Diễn viên bắt đầu lên sân khấu, Lâm Khỏa Văn cũng không nhàn rỗi, cô cầm máy ảnh kĩ thuật số làm nhiệm vụ ghi hình.
Vương Nhân Cường và một nhân vật nam bước lên sân khấu, nữ sinh toàn hội trường bắt đầu thét chói tai, Lâm Khỏa Văn nghĩ, ôi, lúc này mới khai giảng chưa tới một tháng, mà anh ta đã có nhiều người hâm mộ như vậy.
Nhân vật nam: “La Mật Âu, đừng nhớ đến người phụ nữ không lương tâm kia nữa, chân trời nào mà chẳng có cỏ thơm, hà cớ gì phải yêu đơn phương một cành hoa, hôm nay Chu gia có yến hộ, ở đó, cậu sẽ gặp được nhiều tiểu thư xinh đẹp hơn, đi thôi.”
Vương Nhân Cường ủ rũ đi một vòng trên sân khấu, trước mặt có hai ba nhân vật nam nữ quần chúng lay động.
Ở một góc khác trên sân khấu.
Một nhân vật nữ quay xuống khán đài nói: “Mọi người, hôm nay Chu gia chúng tôi tổ chức yến hộ, đi thôi, xin mời các tiểu thư công tử trẻ tuổi đến khiêu vũ để chung vui.”
Đổng Dương và Trương Sùng Huyền phe phẩy quạt lông bước lên sân khấu, toàn bộ hội trường lập tức bùng nổ, tiếng hét chói tai còn lớn hơn vừa rồi, da mặt Lâm Khỏa Văn co rút, đây là chấn động mà Trương Sùng Huyền mang tới?
Đổng Dương nhìn thấy Vương Nhân Cường, liền reo lên: “Trời ạ, ta chưa từng thấy công tử nào đẹp trai như vậy.” Nói xong thì vội vàng chạy qua, trước khi chạy còn không quên dùng cặp mông mập mạp của mình huých ngã Trương Sùng Huyền đứng bên cạnh.
Trương Sùng Huyền nhe răng nhếch miệng đứng lên, lúc nhìn về phía Vương Nhân Cường, anh không khỏi tròn mắt ngẩn người, Vương Nhân Cường cũng ngẩn tò te, hai người đồng thời nhảy múa cứng ngắc như cỗ máy, bàn tay trong không trung hướng về phía người kia, cuộn lại như muốn kéo một thứ vô hình, kéo đến khi cả hai chỉ còn cách nhau nửa bước. Diễn viên quần chúng đã rút khỏi sân khấu.
Vương Nhân Cường: “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung!” *Tưởng mây là xiêm áo, tưởng hoa là dung nhan* (1)
Trương Sùng Huyền: “Nông tưởng ngẫu lai ngẫu tưởng nông!” **Ngẫu nhiên anh đến, ngẫu nhiên nhớ anh**
Vương Nhân Cường: “Qúy danh của tiểu thư là?”
Đổng Dương đã chạy tới: “Em là Chu Lệ Hoa!”
Vương Nhân Cường vươn ngón trỏ đẩy cô qua một bên.
Trương Sùng Huyền nghiêng đầu, tay nâng má, dáng vẻ e lệ: “Họ Chu tên Lệ Diệp, còn công tử?”
Vương Nhân Cường: “La thị Mật Âu.”
…
Nhân vật nữ A: “Con gái Chu Lệ Diệp của ta, hôn sự này con không được phép phản đối, con nên sớm cắt đứt quan hệ với tên họ La kia đi!” Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Trương Sùng Huyền che mặt khóc lớn: “Nếu không phải La Mật Âu thì cả đời con sẽ không lấy chồng, nhũ mẫu! Nhũ mẫu, con phải làm sao bây giờ!”
Lâm Khỏa Văn ở dưới vội vàng chỉnh trang y phục, chạy lên sân khấu, váy quá dài, hơn nữa cô còn chạy quá nhanh, nên lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, mặt cô đỏ bừng, bỏ qua tiếng cười ầm dưới khán đài, cô chạy chậm đến trước mặt Trương Sùng Huyền: “Đừng sợ, nhũ mẫu sẽ giúp con!”
Trương Sùng Huyền bỗng ôm chặt Lâm Khỏa Văn vào lòng, Lâm Khỏa Văn kinh hãi, trong kịch bản không có động tác này, cô phải làm sao đây, không đẩy anh ra được, cô đành phải vỗ nhè nhẹ vào lưng anh, “tiểu nhân” Trương Sùng Huyền đắc ý nhếch miệng cười khẽ, dưới sân khấu, Vương Nhân Cường cau mày, nắm chặt bàn tay.
…
Trương Sùng Huyền đứng trên ban công, trước mặt là cái thang giả cao hơn hai thước.
Vương Nhân Cường nói: “Chu Lệ Diệp, chúng ta bỏ trốn đi.”
Trương Sùng Huyền gật đầu: “Em bằng lòng, một ngàn một vạn lần đều bằng lòng, nhưng trước cửa có rất nhiều thị vệ, em là cô gái nhu mì yếu đuối, không xông ra được!”
Vương Nhân Cường đưa hai tay ra: “Nhảy xuống, ta có thể tiếp được em!”
Trương Sùng Huyền bối rối: “Em sẽ lấy khăn trải giường, làm thành một cái thang để leo xuống!”
Vương Nhân Cường: “Thật phiền phức, nhảy xuống đi, tin ta, ta có thể tiếp được em!”
Trương Sùng Huyền: “Sức của một mình chàng không đủ, hãy gọi nhũ mẫu đến giúp!”
Vương Nhân Cường nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói: “Nhũ mẫu! Nhũ mẫu!”
Lâm Khỏa Văn vội xách váy leo lên sân khấu: “Âu thiếu gia, để lão nô giúp người một tay!”
Vương Nhân Cường: “Đa tạ!” Anh ta đột nhiên ôm chặt lấy Lâm Khỏa Văn, tiếp tục mở miệng nói: “Nhũ mẫu, đa tạ bà!”
Lâm Khỏa Văn súy chút nữa ngất đi, tại sao vậy, tại sao cô vừa ra trận, hai người này liền tự ý sửa nội dung kịch bản, đây là lần đầu tiên cô bị một nam sinh không phải Trương Sùng Huyền ôm, hơn nữa còn đang đứng trên sân khấu, cô lúng túng không biết phải làm sao, khi nào anh ta mới chịu thả cô ra đây.
Trương Sùng Huyền nhíu mày, giương giọng nói: “La Mật Âu, em muốn nhảy xuống.”
Vương Nhân Cường nhanh chóng buông Lâm Khỏa Văn ra, vươn hai tay, Lâm Khỏa Văn cũng vươn hai tay, để tiếp lấy một chân và một tay của Trương Sùng Huyền.
Trương Sùng Huyền cười bí hiểm, vịn một tay vào lan can ban công, đẹp trai xoay hai vòng trong không trung, sau đó buông tay, nhảy xuống chỗ cách Lâm Khỏa Văn một thước. Toàn hội trường sửng sốt, sau một giây, tiếng vỗ tay nhiệt liệt liền bùng nổ.
Lâm Khỏa Văn cười khan, anh lại thích thể hiện rồi.
Sau khi hội trường thoáng yên tĩnh lại, Trương Sùng Huyền bỗng tiến lên một bước, ôm cổ Lâm Khỏa Văn, gục đầu lên vai Lâm Khỏa Văn khóc lớn: “Nhũ mẫu, con sẽ rất nhớ người!”
Chuyện gì thế này? Lâm Khỏa Văn sắp phát điên rồi, vì sao cô luôn gặp phải tình trạng này? Phải nói gì đây? Cô vỗ vai anh, nói lấy lệ: “Nhũ mẫu cũng sẽ rất nhớ con.”
Trương Sùng Huyền đắc ý liếc mắt nhìn trộm gương mặt lạnh như băng của Vương Nhân Cường.
Lâm Khỏa Văn nhẹ giọng nói bên tai anh: “Buông tớ ra, cùng Vương Nhân Cường hôn nhau rồi kết thúc!”
Trương Sùng Huyền nghe cô nói thế thì hơi thả lỏng tay, nức nở nói: “Nhũ mẫu thân mến, con phải dâng nụ hôn đầu tiên của mình cho người!”
Hả? Lâm Khỏa Văn thấy mặt anh ngày càng phóng đại trước mắt mình, rồi thật sự đặt một nụ hôn lên môi cô.
Vương Nhân Cường xanh mặt, thế nhưng anh ta cũng có vài phần linh hoạt, vội vàng quỳ xuống, đấm hai tay xuống đất: “Chu Lệ Diệp! Em không thể đối xử với ta như vậy!”
Đội trưởng trợn mắt nhìn hiện trường không thể khống chế kia, lắp bắp nói: “Thả màn, kết thúc!”
Vở kịch kết thúc khốn đốn trong tiếng cười vang và tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả, hai người đứng ôm hôn nhau phía sau hậu đài vẫn chưa chịu tách ra, mặt Vương Nhân Cường lạnh lẽo, vỗ vào lưng Trương Sùng Huyền: “Đủ rồi, còn phải chào khán giả nữa.”
Trương Sùng Huyền chưa thỏa mãn buông người trong ngực ra, nhìn gương mặt đỏ ửng và đôi môi hơi sưng mộng của cô, nói: “Lần này hết nợ* rồi.”
(Khỏa Văn thiếu Sùng Huyền ba cái hôn, đây là lần thứ ba nè =)))
Đội trưởng nhanh chóng dẫn tất cả diễn viên bước lên sân khấu, bức màn lại được kéo lên, các diễn viên cúi người cảm ơn khán giải. Toàn hội trường hưởng ứng nhiệt liệt, khán giả đều đứng lên vỗ tay. Đổng Dương đứng bên cạnh Lâm Khỏa Văn huých tay cô, vẻ mặt tiếc nuối: “Sớm biết vai nhũ mẫu được lợi như vậy, có thể được soái ca đẹp trai vừa ôm vừa hôn, tớ đã đòi đổi vai với cậu rồi.”
Lâm Khỏa Văn cười gượng một tiếng, cô cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Dưới sân khấu, trong phòng hóa trang, các diễn viên đều bận rộn tẩy trang và thay quần áo, Vương Nhân Cường đứng tẩy trang bên cạnh Trương Sùng Huyền, anh ta hừ nhẹ một tiếng, nói: “Xem như cậu lợi hại, có thể dùng tới chiêu trò này. Tôi vốn không định hành động sớm như vậy, là do cậu dám khơi dậy ý chí chiến đấu của tôi, mặc dù hai người đã xác định quan hệ, nhưng tôi sẽ không từ bỏ.”
Trương Sùng Huyền im lặng gỡ trang sức, lúc lâu sau mới mở miệng nói một câu: “Cậu sẽ không có cơ hội.”
Vương Nhân Cường nói: “Mỏi mắt mong chờ, bạn học cũ.”
Lúc này, đội trưởng bỗng đi tới, vỗ vào lưng hai người: “Hai vị cực khổ rồi, tuy tự thay đổi làm tôi trở tay không kịp, nhưng hiệu quả rất tốt. Tẩy trang xong thì đến trước sảnh hoạt động tập hợp, tối nay chúng ta sẽ tổ chức ăn mừng!”
Bạn cùng phòng của Lâm Khỏa Văn đều đến xem kịch, tối đó ở kí túc xá, cô khó tránh khỏi lọt vào trận đạn pháo của bè bạn.
Phương San San nói: “Lâm muội muội, cậu và soái ca đẹp trai có quan hệ thế nào hả? Cậu ta lại dám ở ngay trước mặt mọi người sửa nội dung kịch bản để hôn cậu. Còn soái ca lạnh lùng nữa, cũng đột nhiên sửa nội dung vở kịch, cậu và soái ca lạnh lùng cũng có quan hệ phải không?”
Gương mặt Lâm Khỏa Văn đau khổ, nói: “Tớ và Trương Sùng Huyền thật sự chỉ là bạn học thời sơ trung thôi, còn tại sao cậu ấy lại làm vậy, tớ cũng không biết. Về phần Vương Nhân Cường, tớ chỉ mới biết cậu ta nửa tháng trước, ai mà hiểu được cậu ta thế nào chứ.” Lời cô nói là thật.
“Vậy cậu cứ để người ta hôn như vậy à?” Phương San San nói tiếp.
Lý Mỹ Hiệp bỗng chen miệng vào: “Nếu đổi lại là cậu, được soái ca đẹp trai hôn, cậu có từ chối không?”
Phương San San ấp úng nói: “Có chuyện tốt đó sao? Nếu có, thì chắc là không.”
Từ đó về sau, Lâm Khỏa Văn đã trở thành nhân vật trung tâm trong các câu chuyện.
Đi trên đường.
“Nhìn kìa, cậu ta là bà nhũ mẫu may mắn đó. Được hai anh chàng đẹp trai như vậy vừa ôm vừa hôn, không biết đã đạp trúng vận cứt chó gì nữa.”
“Nhưng mà cô ấy quả thật rất xinh đẹp dịu dàng, con trai nào mà không thích loại chim nhỏ nép vào lòng người như vậy chứ.”
…
Ở căn tin.
“Này, nhũ mẫu may mắn! Tớ ngồi bên cạnh cậu được không?”
“Nhũ mẫu may mắn, cậu đang ăn Bảo Kê Đinh* à, lẽ nào ăn món này sẽ gặp may?”
(Bảo Kê Đinh: Món cay Tứ Xuyên nổi tiếng của Trung Quốc, được làm từ thịt gà, đậu phộng, dưa leo và ớt)
…
Trong lớp học.
“Nhũ mẫu may mắn, cậu giúp tớ đưa phong thư này cho Chu Lệ Diệp được không, à, là Trương Sùng Huyền đó, tớ rất hâm mộ cậu ấy, đương nhiên tớ không ngại chuyện cậu ấy hôn cậu đâu, nội dung vở kịch bắt buộc mà.”
“Nhũ mẫu may mắn, cậu có thể xin giúp tớ số điện thoại của hai đại soái ca trong câu lạc bộ các cậu không, bọn họ thật hấp dẫn.”
…
Lâm Khỏa Văn gục xuống bàn thở dài yếu ớt, có thể đừng gọi cô là nhũ mẫu may mắn nữa hay không, cái tên này, thật là tệ…
——————–
(1) Trích Thanh Bình điệu kỳ Nhất của Lý Bạch:
Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng.
Dịch thơ:
Tưởng mây là áo, mặt là hoa Gió xuân sương sớm níu hiên nhà.Nếu chẳng gặp người trên Quần Ngọc,Thì hẹn Dao Đài dưới ánh nga.
(Bản dịch của Hikaru)