Hoạ Trung Hoan

Chương 17: Chương 17




Ôn Diễn đích thật là một tiên sinh tốt, khi hắn dạy ta vô cùng kiên nhẫn, ta học rất thoải mái. Ôn Diễn luôn khen ta có thiên phú, để vẽ năm trăm quả trứng gà giống nhau như một ta mất mười ngày, đương nhiên không thể bì với Ôn Diễn được, hắn chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủn đã vẽ xong, còn ta thì lại mất đến mười ngày.

Ta học vẽ cùng Ôn Diễn đã mười một ngày rồi, ta ở chung với hắn cũng vô cùng hòa hợp, nhưng mà manh mối thì không hề tiến triển chút nào. Đồng thời ta cũng cảm thấy có gì đó mất mát, bởi vì Ôn Diễn chưa từng dùng Bạch Ngọc quan ta tặng.

Cũng không biết có phải vì ban ngày suy nghĩ nhiều quá hay không mà đêm lại nằm mơ, mấy ngày nay đêm nào ta cũng mơ thấy Ôn Diễn, hắn đội Bạch Ngọc quan ta tặng, ngồi trên xe lăn mỉm cười với ta, ta nhìn hắn không chớp mắt, đêm nào cũng như vậy.

Đêm thứ mười hai, ta lại tiếp tục nằm mơ, hôm sau tỉnh lại ta mở to mắt run rẩy nhìn đôi phượng vờn nhau trên màn trướng trong giường, tận một lúc lâu sau ta vẫn không thể phục hồi tinh thần.

Cho đến khi Vân Vũ bên ngoài hô to lên “Công chúa”, ta mới ngồi dậy trên giường.

Ta để Vân Vũ tiến vào, hỏi nàng có chuyện gì.

Hai mắt Vân Vũ sưng lên đáp: “Công chúa, không thấy Tiểu Sư Tử đâu nữa.”

Ta nghe thế không khỏi cảm thấy lo lắng, liền lập tức sai bảo: “Không tìm thấy thì nói với ta làm gì, còn không mau phái người đi tìm. Sau này gặp những việc tương tự, cũng không cần bẩm báo với ta, mau đi tìm đã.”

Vân Vũ gật đầu rồi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Ta day day ấn đường, nhớ đến giấc mộng lúc nãy, đầu bỗng nhiên thấy đau. Lúc ăn sáng, dường như đầu ta còn đau hơn, ta không chịu được nữa đặt thìa xuống, hai tay đè lên huyệt thái dương.

Liễu Dự lập tức hỏi: “Nương tử không thoải mái sao?”

Ta nói: “Chỉ là đau đầu chút thôi, không có gì đáng ngại.”

Liễu Dự lo lắng, “Nương tử, để ta giúp nàng xoa bóp.”

Ta từ chối, “Không cần, bảo người đi chuẩn bị xe ngựa cho ta là được.” Sáng nay dậy trễ một canh giờ, không biết bây giờ có đến tiểu xá của Ôn Diễn kịp hay không.

Liễu Dự lo lắng nói: “Nương tử đã không thoải mái thì hôm nay đừng đến chỗ Ôn tiên sinh nữa. Không bằng để ta đi nói một tiếng với Ôn tiên sinh…”

Ta nhíu mày, “Không có gì đáng ngại.”

Thần sắc Liễu Dự ảm đạm hẳn, ta biết ngữ khí vừa rồi có nặng nề, ta định mở miệng nói mấy lời dễ nghe nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời. Mấy ngày ta, Liễu Dự đối đã với ta thế nào, ta đều nhìn ra. Nhưng bất luận hắn có đối tốt với ta nhiều đi chăng nữa ta vẫn không hề có cảm giác nào. Nếu không thích hắn, ta đây cũng sẽ không cho hắn một hi vọng nào.

Nếu ta gặp Liễu Dự trước khi biết Yến Thanh, có lẽ ta sẽ thích người như hắn. Chỉ tiếc ta lại gặp Yến Thanh trước, lại nói bây giờ tuy Liễu Dự luôn nghe lời ta, nhưng ai có thể đoán trước sau này hắn có trở nên giống Yến Thanh không?

Ta lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi không muốn đến chỗ Ôn Diễn thì cứ ở lại tiểu xá Tùng Đào đi.”

Liễu Dự nói: “Ta đi! Nương tử, ta đi, đừng để ta lại một mình.”

Lúc này đầu ta càng đau hơn.

Trong xe ngựa, Liễu Dự luôn lo lắng nhìn ta, ta khẽ chạm phải ánh mắt hắn, trong người cảm thấy có lỗi. Lúc đến tiểu xá của Ôn Diễn thì Liễu Dự đi theo ta vào trong phòng, hắn nói với Ôn Diễn: “Ôn tiên sinh, nương tử ta hôm nay hơi đau đầu, nếu có xuất hiện tình huống gì thì xin Ôn tiên sinh kêu ta một tiếng.”

Ôn Diễn khẽ cười nói: “Nếu Liễu công tử đã lo lắng như thế thì cứ ở lại trong phòng bồi công chúa.”

Hai mắt Liễu Dự sáng lên, ta không chờ hắn mở miệng đã chặn lời: “Không được.” Ta nhấn mạnh: “Nhiều người quá ta không thể tập trung được.” Sự kiên trì của ta khiến Liễu Dự phải lui ra, chờ sau khi Liễu Dự rời khỏi phòng ta mới đưa mắt về trên người Ôn Diễn.

Hôm nay Ôn Diễn vẫn cài trâm gỗ như cũ, ánh mắt của ta ngưng đọng, trong lòng thấy mất mát đến cực điểm. Nhưng ta không biểu hiện ra ngoài, chỉ mỉm cười nói: “Hôm nay tiên sinh tính dạy ta gì đây?”

“Công chúa ham học như vậy thật khiến ta vui mừng. Nhưng công chúa không cần vội, để ta đi nấu ấm trà rồi bắt đầu cũng không muộn.” Ôn Diễn cười cười, “Công chúa cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi đã.”

Ta đáp “được”, sau đó Ôn Diễn tao nhã chọn lá trà, nấu nước, pha trà, ta nhìn hắn không chớp mắt. Cũng không biết trải qua bao lâu, Ôn Diễn bưng một ly trà đưa cho ta.

“Hơi nóng đấy, công chúa uống chậm chút.”

Ta “ừm” một tiếng, cúi đầu thổi rồi hớp một chút, trà vừa vào miệng thì lập tức ngũ quan trên mặt ta chen nhau dồn về một chỗ, “Đắng quá.”

Trong mắt Ôn Diễn mang theo ý cười, “Đây là Khổ Đinh trà, có thể giải khát, sáng mắt, chữa đau đầu, sạch phổi, thanh giọng. Khổ qua mặc dù đắng, nhưng chịu một chút thì đầu sẽ không đau nữa.”

Ta lại uống một ngụm, đúng là đắng tận đáy lòng. Nhưng khi nhìn lên bắt gặp ý cười trong mắt Ôn Diễn, đột nhiên ta cảm giác thật ra Khổ Đinh trà cũng không đắng như vậy, thậm chí còn có chút ngọt.

Dưới cái nhìn chăm chú của Ôn Diễn, ta liền uống hết ly trà Khổ Đinh.

Ôn Diễn hỏi: “Có thấy tốt hơn không?”

Ta gật đầu.

Ôn Diễn cười, di chuyển xe lăn về trước bàn án, hắn không nhanh không chậm nói: “Thiên phú của công chúa rất tốt, trước kia cũng có cơ sở, sở dĩ vẽ tranh không tốt là do công chúa không chuyện tâm. Hôm nay công chúa hãy vẽ bức tranh mà mình muốn vẽ, sau đó ta sẽ đưa ra một bức tranh của mình cho công chúa, nếu không bằng thì sẽ chỉ đạo thêm.”

“Bức tranh mà ta muốn vẽ?”

“Được rồi, công chúa có gì muốn vẽ không?”

Tròng mắt ta dạo quanh phòng Ôn Diễn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Ôn Diễn, “Có.”

Ôn Diễn nhìn ta, “Là gì?”

Ta cười híp mắt nói: “Phải có người mẫu.”

Ôn Diễn cười nói: “Được, để ta gọi Liễu công tử vào.”

Ta sửng sốt, “Không phải, ta không muốn vẽ Liễu Dự, ta… ta muốn vẽ tiên sinh.” Cuối cùng, sợ Ôn Diễn hiểu lầm, ta vội nói: “Không phải lúc trước tiên sinh tặng một bức tự họa cho ta sao? Nếu ta vẽ tiên sinh, vậy thì có thể lấy bức tranh của tiên sinh ra để so sánh rồi.”

Lúc này Ôn Diễn không nói gì, nhìn ta rồi đồng ý.

Sau đó ta để Ôn Diễn ngồi trước thư án vẽ tranh, ta ở đầu kia thư án đề bút vẽ hắn. Ta chuyên chú nhìn Ôn Diễn, chuẩn bị đưa hắn vào tâm trí rồi vẽ ra giấy thì cảm thấy cây trâm gỗ trên tóc hắn thật không vừa mắt chút nào.

Ta xoắn xuýt một hồi, nhịn không được mở miệng nói: “Tiên sinh.”

Ôn Diễn đưa mắt, “Ừm?”

Ta nói: “Vài ngày trước không phải ta đã tặng tiên sinh một Bạch Ngọc quan sao? Không biết tiên sinh có thể đội Bạch Ngọc quan để ta vẽ được không? Ta… ta nhìn trâm gỗ dễ thất thần…”

Ôn Diễn dễ dàng phối hợp, một lúc sau Ôn Diễn đã thay Bạch Ngọc quan ta tặng hắn.

Lúc này ta như mở cờ trong bụng.

Ôn Diễn tiếp tục mải miết vẽ, ta nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc quan trên đầu hắn, trong lòng vô cùng hớn hở, chỉ cảm thấy lúc trước ta tốn sức tiến cung tìm Thừa Văn đòi Bạch Ngọc quan này không hề lãng phí chút nào, Bạch Ngọc qua xứng với Ôn Diễn, thật sự là cực kỳ xứng.

Ôn Diễn bây giờ, vô cùng giống với Ôn Diễn trong mơ của ta.

Ta đang hồi tưởng lại giấc mơ đêm đó, ở trong “mơ” đến quên cả giờ giấc, cho đến khi Ôn Diễn mở miệng gọi ta, ta mới hồi phục thần trí. Ôn Diễn nói: “Công chúa vẽ xong rồi sao?”

Ta cúi đầu nhìn trang giấy trống không, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Ta chậm rãi hạ bút, “… Chưa.” Sau đó ta lại chậm rãi đưa tay đè chặt trán, mặt không đổi sắc nói: “Đầu lại bắt đầu đau rồi.”

Ta xoa nhẹ huyệt thái dương, cúi đầu buông tiếng thở dài.

Ôn Diễn nói: “Ta từng tập qua phương pháp bấm huyệt, công chúa bấm như vậy không có hiệu quả đâu.”

Ta mở mắt nhìn, “Vậy thì tiên sinh thay ta bấm nhé?”

Ôn Diễn sửng sốt, rồi sau đó cười nhẹ thành tiếng, “Được.”

Ta nói: “Để tử cảm tạ tiên sinh trước.” Dứt lời, ta theo án thư đứng dậy, ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh Ôn Diễn, “Tiên sinh, mời.”

Quả nhiên Ôn Diễn vươn tay ra, hai tay đặt trên huyệt đạo của ta bấm một cách chậm rãi mà có lựuc, ngón tay của hắn cực kỳ ấm áp. Ta thầm nghĩ thì ra bàn tay có thể vẽ ra tác phẩm tuyệt vời kinh ngạc kia lại ấm áp như thế, ấm đến nỗi khiến lòng ta cũng ấm lên theo.

Lúc Ôn Diễn thay ta bấm, lúc mới bắt đầu có chút ngượng ngập, nhưng vàng về sau càng tự nhiên hơn. Ta nhớ lại mấy lời trước đây Ôn Diễn nói không gần nữ sắc, liền mở miệng nói: “Lúc trước tiên sinh nói không gần nữ sắc là thật ư?”

“Thật.”

Ta hơi tò mò hỏi: “Nam nhân đều có nhu cầu, tiên sinh có nói mình đã hai mươi có bảy, vậy thì nhu cầu trong hai mươi bảy năm này tiên sinh giải quyết như thế nào?”

Ngón tay Ôn Diễn chợt cứng đờ, ta quay đầu nhìn, không ngờ lại nhìn thấy bên tau Ôn Diễn bắt đầu nhuốm đỏ. Nhưng rất nhanh, hắn lại dịu dàng nói: “… Tiên cơ bất khả tiết lộ.”

Khóe miệng ta lập tức run run mấy cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.