“ Cứ chạy thế này không phải là cách. “
Sắc mặt Gia Di đã trắng bệch rồi, bụng cô cũng ngầm ngầm đau. Thai hơn tám tháng, nếu cứ tiếp tục e là phải sinh non!
Lam Ti lo lắng, đưa ra quyết định cấp bách: “ Chị chạy trước, em cản chúng lại. “
Gia Di nhíu mày, lập tức bác bỏ ý kiến của Lam Ti: “ Chị không thân thuộc đường đi cũng không người viện cứu. Em nghĩ như vậy chị sẽ thoát? Dẹp bỏ ý nghĩ làm vật hy sinh đó, em ở cạnh chị là biện pháp tốt nhất! “
Nhưng bọn lính đã đuổi đến nơi rồi, hai người không thể chạy được đành phải lấy ít đánh nhiều. Gia Di vốn sức cạn kiệt không thể ứng phó nổi một lúc nhiều người. Lúc ra tay cũng không thể dùng lực quá mạnh và chủ yếu bảo vệ phần bụng không được chịu tổn thương. Lam Ti xuất từng đòn ác độc lấy mạng của những kẻ tiếp cận Gia Di. Từng tên từng tên ngã xuống rồi lại có tốp khác tiến lên. Chẳng mấy chốc cả hai người đều bị nhuộm đỏ bởi máu. Bọn lính này không dùng súng mà là trực tiếp dùng nắm đấm và còn là đánh hội đồng nữa. Hai cô gái nhỏ nhanh chóng bị vây ở giữa một đám to con lực lưỡng giữa cánh đồng cỏ của một khoảng đồi.
Xe của Laudrup dừng lại, lão cũng bước xuống xe tay cầm cây gậy mạ vàng mà đi đến gần vòng vây.Đứng ở một vị trí an toàn, lão cất giọng trầm ngâm: “ Hai người hạ được 36 tên, ước tính chỉ là một địch 18 thôi sao? Ta đánh giá quá cao hai ngươi rồi, con gái ngoan. “
Gia Di bậc cười khinh bỉ: “ Ồ, phải không? Hay ông cho tôi xem thế nào là tiêu chuẩn luyện sát thủ? “
Laudrup là dạng gừng già nên không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ là nở một nụ cười qua loa rồi nói: “ Phải là một sát thủ bất bại, không gì địch nổi. Cho dù là thiên binh vạn mã cũng không thể bị thu phục. “
Gia Di thờ ơ cho qua lời nói của Laudrup, cô ra hiệu để Lam Ti đỡ mình ngồi xuống cỏ. Cô chọn một tư thế thoải mái mà ngồi, chưa tội gì vừa mệt vừa đứng chịu trận.
Laudrup thấy hành động của Gia Di không khỏi cảm thán: “ Quả nhiên là một thiên thần sa đọa. “
Giữa cảnh quan máu me be bết, bị vây khốn không thể thoái thân vậy mà Gia Di có thể an nhàn ngồi nghỉ ngơi. Cảnh này quả thật có sức gây cho kẻ khác một cú choáng không nhẹ.
Gia Di nói không nhanh không chậm: “ Ông quả thật bệnh rất nặng. “
Những việc mà Laudrup làm có người bình thường nào làm đâu? Một kẻ ảo tưởng sức mạnh đến mức mù quán thế này không có vấn đề thần kinh thì là gì?
Nhưng từ những việc này không tránh được là nhằm vào Tiêu Gia. Rốt cuộc lão có mối thù sâu sắc đến bao nhiêu mới làm ra những chuyện tày trời như vậy?
Mặt Laudrup đột nhiên méo mó dữ dằn, lão như gào lên: “ Ta không có bệnh! “ ( Tiêu Xanh: Mấy ca thế này 100% bệnh