li còn lại nên cho qua đi.”

Trương Sùng Huyền không nói gì, chỉ cười liếc mắt nhìn Cao Á Uy.

Cao Á Uy bỉu môi một cái, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.

Trong phòng vệ sinh, Lâm Khỏa Văn cũng không nôn được gì, chỉ là do cô uống hơi nhanh, nên dạ dày bị kích thích mà thôi. Đàm Tinh đưa khăn tay cho cô, tức giận nói: “Không biết Sùng Huyền bị thần kinh gì nữa? Không phải cậu ấy thích cậu à? Sao còn làm hại cậu như vậy.”

Bởi tác dụng của cồn, mặt Lâm Khỏa Văn đỏ bừng, cô nhếch miệng cười gượng: “Tớ cũng nói với cậu rồi, cậu ấy không thích tớ, vậy mà cậu cứ không tin, hôm nay đã tin chưa.”

Đàm Tinh nhíu mày: “Cậu vẫn chưa biết sao? Cậu ấy từng bảo Á Uy trông…” Suy nghĩ một chút thì ngậm miệng, bèn nói sang chuyện khác: “Cậu cảm thấy thế nào? Còn khó chịu không?”

Lâm Khỏa Văn nói: “Có hơi choáng, chân run một chút, nhưng mà tớ vẫn tỉnh táo.”

Đàm Tinh rất có nghĩa khí nói: “Đi thôi, còn lại ba li tớ sẽ giúp cậu uống, tớ và cậu ấy cũng học chung lớp ba năm mà.”

Lâm Khỏa Văn cười cười: “Không cần đâu, tớ vẫn có thể đỡ được một hai li nữa.”

Đàm Tinh lo lắng nói: “Đừng để quá sức!”

“Ừ.”

Lúc trở lại phòng, nhóm bạn cũng không còn vây quanh Trương Sùng Huyền nữa, hai ba người tụ thành một hội ăn uống với nhau.

Trương Sùng Huyền thấy cô bước vào thì nhìn cô cười, nói: “Sao rồi, đã ổn chưa?”

Cô nhìn cậu chăm chăm, nhìn rất lâu, mãi đến khi thấy Trương Sùng Huyền có chút bối rối, cô mới cười nhạt nói: “Chúng ta tiếp tục đi!” Cô nói xong thì vươn tay cầm li bia lên.

Trương Sùng Huyền giữ tay cô lại nói: “Không cần đâu! Tớ cũng không muốn hại cậu, đừng giận mà.”

Lâm Khỏa Văn ngẩn ra, lập tức cười nói: “Tớ không có giận cậu, tớ chỉ muốn uống với cậu vài li thôi.” Nói xong thì cô vội bịt miệng, chân mày hơi nhíu lại, đầu óc cô choáng váng, nên hoạt động có chút chậm chạp, vừa nãy, không phải cô vừa nói một câu rất kì quái chứ? Muốn uống với cậu?

Trương Sùng Huyền nghe vậy, đôi mắt chợt ánh lên một tia sáng, cậu tiến lại gần tai cô nói: “Không cần uống, ba li còn lại sẽ lấy cái khác trao đổi!”

Lâm Khỏa Văn cảm giác có dòng khí nong nóng thổi vào tai, làm đầu cô càng mơ màng hơn, như một chú vẹt lẩm bẩm hỏi: “Lấy cái khác trao đổi?”

Trương Sùng Huyền lấy tốc độ cực nhanh nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái, rồi lập tức dời môi đi, do xảy ra rất nhanh, nên không ai nhìn thấy hành động của bọn họ, cậu khe khẽ nói vào tai cô: “Một li đổi một cái hôn! Cậu còn thiếu tớ hai cái!” Nói xong thì hài lòng nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, nói tiếp: “Tớ phải qua phòng bên cạnh rồi, có duyên sẽ gặp lại!”

Lâm Khỏa Văn vô thức xoa nhẹ gò má mình, cảm giác mềm mại không chân thật, cô hơi choáng váng, có phải mình say rồi không? Ai nói cho cô biết đi, chuyện vừa rồi là thực hay chỉ là tưởng tượng của cô?

Trong lúc Lâm Khỏa Văn mơ màng, may là nhờ món quà của Trương Sùng Huyền, tửu lượng cực kì nhỏ bé của cô đã được cả lớp thấy rõ như ban ngày, thế nên khi cậu đi rồi, cũng không còn ai nói đến chuyện học cùng mấy năm phải uống mấy li bia nữa, “Có duyên sẽ gặp lại?” Lâm Khỏa Văn vô thức nhớ lại lời nói của Trương Sùng Huyền, phải thế nào mới gọi là có duyên?

Một tháng sau, Lâm Khỏa Văn mang theo túi lớn túi nhỏ lên thành phố B. Lên đại học, cô rất muốn “một mình một ngựa” lăn lộn trong xã hội, à, phải nói là lăn lộn trong vườn trường mới đúng, nhưng mà ba Lâm vẫn khăng khăng muốn đưa con gái đi, còn mẹ Lâm cũng khăng khăng đòi đến thành phố B du lịch, bọn họ còn mang theo rất nhiều đồ ăn thức uống và vật dụng hằng ngày, thậm chí Lâm Khỏa Văn còn nghĩ hành lí của họ còn nhiều hơn của cô.

Xe buýt chở tân sinh viên chạy tới trước cổng lớn trường đại học H, khoa chuyên ngành của cô là Công trình cơ khí, khi cô tìm được nơi đón tiếp học viên của khoa, thì có một nam sinh viên đeo kính, cao và gầy nhom vội vàng chạy tới, vừa cầm lấy hành lí trong tay cô và mẹ Lâm, vừa cười nói: “Cậu đến học viện* Thắng Trình đúng không? Tớ phụ trách tiếp đón tân sinh viên, để tớ dẫn cậu lên kí túc xá.”

(Học viện: giống như một khoa bên đại học của Việt Nam mình, một học viện đào tạo một chuyên ngành đặc biệt.)

Lâm Khỏa Văn cũng lễ phép cười nói: “Anh là học trưởng của học viện Thắng Trình à?”

Anh chàng cười ha ha: “Đã có tới mấy nữ đồng chí giống cậu hỏi tớ như thế, tớ học cùng năm với cậu, cũng là tân sinh viên, do tớ tình nguyện giúp các anh chị tiếp đón học viên mới thôi.”

Mặt Lâm Khỏa Văn đỏ lên, lúng túng nói: “Thật ngại quá.”

Anh ta cười nói: “Có sao đâu, mấy nữ đồng chí các cậu hay mắc cỡ thật, được rồi, đi theo tớ.”

Nữ đồng chí? Lâm Khỏa Văn hơi nghi ngờ lỗ tai của mình, hẳn là không nghe lầm chứ, quả thật anh ta đã nói từ “nữ đồng chí” hai lần.

Anh bạn đó nói tiếp: “Tớ học lớp hai khoa Công trình cơ khí, tên tớ là Triệu Ngạn Khải, còn cậu?”

Lâm Khỏa Văn cười nói: “Thật khéo quá, tớ cũng học lớp hai khoa Công trình cơ khí, tên tớ là Lâm Khỏa Văn.”

“Lâm Khỏa Văn?” Triệu Ngạn Khải trợn to mắt nhìn cô, vui vẻ nói, “Hóa ra cậu chính là Lâm Khỏa Văn, trong lớp chúng ta, cậu là người có điểm thi cao nhất mà nhỏ tuổi nhất đó, cậu không biết đâu, bây giờ cậu đã là nhân vật tiêu biểu của học viện Thắng Trình chúng ta rồi!”

Lâm Khỏa Văn có chút xấu hổ cười cười: “Vậy à.” Nhân vật tiêu biểu? Hóa ra con người muốn nổi tiếng lại dễ dàng như vậy.

Đi tới kí túc xá, ba Lâm vừa than thở vừa quay đầu nhìn xung quanh, luôn miệng tấm tắc nói: “Điều kiện không tệ!”

Triệu Ngạn Khải đi bên cạnh tiếp lời: “Bác ơi, bác không biết, học viện của chúng con có chính sách tốt hơn các học viện khác, ngoại trừ những thiết bị trường học phát cho, viện trưởng và giáo sư của chúng con còn góp vốn để mua TV cho từng phòng trong kí túc xá.”

Ba Lâm cười ha ha: “Vậy sao, tốt quá.” Chính sách tốt? Cậu bé này rất biết cách nói chuyện.

Đi tới cửa phòng của Lâm Khỏa Văn, Triệu Ngạn Khải nói: “Lớp hai Khoa Cơ khí của chúng ta có hai mươi tám người, trong đó có bỗn nữ, vừa khéo là bốn người các cậu đều ở chung một phòng, tớ không vào được nữa, nam nữ khác biệt mà, ha ha, Lâm Khỏa Văn, vào lớp sẽ gặp lại sau!”

Lâm Khỏa Văn cười vẫy tay chào anh ta, rồi bước vào phòng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.